Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Tim Loan Loan đập thình thịch như trống. Cô bé và Dung
Diễn sống nương tựa lẫn nhau mười năm, trong cảm nhận của Loan Loan, tía là người thân cận nhất của mình. Có lúc Loan Loan cũng nghĩ, một nhân
vật tài hoa tuyệt thế, thiên hạ ít có như tía tại sao lại mai danh ẩn
tích giữa đại mạc khô cằn một mạch những mười năm?

Ban đêm xảy ra biến cố bất ngờ một năm trước khiến Loan Loan lờ mờ hiểu
được một chút. Tía đợi ở đây, có lẽ là vì người phụ nữ gọi là công chúa
An Ninh đó. Công chúa An Ninh đã chết, tía cũng đã chết. Tía đau khổ chờ đợi mười năm trên đại mạc, lại vẫn không gặp được công chúa An Ninh lần cuối cùng.

Là ai đã hại bọn họ phải đau khổ bi thương như vậy?

Vừa nghĩ đến ánh mắt Dung Diễn trước khi chết, Loan Loan đã cảm thấy
trong lòng đau như dao cắt. Cô bé đã thề nhất định phải đòi lại công
bằng cho tía và công chúa An Ninh. Nhưng ngay cả tía tên là gì mình cũng không biết. Tía là ai, đến từ đâu, tất cả đều hoàn toàn không biết gì
cả, sao có thể nói đến báo thù?

Mỗi lần nghĩ đến điều này, Loan Loan lại cảm thấy rất chán nản.

May mà trời còn thương, để Loan Loan gặp được một người có thể biết tía, cô bé làm sao có thể buông tha? Tối nay Loan Loan cứ ấp a ấp úng, cố
gắng tìm chuyện để nói, nhất quyết bám lấy không đi chính là để hỏi thăm chuyện này.

Lúc này lại nghe thấy Lâu Dự mở miệng, Loan Loan kích động đến mức đỏ
mặt, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi, vội vàng ghé sát vào người Lâu Dự:
"Ông biết tía tôi thật sao? Trước hết nói với tôi tía tôi tên là gì,
được không?"

Lâu Dự dừng công việc trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhớ tới vị cố
nhân vừa là thầy vừa là bạn đó, ánh mắt thẳm sâu mang sự thương cảm âm
thầm.

Chuyện năm đó kinh thiên động địa, dính dáng đến chuyện riêng tư của
hoàng gia, cũng trở thành tâm bệnh của một vị quý nhân, đến nay vẫn
không có người nào dám nhắc tới một câu một chữ. Dù nhiều năm đã qua,
vết thương lại vẫn như chưa lành sẹo, chỉ chạm vào lại chảy mủ, không
biết chừng còn làm liên luỵ người khác.

Mà người Dung Diễn không muốn làm liên luỵ nhất chính là đứa bé trước

mắt này. Giờ đây Dung Diễn đã chết, mình không thể làm trái với nguyện
vọng của Dung Diễn được.

Chàng lại nhìn Loan Loan, chỉ thấy Loan Loan hơi ngẩng đầu lên, vệt nước mắt vẫn còn trên má, đôi mắt hơi sưng lên vì khóc, lại sáng lấp lánh,
lộ ra sự chờ mong khao khát.

Chàng không đành lòng, đưa tay vuốt mái tóc Loan Loan, nói khẽ: "Loan
Loan, tía ngươi không nói chuyện của ông ta đương nhiên là có lí do của
ông ta, có lẽ sau này ngươi tự nhiên sẽ biết, còn bây giờ thì không nên
hỏi".

Ngay cả ông cũng không nói sao? Loan Loan cảm thấy cực kì thất vọng, ánh mắt ảm đạm, lại cúi đầu vẽ nguệch ngoạc trên cát, từng giọt những mắt
chảy xuống trên gương mặt như cánh sen tạo thành một hố cát nho nhỏ.

Nhìn từ mặt bên, chỉ thấy khóe mắt Loan Loan hơi đỏ, môi khẽ mím lại, chỉ nhìn cũng cảm thấy chua xót trong lòng.

Lâu Dự thở dài đau xót, cái giũa trên tay lượn một vòng, cắt mảnh da
hươu đã mài xong thành sợi dài, cầm lấy bộ phận bằng sắt đã chế tạo xong để dưới đất lên, cẩn thận dùng sợi da quấn lại. Sau đó chàng mài nhẵn
những chỗ gồ lên, lại dùng dây buộc vào hai đầu thanh sắt, lắp đặt lò xo máy móc, cầm trong tay thử kéo mấy lần rồi mới hài lòng đưa cho Loan
Loan, lớn tiếng nói: "Đàn ông con trai lúc nào cũng khóc thì còn ra gì
nữa? Cái này cho ngươi, xem xem có vừa tay không?"

Loan Loan khịt mũi, cầm lấy xem. Đó là một chiếc nỏ xinh xắn, đai đồng
khảm ngọc, thân nỏ bọc da hươu, bộ phận lò xo còn cẩn thận dùng dây sắt
quấn hai lớp, mài nhẵn nhụi để tránh đâm vào tay.

"Ngươi còn quá nhỏ, lực cánh tay không đủ, cung cứng trăm cân là không
thể dùng được. Chiếc nỏ này nhẹ nhàng, dùng lò xo, có thể bắn nhiều mũi
tên một lượt, dùng để phòng thân thì không thể tốt hơn". Lâu Dự mỉm cười nói.

Loan Loan cầm chiếc nó lên ngắm nghía, càng nhìn càng thích, vui mừng khôn xiết, lập tức nín khóc mỉm cười: "Ông làm à?"

"Đúng vậy". Lâu Dự gật đầu không hề ngượng ngùng. Thế mà cũng hỏi được, vừa rồi chẳng phải ngươi đã nhìn thấy ta làm sao?

"Tía tôi..."


Biết ngay là ngươi lại nói tía ngươi cũng rất giỏi làm vũ khí mà. Lâu Dự thấy không ổn, mình không dễ gì chuyển được đề tài, không thể để tiểu
quỷ này lại vòng về được, vội vàng nói: "Tiểu quỷ, ta mất thời gian nửa
tháng mới làm xong, chẳng lẽ ngươi không nói được một câu cảm ơn à?"

Loan Loan đang cúi đầu nghịch chiếc nỏ, cảm thấy kích cỡ vừa phải, tinh
xảo nhẹ nhàng, yêu thích không muốn rời tay, biết Lâu Dự chế tạo cho
riêng mình, trong lòng rất cảm kích. Nghe Lâu Dự nói vậy, Loan Loan
ngẩng đầu, cười rất thành khẩn: "Ờ, cảm ơn ông".

Cô bé cắn đôi môi đỏ hồng, cảm thấy một câu cảm ơn không đủ thể hiện
thành ý, lại lấy mấy chiếc bánh ngọt đã không nhìn ra hình thù từ trong
bọc hành lí mang theo người ra, ân cần đưa tới trước mặt Lâu Dự: "Ông có đói không? Ăn bánh đi!"

Đối với Loan Loan, những chiếc bánh ngọt này là thứ tốt nhất, đáng giá
nhất trên người, chính mình cũng không nỡ ăn, cho Lâu Dự ăn là cực kì nể mặt.

Lâu Dự không hề ngại, cầm mấy miếng bánh cho vào trong miệng, nhanh chóng nhai rồi nuốt vào, mày kiếm nhướng lên: "Ngọt thật".

Loan Loan cũng ăn hai cái bánh ngọt, gói ghém kĩ càng phần còn lại rồi
mới cho vào trong bọc hành lí, sau đó vui sướng cầm lấy chiếc nỏ ngắm
vào cồn cát phía trước định bắn thử, lại phát hiện không có tên, lập tức hỏi: "Tên đâu?"

Lâu Dự cười nhạt, móc ra một túi tên nhỏ tinh xảo, lại không đưa ra, vịn vai Loan Loan, hỏi dịu dàng: "Loan Loan, ta tên là gì?"

Loan Loan ngẩn ra. Lưu Chinh gọi chàng là thế tử. Đám Triệu Vô Cực gọi
chàng là tướng quân. Mình thì bình thường luôn bỗ bã, cứ ông ông tôi tôi mà gọi. Đã quen biết bao nhiêu ngày mà đến giờ mình lại thật sự không
biết vị tướng quân trẻ tuổi rất tốt với mình này tên là gì.

Lúc này thấy Lâu Dự hỏi, Loan Loan bất giác hơi ngượng ngùng, tay cầm nỏ, đỏ mặt nói ấp úng: "Ông tên là... Tướng... tướng..."

"Ta họ Lâu, không phải Tướng Tướng". Lâu Dự hừ một tiếng.

Loan Loan lập tức ngậm miệng, con ngươi dáo dác đảo quanh, không dám mở miệng nữa.


Lâu Dự cũng không làm khó Loan Loan, rút một mũi tên trong túi ra, lại cầm lấy chiếc nỏ, khắc một chữ Dự chỉnh tề lên thân nỏ.

Chữ Dự này lấy tên làm bút, lấy nỏ làm giấy, cứng cáp sắc sảo, làm mọi người đã nhìn thấy là không quên được.

Lâu Dự chỉ chữ này, nói nhỏ: "Lâu Dự, tên ta".

Loan Loan nhận lấy chiếc nỏ, nhìn kĩ chữ đó, nhớ kĩ từng nét chữ, gật đầu nói: "Nhớ rồi. Ông tên là Lâu Dự".

Giọng cô bé gọi hai chữ Lâu Dự non nớt trong trẻo như vàng anh hót, làm
người đối diện cảm thấy khoan khoái từ đầu đến chân như được uống một
cốc nước ô mai ướp lạnh giữa trưa hè nóng nực. Lâu Dự không nhịn được
vuốt tóc Loan Loan, đặt chiếc nỏ và túi tên vào tay cô bé, cất tiếng
cười vang: "Nào, để ta dạy ngươi dùng thế nào".

Lâu Dự cầm tay Loan Loan, đặt ba mũi tên lên rảnh tên, ngắm chuẩn cồn
cát đối diện, bấm lẫy. Vù vù vù! Tam tiễn liên phát, cả ba mũi tên bắn
chính xác vào cồn cát. Ba mũi tên bắn ra, không ngờ trên cồn cát lại chỉ có một lỗ nhỏ, độ chính xác quả thật kinh người.

Loan Loan mừng rỡ không thôi, quay lại nhìn về phía Lâu Dự, nói: "Thật sự tốt quá, độ chính xác và tốc độ đều rất tốt".

Lâu Dự đi tới nhặt mũi tên về, đặt vào tay Loan Loan, cười nói: "Chiếc
nỏ này được chế tạo đặc biệt, khuyết điểm duy nhất chính là mũi tên bắn
ra quá khó làm. Ta làm lâu như vậy mà cũng chỉ làm được mười mũi tên,
ngươi phải sử dụng tiết kiệm một chút".

Loan Loan cất tên vào túi, buộc vào bên hông như bảo bối, vỗ vỗ túi tên, cười nói: "Biết rồi, không đến thời điểm mấu chốt tuyệt đối không
dùng".

Cô bé đảo mắt mấy vòng, lập tức chuyển giọng, lộ ra vẻ mặt tham lam như
mèo con thấy cá tươi: "Nhưng lúc rảnh rỗi ông không thể làm thêm mấy mũi được sao?"

Nhìn thấy hai mắt Loan Loan tỏa sáng, chỉ còn thiếu nước phát quang lập
lòe, Lâu Dự không nhịn được cười, tiện tay cốc một cái lên trán cô bé:
"Lòng tham không đáy! Hôm khác ta sẽ dạy ngươi, muốn dùng thì tự đi mà
làm".

Loan Loan xoa trán cười ngượng ngùng.

Hai người ngồi bên đống lửa, lại trò chuyện vô thưởng vô phạt. Chủ yếu là Loan Loan nói, còn Lâu Dự thì chỉ lắng nghe.

Nào là nơi đâu trên đại mạc có hang chuột cát, nơi đâu có thể tìm được
sói, nơi đâu có thỏ béo nhất, tính tình đáng ghét của đại Hồng từ đâu mà có... Nói một hồi lại quay về Dung Diễn, nào là thực ra tía cũng rất

thích ăn, có lần tía làm thuốc cho nhầm dược liệu làm hại mình đau bụng
ba ngày, tía rất thích một người đẹp, vân vân. Qua lời kể sinh động của
Loan Loan, những ngày tháng tía còn sống rất vui vẻ thú vị, dường như
cuộc sống trên hoang mạc biên cương này còn sung sướng hơn cả hoàng cung quý phủ, hoàn toàn không có một chút vất vả nào.

Lâu Dự vừa nghe vừa cười, mới đầu còn lo Loan Loan lại nhớ tới chuyện
của Dung Diễn, sau đó thấy Loan Loan nói liến thoắng rất vô tâm, nụ cười không mang một chút u ám nào, liền biết Loan Loan đã tạm thời gác việc
này lại, không hề quá mức ứ đọng.

Lâu Dự thầm khen trong lòng. Nâng lên được, đặt xuống được, không dây
dưa, không tự trói buộc mình, đó là chuyện đàn ông trưởng thành bình
thường cũng chưa nhất định có thể làm được. Loan Loan tuổi còn nhỏ lại
có tâm cảnh rộng rãi như vậy, quả thật hiếm thấy.

Bên kia Loan Loan không ngừng lải nhải, bên này Lâu Dự cũng không thấy
phiền, ngược lại không ngừng gật đầu tương đối phối hợp, tỏ ra rất hứng
thú nghe Loan Loan kể chuyện.

Đống lửa bập bùng, ánh lửa chiếu vào khiến gương mặt hai người đều mang màu sắc ấm áp.

Thoáng chốc đã đến đêm khuya, Loan Loan vẫn không ngừng nói, giọng nói
càng ngày càng nhỏ, dần dần biến thành thì thào, mí mắt như nặng ngàn
cân, lại vẫn nắm vạt áo Lâu Dự không chịu buông tay: "Ông đừng ngủ vội,
tôi còn có rất nhiều chuyện kể cho ông nghe".

Lâu Dự cúi xuống nhìn. Vừa bảo chàng không được ngủ vội, chính tiểu quỷ
này lại không mở mắt ra được nữa, đầu gật không ngừng như gà mổ thóc,
cuối cùng không chịu được nữa, vô thức dựa đầu vào vai Lâu Dự.

"Gì thế? Lại ngủ à?" Lâu Dự cười thầm, nhìn tay chân Loan Loan gầy gò,
không thể hiểu được tại sao tên này ăn tốt ngủ tốt mà vẫn cứ gầy như
vậy?

Ban đêm cuối thu, trời lạnh như nước. Có lẽ cảm thấy hơi lạnh, Loan Loan đang ngủ chợt dựa sát vào người Lâu Dự.

Lâu Dự cởi áo khoác ra đắp lên người Loan Loan, nhẹ nhàng kéo Loan Loan
lại gần hơn một chút. Cô bé lẩm bẩm tìm một vị trí thoải mái trên hõm
vai Lâu Dự, thở dài hài lòng, chìm vào giấc ngủ say.

Lâu Dự cúi xuống nhìn tư thế ngủ của Loan Loan, khóe miệng hơi cong lên, cảm thấy trong lòng như tan chảy. Ánh trăng dần nghiêng, in bóng hai
người kéo dài trên cát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận