Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Vệt đen từ chân núi Long Sơn lan tới càng ngày càng gần, đã có thể nhìn thấy mấy người xông lên trước toàn
bộ đều mặc phục sức Ưng Đình màu xanh, Lưu Hoài Ân được bảo vệ chính
giữa lại mặc áo dài màu nâu, chỉ có trên vai thêu một con hắc ưng giương cánh, mái tóc bạc bay phần phật trong gió vẽ thành những đường nét hung tàn.

Hắn và Lâu Dự chơi trò mèo vờn chuột suốt dọc đường, có điều con chuột
này quá xảo quyệt, bất kể hắn bao vây săn đuổi chặn bắt thế nào cũng
luôn có thể tìm được cơ hội mà người thường khó có thể phát hiện rồi
chạy thoát trong thời khắc nguy hiểm nhất.

Lâu Dự đơn thân độc mã linh hoạt như thỏ khôn có ba hang, lại ỷ vào hành quân đánh trận nhiều năm, nắm cực rõ địa hình nước Sóc, chuyển khách
thành chủ dẫn theo Lưu Hoài Ân chơi trốn tìm khắp lãnh thổ nước Sóc.

Tập kích đường dài là sở trường của Hắc Vân kị, cưỡi ngựa chạy mấy ngày
mấy đêm chân không dính đất là chuyện cơm bữa, nhưng cao thủ Ưng Đình
lại chưa hề được huấn luyện mặt này. Chiến tuyến ngày càng kéo dài, số
người tụt lại phía sau cũng ngày càng nhiều. Xạ đội huyền tiễn tải trọng lớn, tốc độ chậm, hành tung khó giấu sớm đã bị bỏ lại vài trăm dặm. Đến lúc đuổi tới gần Long Sơn, chỉ còn lại bốn năm cao thủ hạng nhất của
Ưng Đình vẫn miễn cưỡng theo kịp nhưng kẻ nào cũng mặt mũi xanh xao, mệt không thở ra hơi.

Đã dẫn theo những thuộc hạ tinh nhuệ nhất mà vẫn không chặn được một
mình Lâu Dự, Lưu Hoài Ân nôn nóng vô cùng, có thể nổi điên bất cứ lúc
nào.

Vì vậy khi đuổi tới chân núi Long Sơn, gặp phải đội tàn quân không chặn
được đám người Hầu Hành Tiễn, nghe thuật lại chi tiết về trận chiến đấu
ác liệt dưới chân núi trước lúc bình minh, nhìn thấy thi thể hộ pháp Ưng Đình bị ghim trên cây thê thảm, sự nôn nóng trong lòng lập tức hóa
thành giận dữ như sóng lớn vỗ bờ phá đê tràn tới.


Lưu Hoài Ân lập tức điều một ngàn quân biên phòng đuổi theo Lâu Dự, vượt qua Long Sơn, bất chấp tất cả đuổi đến biên giới hai nước Lương Sóc.

Việc này thật sự trái ngược với tính cách âm trầm cay độc chín chắn
thường ngày của hắn, nhưng lúc này trong lòng Lưu Hoài Ân chỉ có một ý
nghĩ: Giết Lâu Dự!

Thấy đối phương càng ngày càng gần, hai mắt Lâu Dự cũng ngày càng sáng,
tay phải giơ lên cao vẫy một cái. Hai cánh Hắc Vân kị xếp thành hàng
ngang phía sau đột nhiên co vào trong, lấy chàng làm mũi nhọn tạo thành
một đội hình mũi dùi, đồng loạt hét lớn một tiếng rồi thúc ngựa lao tới.

Ba trăm Hắc Vân kị lập tức hóa thành một mũi lưu vân tiễn màu đen mang theo sát khí ngập trời bắn về phía đối phương.

Không có hàn huyên giả dối, không có khiêu chiến diễu võ dương oai, cũng không có những lời cay độc làm đối phương bẽ mặt, càng không có ý định
ôn chuyện xưa cũ, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không nốt. Chiến đội
hai bên cũng lộ vẻ hung hãn, im lặng dồn sức xông về phía trước, tăng
tốc độ lên cực hạn trong khoảng cách ngắn nhất.

Đối với Lâu Dự và Lưu Hoài Ân, dù chỉ nói một câu cũng là thừa thãi vô
dụng. Gạt bỏ quan hệ mập mờ giả tạo giữa hai nước, giữa hai người này
chỉ còn lại sống chết.

Lưu Hoài Ân không quản bôn ba ngàn dặm, ý đồ giết chết Lâu Dự của hắn không cần phải nghi ngờ.

Còn Lâu Dự không ngại lấy ít đánh nhiều, ý định kiên quyết ngăn chặn Lưu Hoài Ân của chàng cũng không hề dao động.


Lưu Hoài Ân nhìn Lâu Dự chằm chằm, trong mắt chỉ toàn tàn nhẫn. Tây
Lương vương, ngươi dám đơn độc xâm nhập đế đô Đại Sóc ta, ta làm sao có
thể để ngươi phất tay ung dung bỏ đi? Một khi đã đến, đừng nghĩ đến
chuyện quay về.

Lâu Dự cũng nhìn Lưu Hoài Ân chằm chằm, trong mắt chỉ toàn lạnh lẽo như
tuyết trắng. Lưu Hoài Ân, nơi này đã là quốc thổ Đại Lương ta, ta sao có thể cho phép ngươi dẫn quân đạp nát một gốc cây một ngọn cỏ? Đã đến rồi thì không cần đi nữa.

Ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ vũ khí của đối phương lấp lánh trước mắt,
đội hình hai bên như hai chiếc chiến xa lao tới băng băng, đâm sầm vào
nhau long trời lở đất.

Keng! Tiếng đao Yêu Nguyệt ra khỏi vỏ như rồng ngâm, Lâu Dự lao thẳng
tới chỗ Lưu Hoài Ân, không hề nương tay, vừa ra tay đã dùng sát chiêu.

Nội lực từ khí hải tuôn ra như suối, Lưu Hoài Ân hét lớn một tiếng, một
cây thương bạc như rắn độc ra khỏi hang đâm thẳng đến mặt Lâu Dự.

Nếu lần giao thủ trong cung Đại Thừa trước đó là dò xét nông sâu thì lần này chính là đao thương gặp nhau, dốc hết toàn lực quyết một trận sinh
tử.

Choang! Đao Yêu Nguyệt và cây thương bạc va chạm phát ra tiếng động chói tai. Lâu Dự và Lưu Hoài Ân đều bị chấn động hổ khẩu tay, hơi thở không
yên, chỉ một lần giao thủ đã hiểu đối phương là đối thủ ngang ngửa khó
gặp trong đời của mình.


Trong võ học, gặp được tri kỉ đã khó, gặp được một đối thủ còn khó hơn.

Hai người đều bị kích thích ngạo khí từ đáy lòng, phát ra chiến ý vô
tận, lấy ra sở học cả đời, ra tay toàn là sát chiêu, sự hung hiểm tàn
nhẫn trong đó bút mực khó có thể tả hết.

Lâu Dự sở trường hỗn tạp, vừa thông thạo cưỡi ngựa bắn cung cần thiết
cho chinh phạt tác chiến, lại được Dung Diễn chỉ điểm, đao pháp và nội
lực đều được kế tục từ Thiên Cơ lão nhân, lại thêm thiên phú khác thường có thể dung hợp thông suốt, tuổi còn trẻ đã ít gặp được địch thủ, uy
danh chiến thần vang khắp thiên hạ.

Lưu Hoài Ân thời gian dài ở thâm cung, quản lí cơ quan mật thám Ưng Đình khổng lồ thần bí nhất Đại Sóc. Ưng Đình tập hợp vô số người mạnh, trong đó không thiếu cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng nhắc tới tổng quản đại nhân
lại đều chỉ có hai chữ bội phục, vừa phục thủ đoạn vừa phục võ công của
hắn. Có tin đồn chưa từng có ai thấy Lưu đại tổng quản nông sâu ra sao,
bởi vì những người từng thấy hắn ra tay đều đã chết cả.

Vì vậy từ một ý nghĩa nào đó mà nói, trận chiến này là lần đầu tiên hai
siêu cao thủ này chính diện đối kháng, cũng có thể là cuộc chiến cuối
cùng của bọn họ...

Hầu Hành Tiễn mắt hổ rưng rưng, gần như điên cuồng quất roi ngựa. Tiếng
hò hét rung trời phía sau truyền vào tai, hắn lại không thể quay lại,
cũng không dám quay lại.

Bất kể trong lòng khát khao được quay lại kề vai chiến đấu với Lâu Dự
đến mức nào, lúc này hắn vẫn phải ra roi thúc ngựa chạy về phía trước.

Bởi vì đó là quân lệnh của vương gia, quân lệnh như sơn!


"Nhanh lên, nhanh lên, nhanh hơn nữa..." Hầu Hành Tiễn hận không thể mọc cánh bay về Lương Châu, sau khi đưa Loan Loan về Lương Châu bình an,
hắn mới có thể thúc ngựa cầm đao quay lại giúp vương gia một tay.

Phương Tranh bên cạnh suýt nữa bị văng ra ngoài, vội vã ôm chặt lấy Hầu Hành Tiễn, cắn răng không nói một lời.

Nhìn thấy vọng lâu nguy nga của thành Lương Châu phía xa xa, Hầu Hành
Tiễn lấy pháo hiệu ra giơ tay định bắn lên, lại nghe thấy một tiếng
"ầm", hắn còn chưa kịp bắn pháo hiệu thì cổng thành đã mở rộng. Một đội
Hắc Vân kị hơn trăm người thúc ngựa xông ra, hoành đao thúc ngựa đi đầu
là một người mình cao bảy thước, tóc như bờm sư tử, chẳng phải Thác Bạt
Hồng Đạt thì ai?

Từ khi Lâu Dự dẫn sứ đoàn đi sang nước Sóc tìm Loan Loan, Thác Bạt Hồng
Đạt ngày ngày vẫn ở lì trên tường thành chờ mong trông ngóng, lại chỉ
thấy bình minh nối tiếp hoàng hôn, không thấy người về. Hắn nóng lòng
như lửa đốt, không ngừng đi qua đi lại như kiến bò chảo nóng trên tường
thành. Hôm nay mặt trời vừa mới mọc hắn đã trèo lên tường thành nhìn
bình minh trắng xóa mịt mờ. Đột nhiên nhìn thấy trạm gác chịu trách
nhiệm truyền tin phía biên giới có khói lửa bốc lên, hai thám báo từ
trạm gác thúc ngựa chạy về như điên, từ rất xa đã làm động tác ra hiệu
cho người trên vọng lâu.

Tây Lương vương bị địch tập kích.

Thác Bạt Hồng Đạt thấy rõ những động tác này, lập tức vui mừng khôn xiết.

Con bà nó, cuối cùng cũng đã về.

Không kịp đợi tướng lĩnh cấp trên hạ lệnh, Thác Bạt Hồng Đạt lao xuống
tường thành, nhanh chóng tập hợp hơn trăm kị binh dưới tay mình, tay cầm trường đao hùng hổ cuốn theo một cơn gió lao ra khỏi thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận