Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

"Tăng tốc chạy tới, diệt sạch đám người Sơn Dương!" Thống lĩnh kị binh nước Sóc mang theo mật chỉ với nội dung này, dẫn trọng kị
binh thiết giáp, người không rời yên ngựa không dừng vó mấy ngày nay.

Lúc này bộ tộc Sơn Dương đã bị vây chặt, dựa vào núi Tuyết Phong hiểm
trở để chống lại. Đám dân bản xứ sinh ra và lớn lên ở đây một khi đã
trốn vào rừng núi thì sẽ rất khó tìm được tung tích, cánh quân trước đó
đóng giả thổ phỉ đi vây quét cảm thấy lực bất tòng tâm. Hoàng thượng hạ
mật chỉ, lệnh kị binh trọng giáp nhanh chóng tiếp viện, nhất định phải
tiêu diệt Sơn Dương.

Thống lĩnh kị binh không hề rõ, một bộ lạc Sơn Dương nho nhỏ rốt cuộc đã chọc phải tai họa gì mà khiến Đại Sóc giận dữ như thế, ngay cả hoàng
thượng cũng bị kinh động, không ngại hạ mật chỉ xóa sổ bộ lạc.

Mặc dù không hiểu chính trị, nhưng hắn là một quân nhân, tuân thủ mệnh
lệnh chính là thiên chức, xuất binh đánh trận không bao giờ cần hỏi
nguyên do, sau khi lĩnh chỉ lập tức dẫn tinh binh trọng giáp dưới cờ
không ngủ không nghỉ bôn ba mấy ngày trời.

Nửa đường lại gặp kị binh nước Lương truy kích, không dễ gì thoát khỏi
đối phương. Lúc này đưa mắt nhìn tới, đã có thể lờ mờ thấy dãy núi Tuyết Phong bao la hùng vĩ liên miên nhấp nhô vắt ngang vạn dặm phía xa xa,
hắn không khỏi buông lỏng cảnh giác.

Lại thấy đã là giữa trưa, người mệt ngựa mỏi, hắn đang định lệnh cho thủ hạ tìm một nơi kín gió nghỉ ngơi, đột nhiên tuấn mã hẫng chân ngã nhào
về phía trước. Thống lĩnh kị binh giật mình, thầm biết không ổn, vội
vàng ghìm ngựa kéo cương, lớn tiếng hô lên với thủ hạ: "Dừng!"

Nhưng đã quá muộn.


Hai chân trước chiến mã của hắn hoàn toàn lún xuống cát, quán tính rất
mạnh hất hắn văng ra khỏi lưng ngựa. May là công phu của hắn rất tuyệt,
ứng biến nhanh chóng, thân thể liên tục lộn vài vòng trên không để giảm
bớt đà lao tới. Nhìn thấy dưới chân toàn là cát lún, hắn không dám dùng
chân chạm đất, điều chỉnh thành thức bình sa lạc nhạn, mặt úp xuống đất, tay chân dang rộng, cố gắng mở rộng diện tích chạm đất, rơi bẹt cả
người xuống đất như một chiếc bánh áp chảo.

Tình hình thay đổi quá mức bất ngờ, hai trăm kị binh trọng giáp phía sau đang lao đi với tốc độ cực nhanh, lúc này sao kịp dừng lại. Mặc dù bọn
chúng đã tới tấp ghìm ngựa quát dừng, nhưng hoàn toàn không chặn được đà chạy của ngựa, liên tiếp xông vào vùng cát lún, người ngựa lăn lộn khắp mặt cát.

Bọn họ vốn được trang bị trọng giáp, lúc này rơi vào cát lún, sức nặng bản thân càng đẩy nhanh tốc độ lún xuống cát.

Giống như mặt nước không sóng không gió, nhìn thì bằng phẳng nhưng lại
không có bất cứ chỗ nào để mượn lực. Người ngựa phía trước còn chưa phản ứng lại đã bị người hoặc ngựa chạy theo phía sau đâm vào, càng lún càng sâu không thể làm gì được.

Thống lĩnh kị binh nằm dán sát xuống cát, may mà đã hóa giải được đại bộ phận đà rơi, cộng thêm diện tích tiếp xúc quá lớn, mặc dù in rõ một
hình người trên mặt cát nhưng may mắn không hề bị lún xuống.

Hắn nằm yên, hoảng sợ nhìn quanh, chỉ thấy đại bộ phận kị binh thiết
giáp đều rơi vào cát lún, bên tai toàn là tiếng kêu thảm thiết tuyệt
vọng.

Một thân binh ở gần hắn nhất đã bị cát lún nhấn chìm đến tận vai.

"Tướng quân... Cứu thuộc hạ! Tướng quân... Cứu thuộc hạ..." Thân binh đó cố gắng vươn tay ra, trong mắt toàn là sợ hãi và khẩn cầu: "Tướng quân, kéo thuộc hạ lên! Xin tướng quân kéo thuộc hạ một chút..."


Thân binh này đi theo hắn nhiều năm, đã là cánh tay đắc lực của hắn. Lúc này chỉ cách một tầm tay, tính mạng nguy ngập trong sớm tối, thống lĩnh kị binh hai mắt rưng rưng, lại cắn chặt răng không đưa tay ra. Không
thể kéo! Lúc này mà kéo, chẳng những không cứu được mà chính mình cũng
sẽ bị kéo vào cát lún, cả hai người đều phải chết.

Thân binh đó không hổ là quân nhân. Mới đầu vì sợ hãi cái chết nên không nhịn được lên tiếng cầu xin, lúc này thấy tướng quân không đưa tay, hắn cũng hiểu mình đã rơi vào tuyệt cảnh, không còn có khả năng sống sót.
Lúc này cát đã ngập đến cổ hắn. Thân binh sắc mặt thê lương, thần sắc
lại trở nên bình thản, hai mắt rưng rưng nhìn thống lĩnh kị binh: "Tề
Tam đi đây. Tướng quân... bảo trọng..."

Nói đến đây, cát đã tràn vào miệng hắn, lúng búng không nói nên lời. Không bao lâu sau, cả người đã chìm hết xuống dưới cát.

Nơi hắn chìm xuống, cát lún xuất hiện một chỗ lõm tạm thời. Cát xung
quanh nhanh chóng chảy tới lấp đầy, chỉ chốc lát sau mặt cát đã trở lại
như thường, không còn thấy bất cứ dấu vết nào của Tề Tam.

Trơ mắt nhìn thân vệ đang sống sờ sờ bị cát lún nuốt chửng, môi thống
lĩnh kị binh run run, hai tay cầm chặt chuôi đao, hét lớn một tiếng:
"Chém đầu ngựa!"

Đồng thời, hắn vung đao chém về phìa con ngựa yêu của mình. Lúc này ngựa cũng đã bị cát lún nuốt đến cổ, thấy chủ nhân vung đao chém tới, hai
mắt tròn xoe lộ vẻ bi thương, hai vệt nước mắt trong suốt từ từ chảy ra.

Thống lĩnh kị binh vung đao chém tới cổ ngựa, nhìn thấy giọt nước mắt
ngựa đó, lưỡi đao chợt dừng lại chốc lát. Cuối cùng hắn dằn lòng nhắm

mắt lại, vung đao chém xuống lần nữa...

Cái đầu ngựa đầm đìa máu bị mũi đao xiên lên. Thống lĩnh kị binh dùng sức hất cái đầu ngựa về phía trước.

Bịch! Đầu ngựa rơi xuống cát, hắn lập tức ấn tay lên mặt cát, mượn lực
tung người bay về phía trước, mũi chân hạ xuống trên đầu ngựa, sau đó
lại vung đao chém đầu con ngựa gần nhất, xiên lên, ném ra, mượn lực...

Trong số hai trăm kị binh không thiếu người phản ứng nhanh chóng. Một số quân sĩ lún không sâu đang hoảng loạn vùng vẫy được tiếng quát lớn của
thống lĩnh làm bừng tỉnh, như người đuối nước đột nhiên vớ được cọc, tới tấp bắt chước làm theo, vung đao chém đầu ngựa, ném ra mượn lực, cực kì gian nan di động về phía trước, cố gắng tìm đường sống trong vùng cát
lún.

Thống lĩnh kị binh không ngừng dùng hai cái đầu ngựa làm điểm mượn lực,
nhảy ra gần ngàn mét. Dù cánh tay khỏe mạnh hơn người cũng dần cảm thấy
mỏi nhừ khó cưỡng. Đang tuyệt vọng, chợt thấy không xa trước mặt xuất
hiện một vệt màu lục thấp thoáng, thống lĩnh kị binh vui mừng khôn xiết: "Ốc đảo! Phía trước chính là ốc đảo! Cố gắng lên, đến ốc đảo sẽ có thể
sống sót!"

Các quân sĩ nghe vậy như nắng hạn gặp mưa rào, tinh thần lập tức phấn chấn, tới tấp đẩy nhanh tốc độ tiến lên.

Trên ốc đảo, trong rừng hồ dương, sát cơ trầm lặng.

Các tinh binh Hắc Vân kị ẩn mình trong chỗ khuất, giương cung đặt tên,
cánh cung cong như trăng tròn, mắt nhìn chằm chằm phía trước, nhìn rõ
cảnh tượng đội kị binh trọng giáp của đối phương rơi vào cát lún. Người
ngựa đối phương bị chôn sống cực kì bi thảm, ngay cả các lính cũ dày dạn kinh nghiệm sa trường cũng không khỏi sợ hãi.

Tân binh doanh lần này cũng chọn lựa mấy lính mới năng lực xuất chúng đi theo rèn luyện, Hoàng Hỏa Bằng chính là một trong số đó. Lần đầu tiên
đi ra chiến trường, tận mắt thấy cát lún nuốt người, mặc dù chưa động
đao động tên nhưng hắn vẫn cảm thấy đáy lòng lạnh buốt. Cảm giác hưng
phấn và kích động khi xuất chinh lần đầu biến mất, nỗi sợ khi đối mặt

với sống chết khiến hai tay cầm cung tên cũng không nhịn được run rẩy.

"Nhóc con, tay run như vậy thì lát nữa kẻ mất mạng sẽ chính là ngươi".
Một lính cũ bên cạnh liếc mắt nhìn sang, giọng nói không mang theo bất
cứ tình cảm nào: "Không muốn chết thì cầm vũ khí của ngươi cho chắc".

Hoàng Hỏa Bằng hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tâm tình, nhìn trộm Loan Loan nằm sấp bên cạnh Lâu Dự cách đó không xa. Thấy vẻ mặt Loan Loan
vẫn bình thường, thậm chí còn không quên lấy bánh ngọt trong túi ra ăn,
hắn không khỏi bội phục, tiểu quỷ này mặc dù nhỏ tuổi nhưng gan lại rất
lớn.

Lại nghĩ nếu không có Loan Loan dẫn đường, có lẽ lúc này người vùng vẫy
kêu thảm trong cát lún chính là mình, tâm tình hắn trở nên phức tạp.

Lâu Dự chăm chú nhìn phía trước, im lặng tính toán khoảng cách giữa hai
bên và tốc độ tên bắn ra. Thấy thời cơ đã đến, bàn tay phải đang giơ lên lập tức hạ nhanh xuống, một chữ lạnh như băng len qua kẽ răng: "Bắn!"

Quân sĩ Hắc Vân kị lập tức buông tay. Vù! Vù! Vù... Tiếng xé gió liên
tiếp vang lên, hàng trăm mũi tên cùng bắn tới. Đầu mũi tên xé rách không khí, tàn nhẫn vô tình bắn về phía đám người đang di động gian nan trong cát lún.

Lúc này đám kị binh trọng giáp còn sót lại của đối phương vẫn vùng vẫy
trong cát lún, đã lâm vào tuyệt cảnh, không ngờ trên ốc đảo tưởng như là nơi an toàn đó lại có mai phục. Toàn bộ bọn chúng đều nằm trong tầm bắn của cung cứng tên nhọn, con đường sống duy nhất cũng bị cắt đứt.

"Có mai phục! Mau tránh!" Đám người vùng vẫy trên cát lún lập tức rối
loạn, nhưng biết tránh đi đâu? Người tay chân nhanh nhẹn gạt mũi tên bắn tới trước mặt, nằm bò xuống cát, cẩn thận trườn tới. Đại đa số người
còn không kịp phản ứng, lập tức bị bắn thành con nhím.

Mây đen che kín bầu trời đại mạc, cuồng phong đột nhiên nổi lên. Tiếng
kêu thảm thiết của quân sĩ và tiếng kêu ai oán của ngựa đan xen vào
nhau. Lúc này vùng cát lún đã trở thành một địa ngục đẫm máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận