Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Nơi cắm trại cách vùng cát lún không xa. Sáng hôm sau,
Loan Loan huýt một tiếng sáo gọi đại Hồng không biết đang tránh gió gặm
cỏ ở nơi nào. Lâu Dự cũng phát ra tín hiệu cho đám người Lưu Chinh.

Chẳng bao lâu sau, đại Hồng dẫn đàn ngựa hết sức phấn khởi vội vã chạy
tới, Lưu Chinh cũng dẫn đội chạy tới, hai bên hợp lại. Sau khi hai bên
trao đổi sơ qua về tình hình của mình, Lâu Dự liền hạ lệnh dùng tốc độ
cao nhất chạy tới núi Tuyết Phong.

Cuộc chiến ở vùng cát lún, Hắc Vân kị toàn diệt đội kị binh trọng giáp
của quân địch, bên mình không có ai chết trận, giành toàn thắng, sĩ khí
phấn chấn. Cho nên lúc này mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trên gương mặt các binh sĩ Hắc Vân kị ít nhiều cũng mang vẻ hân hoan phấn
khởi.

Đêm qua Loan Loan ngủ rất ngon, lại được một chiếc nỏ rất hài lòng, tâm
tình vui sướng như có thể bay lên, lúc này phấn chấn chạy đầu tiên, lúc
hứng lên còn vẫy tay lớn tiếng hét lên, lại cao giọng hát một bài quân
ca lạc điệu.

Trên đại mạc mênh mông, giọng hát trong trẻo non nớt du dương trầm bổng
trong gió, mặc dù giai điệu không hề đúng nhưng lại có một ý vị khác lạ.

Cùng với tiếng hát, nét cười trên gương mặt các tướng sĩ càng ngày càng
rõ. Có những quân sĩ lớn mật cũng cất tiếng hát theo. Đều là đàn ông
thiết huyết sa trường, giọng hát phóng khoáng không có bất cứ sự chải
chuốt nào, đơn giản trực tiếp từ trong lồng ngực tràn ra, tiếng quân ca
hào khí ngút trời.

Đêm qua Lâu Dự gần như không ngủ vì sợ đánh thức Loan Loan, đến lúc trời sắp sáng mới chợp mắt được một lúc. Lúc này cầm cương đi trong tiếng
hát, nhìn bóng lưng vui vẻ phấn chấn của Loan Loan trong nắng mai, nụ
cười như trăng thanh sao sáng.


Không ngủ không nghỉ vội vã hành quân giết địch như vậy vốn là chuyện
thường đối với chàng, lúc buồn ngủ quá, ngồi trên ngựa cũng có thể ngủ
được, vì vậy một đêm không ngủ hoàn toàn không đáng kể chút nào, chỉ là
dưới mắt xuất hiện hai quầng thâm đáng ngờ.

Lưu Chinh nhìn Loan Loan, lại nhìn hai quầng mắt thâm của thế tử nhà
mình, âm thầm than thở. Dựa vào vai thế tử ngủ, đây là ước mơ của bao
nhiêu khuê tú danh môn, thục nữ thế gia trong kinh thành, tiểu quỷ,
ngươi có biết ngươi được lợi lớn thế nào không?

Đội ngũ phi nhanh, dãy núi Tuyết Phong sừng sững kéo dài liên miên càng
ngày càng rõ ràng. Nhìn thấy núi mà chạy chết ngựa, mặc dù dãy núi xem
như ở ngay trước mắt, nhưng phải chạy khoảng nửa ngày nữa mới có thể tới nơi.

Thấy đã tới gần dãy núi Tuyết Phong, Lâu Dự rải toàn bộ thám báo trong
đội ngũ ra ngoài. Đám tinh nhuệ của thám báo doanh do Triệu Vô Cực dẫn
đầu tách ra từng tổ hai người, lấy đội kị binh làm trung tâm, phân tán
ra bốn phương tám hướng, nhanh chóng tiến lên dò đường.

Loan Loan nhìn mà không hiểu ra sao, quay lại thắc mắc: "Vì sao phải dò
đường? Núi Tuyết Phong ở ngay trước mắt, chẳng phải cứ chạy thẳng tới là được sao?"

Lâu Dự nhìn phía trước không chớp mắt, nói: "Đối phương cũng không phải
ngu ngốc, bốn phương tám hướng không biết bố trí bao nhiêu lính gác.
Chúng ta cứ tiến lên như vậy, bảo đảm chưa tới năm dặm trước chân núi đã bị chặn đánh rồi.

Loan Loan vỡ lẽ, lần này không phải đuổi thỏ mà là thả chim ưng bắt chuột cát.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Lâu Dự, đội ngũ chạy tiếp được vài dặm đã thấy sau cồn cát ven đường có vết máu chảy ra, một người đàn ông mặc quần áo dân thường bị lưỡi đao chém ngang đầu, mặt bị chém thành hai
nửa, đã chết không có gì phải nghi ngờ, xem tình hình là bị tấn công bất ngờ không phòng bị kịp, vẻ kinh ngạc và phẫn nộ còn lưu trong đáy mắt.


Đám người Lâu Dự đều mặt không đổi sắc, ngựa không dừng vó chạy thẳng qua, thậm chí còn không buồn liếc mắt nhìn lấy một lần.

Chỉ có Loan Loan trợn mắt, thấy đối phương bị chết tương đối khó coi, cô bé khó chịu nôn khan một chút.

Đám Triệu Vô Cực đều đã được huấn luyện chuyên môn, lúc này quét ra
ngoài theo hình quạt, nhanh chóng phán đoán nơi đối phương ẩn thân qua
sự thay đổi của môi trường xung quanh rồi giết chết.

Sau cồn cát, một người đàn ông áp tai xuống đất nghe ngóng, đột nhiên
sắc mặt đại biến, đang chuẩn bị nhảy lên ngựa. Triệu Vô Cực nheo mắt
lại, từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng đối phương, đặt tên giương cung,
mũi tên như sao băng, tiếng dây cung bật vừa vang lên, mũi tên đã đến
phía sau đối phương, bắn xuyên vào đầu, máu tươi tung tóe.

Mũi tên báo hiệu của đối phương còn cầm trong tay, chưa kịp buông ra đã chán nản ngã xuống...

Cùng lúc đó, tại các vị trí trên hình rẻ quạt lấy đội kị binh làm trục
tâm thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu đau đớn, ánh đao lóe lên, máu
tươi tung tóe.

Giờ khắc này là thám báo đấu với thám báo, cuộc chiến giữa những kẻ cùng nghề tỏ ra rất chuyên nghiệp và máu lạnh, so bì tốc độ của ai nhanh
hơn, mắt ai tinh tường hơn.

Trong lúc các thám báo tinh nhuệ lạnh lùng giết chóc mở đường, tốc độ
của đội kị binh Hắc Vân kị không giảm, chạy một mạch tới gần chân núi
Tuyết Phong với tốc độ cực nhanh.

Từ xa xa có thể nhìn thấy lều bạt dưới chân núi, còn có khói trắng lượn

lờ bay lên giữa những mái lều. Lâu Dự ánh mắt sắc bén, ra hiệu cho thuộc hạ thúc chiến mã tăng tốc lao tới.

Truy Phong bốn vó tung bay, nhanh như sao băng, dẫn theo đội ngũ Hắc Vân kị như kiếm sắc ra khỏi vỏ, xông tới với xu thế không thể ngăn cản.

Vũ khí mạnh mẽ nhất của đội kị binh không phải đao tên, không phải sức
mạnh, mà là tốc độ. Mà tốc độ của chiến mã cần một khoảng cách nhất định mới có thể phát huy tối đa. Khoảng cách dài như vậy đủ để tốc độ của
chiến mã được nâng lên cực hạn.

Lâu Dự lớn tiếng hạ lệnh: "Xung phong với tốc độ cao nhất!"

Đội kị binh lập tức tăng tốc, tiếng vó ngựa như sấm cuốn theo cát bụi
đầy trời. Bị khí thế này kích động, không kiềm chế nổi sự sục sôi trong
lòng, đám lính mới như Hoàng Hỏa Bằng ngồi trên lưng ngựa, không nhịn
được gào thét ầm ĩ.

Đội Hắc Vân kị lấy Lâu Dự làm mũi nhọn, như một mũi tên rời cung bắn
thẳng tới doanh trại của kẻ thù dưới chân núi. Cùng lúc đó các thám báo
rải ra ngoài từ các phương hướng tới tấp phi nhanh về, tạo thành hai mũi thọc sườn hoàn mỹ vào doanh trại kẻ thù.

Các quân sĩ nước Sóc đóng giả thổ phỉ trong doanh trại đang chuẩn bị đặt nồi nấu cơm, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì đã nhìn thấy một đội kị
binh màu đen chỉnh tề hò hét xông tới, mang theo hơi thở lạnh lùng chết
chóc.

"Giết!" Bội đao của Lâu Dự ra khỏi vỏ, mang theo ánh sáng chói mắt, dẫn
đầu vọt vào doanh trại kẻ thù, vung tay chém gục một người.

Đám Lưu Chinh phía sau theo sát xông vào, giơ cao chiến đao chặt chém như bẻ cành khô.

Tốc độ của chiến mã và sức mạnh cánh tay chiến sĩ tạo thành lực xung
kích không gì cản nổi. Quân địch không kịp phản ứng, căn bản không nghĩ
tới đội kị binh màu đen này lại có thể từ trên trời giáng xuống lặng yên không một tiếng động ở chỗ sâu trong đại mạc này, đánh thẳng vào doanh
trại của bọn chúng quá mức chính xác, quá mức tàn nhẫn.

Đám lính gác được tung ra trước đó làm ăn kiểu gì mà không có bất cứ tin tức nào truyền về?


Không có thời gian oán giận đồng đội không làm tròn chức trách, cũng
không có thời gian suy nghĩ đội kị binh màu đen này rốt cuộc đến từ đâu, thậm chí ngay cả thời gian cầm đao phản kích cũng không có, đám "thổ
phỉ" trong doanh trại lũ lượt bị lưỡi đao sáng như tuyết chém gục, bị
chiến mã lao tới mạnh mẽ đánh bay.

Lưỡi đao của Lâu Dự sắc bén không gì cản nổi, nhưng bất kể đâm chém thế nào chàng vẫn luôn bảo vệ Loan Loan phía sau.

Đi theo sau lưng một người mạnh mẽ như vậy, Loan Loan hoàn toàn không có cơ hội ra tay, trên chiến trường khẩn trương quyết liệt lại không hề có việc gì để làm, đành phải nhìn đông nhìn tây, có đủ thời gian để thích
ứng với điều kiện trên chiến trường.

Là một lính mới, đây là sự đãi ngộ hiếm thấy và cao cấp đến mức nào?

Hoàng Hỏa Bằng trên mặt đầy máu, ra sức chém chết một người, chợt nhìn
thấy Loan Loan dáo dác nhìn quanh với vẻ mặt tẻ ngắt, lập tức suýt nữa
hộc máu.

Cùng là lính mới, mình thì đang đánh nhau sống chết, mà anh bạn nhỏ này
lại đi theo ăn bám phía sau tướng quân, đúng là.. đúng là... đúng là quá không có thiên lí.

Hình ảnh yếu đuối, kinh hoàng, ngây ngốc của Loan Loan trên ốc đảo lại
hiện lên trước mắt, Hoàng Hỏa Bằng thở dài một tiếng, nghĩ bụng tên cộc
nhà cháy này dù võ nghệ cao cường nhưng lại ngớ ngẩn, lúc hắn khóc, ngay cả chính mình cũng thấy mà xót xa. Nếu như Lâu tướng quân không bảo vệ
hắn, sợ là chính mình cũng sẽ không nhịn được che chở hắn chút ít.

Thế là hắn lại nuốt vào ngụm máu đang định hộc ra, cam chịu số phận quay lại vung đao chém giết.

Doanh trại này mặc dù lớn nhưng lại không nhiều người, chỉ có khoảng
trăm người, hoàn toàn không có cơ hội trả đòn khi bị Hắc Vân kị bất ngờ
ập tới tấn công, vừa mới đối mặt đã chết quá nửa.

Đám tàn binh cố gắng cướp đường bỏ chạy, lại bị các thám báo tinh nhuệ thọc sườn ngăn chặn.

Đây là một trận giết chóc có chuẩn bị, có kế hoạch, không hề lo lắng
chuyện thắng bại. Tốc chiến tốc thắng như gió thu quét lá rụng, cuộc
chiến nhanh chóng đến hồi kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận