Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Lâu Dự ghìm ngựa thu cương, đứng ở vị trí trung tâm, lạnh lùng nhìn thủ hạ của mình thu dọn chiến trường.

Lưu Chinh xách một tên tù binh tới, quát hỏi: "Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người? Binh lực chính hiện ở đâu?"

Tên tù binh này rất có khí phách, mặc dù đầy người là máu, bộ dáng chật
vật, lại trợn mắt trừng trừng, mặc kệ Lưu Chinh quát hỏi đánh đấm, vẫn
cắn chặt răng không nói câu nào.

Lâu Dự lại tán thưởng thái độ của hắn. Thấy đối phương thà chết chứ
không chịu khuất phục, chàng cũng không tra tấn bức cung, chỉ hạ lệnh
gọn gàng đơn giản: "Giết, an táng tử tế".

Lưu Chinh biết tính khí Lâu Dự nên cũng không lải nhải, tự tay rút đao
chuẩn bị chém. Không ngờ đao vung được một nửa lại bị Lâu Dự quát dừng:
"Chờ đã".

Đao của Lưu Chinh dừng lại trên không trung. Hắn quay lại nhìn về phía
Lâu Dự, ánh mắt nghi hoặc. Chẳng phải thế tử vừa nói phải giết sao?

Lâu Dự kéo cương cho Truy Phong hơi nghiêng người, liếc một cái về phía
sau lều, nói: "Ai bảo ngươi động thủ ở đây? Qua bên kia".

Lưu Chinh kinh ngạc. Thế tử điện hạ luôn luôn sát phạt quả quyết, có bao giờ lề mề như vậy? Lại thấy vị trí của chàng sau khi kéo ngựa đứng
nghiêng vừa đủ để ngăn cản ánh mắt của Loan Loan phía sau, hắn lập tức
hiểu ra. Thì ra thế tử không muốn để tiểu quỷ nhìn thấy cảnh tượng đầu
rơi máu chảy đáng sợ.

Nhưng đây là chiến trường, liếc mắt nhìn quanh, đâu đâu cũng toàn là xác chết, sợ là tiểu quỷ đã nhìn chán từ lâu rồi. Bây giờ mới nhớ đến việc
bảo vệ tâm hồn trẻ con thì có phải là quá muộn không?

Thầm khinh bỉ phương thức giáo dục lộn xộn lung tung không hề có trật tự của thế tử điện hạ, Lưu Chinh thở dài trong lòng, vâng một tiếng, lệnh
thuộc hạ kéo tên tù binh kia ra chỗ khuất phía sau lều...

Chiến trường bừa bộn, Lâu Dự đưa mắt nhìn bốn phương. Những chiếc lều
này mặc dù đã được cải tạo lại, nhưng từ các chi tiết như góc lều, dây
buộc lại có thể thấy được đều là kiểu cách của quân đội nước Sóc, ước
chừng hơn ngàn chiếc.

"Lưu Chinh, ngươi nghĩ thế nào?" Lâu Dự liếc chéo, nhìn chiến tướng tùy tùng tín nhiệm nhất của mình.

"Nhiều lều như vậy, quân số của đối phương không ít, ít nhất cũng có hơn ngàn người". Lưu Chinh phân tích: "Nhưng vừa rồi chúng ta xông vào, lại chỉ tiêu diệt không đến trăm người. Chủ lực của bọn chúng chắc hẳn tất
cả đều ở trong núi này, trải lưới lùng diệt người Sơn Dương. Xem ra
chúng ta chạy tới kịp thời, bọn chúng còn chưa đắc thủ. Người Sơn Dương
quả nhiên mạnh mẽ, vẫn cầm cự được đến tận bây giờ".

Mặc dù Hắc Vân kị chỉ có hai trăm người, rõ ràng quân số đối phương
nhiều gấp mấy lần mình, nhưng giọng nói của Lưu Chinh lại tương đối bình tĩnh, không hề có bất cứ sợ sệt hay kinh hãi gì, dường như chỉ bình
thản nói ra một sự thật mà thôi.

Hắn đi theo Lâu Dự nhiều năm, không phải lần đầu tiên lấy ít đánh nhiều, kì binh tập kích. Uy danh hiển hách của Hắc Vân kị chính là được tạo
dựng qua rất nhiều chiến dịch khác thường như thế.

Hết lần này tới lần khác không ngại khổ cực đường dài tập kích, hết lần
này tới lần khác mai phục cả đêm trong sương giá lạnh, hết lần này tới
lần khác lấy ít đánh nhiều. Lâu Dự bao giờ cũng như một ngọn cờ được đúc bằng thép ròng, xông lên đầu tiên, giết đến cuối cùng, dẫn theo Hắc Vân kị giành được những thắng lợi như có thần phù hộ.

Chỉ cần có sự tồn tại của Lâu Dự, tướng sĩ Hắc Vân kị sẽ như gà chọi say đòn, không biết mệt mỏi, không sợ gian nan, không ngại sống chết. Nếu
nói theo cách đơn giản thông tục hơn thì chính là tương đối yên tâm.

Là một thiếu niên thiên tài mười tuổi đã có thể đánh cho tên thiếu gia
bất hảo ngỗ ngược nhất kinh thành răng rơi đầy đất, mười ba tuổi đã nói
chậm rãi trước mặt hoàng thượng: "Binh giả, quỷ đạo dã", mười lăm tuổi
đã có thể làm cho xạ thủ lợi hại nhất trong quân thua tâm phục khẩu

phục, Lâu Dự thể hiện đầy đủ thiên phú quân sự của chàng trên chiến
trường, phong cách tác chiến quỷ dị biến hóa, không thể đoán trước, dũng mãnh vô bì khiến quân địch chỉ nghe đã thấy sợ.

Vì vậy Lưu Chinh rất có lòng tin, kế tiếp nên đánh thế nào, chắc hẳn thế tử điện hạ đã có tính toán rõ ràng.

Nếu cho hắn biết, lúc này nhìn dãy núi Tuyết Phong trải dài vô biên,
trong lòng Lâu Dự cũng cực kì hoang mang, phỏng chừng hắn sẽ kinh ngạc
rơi mất cằm.

Thực ra Lâu Dự cũng rất bất đắc dĩ. Một ngọn núi lớn như vậy, người Sơn
Dương lại giỏi ẩn nấp. Quân Sóc hàng ngàn người tìm kiếm ở vùng núi này
hơn mười ngày còn đầu óc quay cuồng, khổ không nói nổi. Hai trăm người
của mình tản ra đi vào tựa như nắm cát ném vào biển cả, sợ rằng không
tìm nổi một bóng người, không cẩn thận còn mất liên lạc, bị kẻ thù đánh
tan từng nhóm.

Chàng hoàn toàn không rõ trận tiếp theo nên đánh thế nào.

May mà ngoài bản thân Lâu Dự thì chỉ có thần tiên trên trời mới biết tình hình chân thực này.

Tướng sĩ Hắc Vân kị vẫn tinh thần sáng láng, lòng tin ngập tràn, từng
đôi mắt đồng loạt nhìn chủ soái của mình, chỉ đợi chàng ra lệnh một
tiếng.

Trước mắt bao người, Lâu Dự mặt không đổi sắc, quay sang kéo dài giọng nói: "Loan Loan, ngươi nghĩ nên đánh thế nào?"

Loan Loan mặc dù bị mùi máu tanh nồng nặc làm khó chịu, nhưng dù sao
cũng không phải thiếu nữ sống trong khuê phòng, sau hai trận chiến đã
dần dần thích ứng không khí chiến trường. Hơn nữa cô bé lại được biết
Lâu Dự có quen biết tía, hơn nữa còn có quan hệ không tầm thường với
tía, nếu không tại sao tía lại dạy đao pháp Liên Y cho Lâu Dự?

Nghĩ đến chuyện trước đó mình còn khóc rất mất mặt trước mặt người ta,
Loan Loan đỏ mặt tía tai, thầm quyết tâm, sau này tuyệt đối không thể
làm ảnh hưởng đến uy danh cả đời của tía trước mặt bạn cũ của tía nữa.

Lúc này nghe thấy Lâu Dự hỏi, cho rằng chàng lại ra đề kiểm tra mình
giống như trước, chính là cơ hội tốt để phất cờ đánh trống lấy lại uy
danh, Loan Loan liền lấy lại tinh thần, suy tính cẩn thận một phen, đáp
nghiêm túc: "Trước kia tía đã dẫn tôi đến núi Tuyết Phong, chữa bệnh cho người ở nơi này. Trong núi có nhiều cây cối rừng rậm, lại có rất nhiều
bẫy của thợ săn, đường rất khó đi, sơ ý một chút là sẽ lạc đường, có thể không đi ra được nữa. Nếu không có dân bản xứ dẫn đường mà cứ thế xông
vào thì sẽ thiệt lớn".

Lâu Dự gật đầu: "Ờ, quả thật không thể lỗ mãng. Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm thế nào?"

Lâu Dự hỏi câu hỏi đầu tiên, tướng sĩ Hắc Vân kị đều không hẹn mà cùng
suy nghĩ, nghe Loan Loan trả lời đều cảm thấy hết sức có lí, không khỏi
tới tấp gật đầu, cùng cảm thấy đứa bé này cũng không đơn giản, tuổi còn
nhỏ mà có thể phân tích mạch lạc rõ ràng.

Không ngờ ngay sau đó Lâu Dự lại đưa ra câu hỏi thứ hai, nghe có vẻ độ
khó lớn hơn, còn kì lạ hơn, không ngờ lại để Loan Loan suy nghĩ từ vị
trí của mình, coi chính mình là tướng lĩnh dẫn quân để đề ra phương án
hành quân đánh trận.

Mọi người không khỏi im lặng toát mồ hôi, mấy tướng lĩnh đã làm cha thì
lấy thân phận của người từng trải, rất không đồng ý với phương pháp giáo dục trẻ con kiểu đốt cháy giai đoạn này của Lâu Dự.

Tướng quân à, dạy dỗ trẻ con không thể sốt ruột như vậy, dục tốc bất
đạt, vừa biết đi đã bắt nó cưỡi ngựa, vừa có thể cầm đao đã bắt nó ra
trận, thiên hạ làm gì có ai dạy trẻ con như vậy? Một câu hỏi khó như
vậy, bọn ta cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, tướng quân lại
bắt một đứa bé mới khoảng mười tuổi suy nghĩ, không phải nói đùa sao?

Không sợ làm đầu óc tiểu quỷ này nổ tung à?

Loan Loan cau mày suy ngẫm, nhớ lại tình hình trước kia tía dẫn mình vào núi. Tía đi đằng trước, mình đeo giỏ thuốc nhỏ đi theo phía sau, tiểu
Hắc vẫy đuôi bám theo sau cùng. Gặp khe qua khe, gặp đỉnh vượt đỉnh, sơn đạo mặc dù quanh co nhưng đi cũng không quá gian nan, đó là nhờ cả tía
và mình đều có khinh công cực tốt. Nếu lúc đó có một người khinh công
hơi kém đi cùng thì mức độ khó khăn sẽ tăng lên gấp bội.

Nghĩ tới đây, Loan Loan trả lời dứt khoát: "Nếu tôi là ông, tôi sẽ tìm
hai người khinh công tốt lẻn vào trong núi, tìm được nơi người Sơn Dương ẩn nấp, nói với họ chúng ta đã đến".

Ánh sáng chợt lóe trong mắt Lâu Dự, cho dù cách nói của Loan Loan non
nớt, nhưng chàng vừa nghe đã hiểu rõ ý của Loan Loan, lập tức như bừng
tỉnh ngộ, như có người vén ra một đám mây mù che trước mắt.

Không sai, bí mật lẻn vào, nội ứng ngoại hợp, bọc quân Sóc lại như nhân thịt sủi cảo. Tại sao mình lại không nghĩ tới nhỉ?

Trong lòng rất sảng khoái, Lâu Dự không nhịn được véo má Loan Loan, cười vang nói: "Nói hay lắm, cứ làm theo cách ngươi nói".

"Cứ thế quyết định luôn à?" Loan Loan xoa bên má bị véo đỏ, há miệng
cười ngây ngốc. Tía, tía xem, Loan Loan đã có thể đưa ra đề nghị đám
tướng quân đánh trận rồi. Nếu tía còn sống, nhìn thấy Loan Loan có triển vọng như vậy, không biết tía sẽ vui vẻ bao nhiêu.

Lựa chọn số ít người khinh công cao lại quen thuộc rừng núi để lẻn vào
trong núi, mục tiêu nhỏ, đủ kín đáo, vừa có thể tránh thoát quân Sóc
đang tìm kiếm trong núi, lại dễ dàng di động và tránh né, khi tất yếu
còn có thể tiêu diệt những toán quân Sóc đi lẻ.

Khi nào liên lạc được với người Sơn Dương sẽ có thể nội ứng ngoại hợp, đánh cho quân Sóc trở tay không kịp.

Đám người Lưu Chinh càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này khả thi, nhất
loạt tươi cười nhìn Loan Loan với ánh mắt tán thưởng, còn tưởng rằng
Loan Loan mèo mù vớ cá rán, ý tưởng tình cờ trùng hợp với tính toán của
thế tử điện hạ, không biết thế tử điện hạ của bọn họ hoàn toàn không có
tính toán gì trong vấn đề này.

"Trần Quý". Lâu Dự lớn tiếng gọi.

"Có thuộc hạ".

"Ngươi dẫn người chốt chặn các ngả đường rời núi, thấy quân Sóc rời núi, gặp một giết một".

"Rõ!"

"Lưu Chinh".

"Có thuộc hạ".

"Ngươi dẫn những người còn lại ẩn nấp sau những cồn cát, một mặt phòng
ngừa quân Sóc tiếp viện, mặt khác để nội ứng ngoại hợp. Một khi nhìn
thấy tín hiệu, lập tức tạo thành đội hình tấn công, tiếp ứng người Sơn
Dương từ trong núi đánh ra".

"Rõ!"

"Triệu Vô Cực".

"Có thuộc hạ".

"Ngươi chọn năm mươi người khinh công tốt, lại quen thuộc địa hình rừng

núi, hai người một tổ, tạo thành mạng lưới từ các phương hướng lẻn vào
trong núi. Nhớ, gặp kẻ thù không được cứng đối cứng, không cho phép để
lộ hành tung. Ai tìm được bộ lạc Sơn Dương trước thì lập tức phát tín
hiệu liên lạc".

"Rõ!"

Sắp xếp xong hết thảy, Lâu Dự quay sang nhìn về phía Loan Loan, âm thanh kéo dài như dụ dỗ: "Loan Loan..."

Loan Loan hoàn toàn không biết mình đã bị tính toán, ngơ ngác nhìn lại: "Sao? Chuyện gì?"

Lâu Dự như cười như không, nói: "Nếu ngươi vào núi thì cần chuẩn bị những thứ gì?"

Loan Loan đáp không cần suy nghĩ: "Cũng không có gì cần chuẩn bị, mang một chút đồ ăn là được".

Lâu Dự gật đầu, nhảy xuống ngựa, vẫy tay với Loan Loan: "Vậy thì tốt, xuống ngựa, cùng ta vào núi một chuyến".

"Tôi?" Loan Loan lộ vẻ kinh ngạc, chỉ vào mũi mình, nhìn đông nhìn tây.
Ông khẳng định là gọi tôi chứ? Không lầm chứ? Dưới tay ông có bao nhiêu
binh hùng tướng giỏi, chọn vài người có gì là khó, vì sao lại là tôi?

Lâu Dự nhàn nhã thu xếp hành trang, cởi bỏ mũ giáp, bỏ cung tên và bội
đao xuống, chỉ mặc trang phục màu đen gọn gàng, cắm vào hai ống giày mỗi bên một thanh dao găm màu đen. Sau đó chàng phủi bụi đất trên tay, bế
Loan Loan từ trên ngựa xuống, cười nhạt nói: "Không sai, chính là
ngươi".

Lúc xuất phát, Lâu Dự kiên quyết dẫn Loan Loan không có bất cứ kinh
nghiệm chiến trường nào, công phu cưỡi ngựa bắn cung cơ bản là không
cùng nhau xuất chinh, mọi người đều không hiểu được, không hẹn mà cùng
oán thầm vài câu, thế tử vô nhân tính, thế tử độc ác tuyệt tình, vân vân và vân vân.

Nhưng lần này Lâu Dự muốn cùng Loan Loan vào núi, đám người Lưu Chinh lại tỏ vẻ như đây là chuyện đương nhiên.

Nhảm nhí, đương nhiên là ngươi. Ở đây trừ ngươi ra, còn tìm được người
thứ hai có khinh công tốt hơn, quen thuộc rừng núi hơn, thông hiểu môi
trường bản địa hơn ngươi sao? Ngươi không đi thì ai đi? Đừng nhìn thế tử bình thường kiêu ngạo như vậy, không biết chừng vào trong núi còn phải
nhờ ngươi chăm sóc ấy chứ.

Đám Lưu Chinh quả thực hận không thể kéo Loan Loan sang một bên, lải
nhải dăn dò một hồi lâu, chăm sóc tốt thế tử, đừng để thế tử bị lạnh,
đừng để thế tử bị đói, đừng để thế tử bị thương...

Bên kia mọi người nhìn Loan Loan với ánh mắt tha thiết, bên này Loan Loan đang cò kè mặc cả với Lâu Dự, vẻ mặt cực kì bất mãn.

Loan Loan: "Đi vào có thể sẽ gặp hổ".

Lâu Dự: "Mười chiếc bánh tì bà pha lê".

Loan Loan cong miệng: "Có khả năng còn rơi vào bẫy của thợ săn".

Lâu Dự sắc mặt không thay đổi: "Thêm mười chiếc bánh cuộn hạnh nhân".

Loan Loan đảo mắt không ngừng: "Trên đó còn có vách núi rất sâu, vạn nhất trượt chân rơi xuống..."

Lâu Dự phất tay ngắt lời cực kì hào phóng: "Chốt một giá. Bánh trái cây
tứ hỉ, bánh mứt mơ, bánh như ý, bánh cuộn vừng, bánh bơ đậu, bánh kem
mứt táo, bánh khoai môn mỗi loại mười cái... Không, cần bao nhiêu có bấy nhiêu, ăn đến lúc nào no căng bụng không ăn được nữa. Thế nào?"

Nghe tên đã ngất vì ngọt rồi, những loại bánh ngọt này còn chưa bao giờ
nghe nói đến, đừng nói đến chuyện từng ăn. Hai mắt Loan Loan lóe sáng,
sắc mặt vui mừng muốn giấu cũng giấu không nổi. Cô bé nuốt nước miếng
mấy cái, học dáng vẻ Lâu Dự, giơ tay lên vỗ vào tay Lâu Dự cực kì hào
phóng, nói: "Thành giao!"

Lâu Dự vừa vỗ tay vừa thầm hạ quyết tâm, sau khi trở lại Lương Châu nhất định phải phái người đi bắt đầu bếp có tay nghề làm bánh tốt nhất trong kinh thành về. Với sức ăn của tiểu quỷ này, phỏng chừng Cẩm Tú chẳng
bao lâu nữa sẽ không đối phó nổi.

Loan Loan bắt chước Lâu Dự, cắm Li Quang vào ống giày, lại đeo chiếc nỏ
vừa nhận được vào bên hông, còn không quên đeo bọc bánh ngọt lên lưng,
kéo tai đại Hồng dặn dò mấy câu như chờ ta trở lại, không cho phép đi
đuổi thỏ, vân vân.

Thực ra cũng không cần phải dặn dò. Trên đại mạc này, vua ngựa hoang

chính là vua đại mạc. Không có Loan Loan bên cạnh chăm sóc, đại Hồng còn sống tự do thoải mái hơn.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Loan Loan liền vẫy tay với Lâu Dự: "Đi thôi!"

Lâu Dự nhìn hành trang đơn sơ đến cùng cực của Loan Loan, thở dài, nhận
túi nước, túi thuốc và ống phóng tín hiệu từ tay Lưu Chinh, đeo tất cả
lên người mình. Thấy đám người Triệu Vô Cực cũng đã chuẩn bị thỏa đáng,
chàng không dặn dò gì thêm, vẫy tay hạ lệnh: "Xuất phát!"

Đám Triệu Vô Cực hai người một tổ, vù vù vù, hóa thành hàng chục bóng đen, chia ra chạy vào núi rừng.

Loan Loan chậm rãi đi tới chân núi, lại không hề vội vàng, ngẩng đầu nhìn rừng cây rậm rạp, nheo mắt suy nghĩ gì đó.

Lâu Dự cũng không giục Loan Loan, tương đối kiên nhẫn sánh vai đứng cạnh Loan Loan, cũng yên lặng nhìn rừng núi không nói gì.

Một lát sau, đột nhiên hai người cùng chỉ một vách đá, đồng thanh nói: "Đi từ chỗ này vào".

Vậy mà ngươi cũng nhìn ra được? Lâu Dự quay sang nhìn Loan Loan, trong
mắt tràn đầy tán thưởng, trong lòng thầm kêu may mắn. May mà mình từng
trèo Dị Thiên Nhai, nếu không hôm nay thật sự phải chịu thua tiểu quỷ
này.

Không giống rừng cây rậm rạp um tùm xung quanh, vách đá này dù không cao và hiểm như Dị Thiên Nhai nhưng cũng rất hiểm trở, không hề thích hợp
để leo lên ngắm cảnh. Theo lí thuyết, nơi này là nơi không thích hợp
nhất để vào núi. Nhưng hai người này đều không phải người bình thường,
ánh mắt tinh tường sắc bén đến cực điểm. Vừa rồi chỉ quan sát một lát
như vậy, cả hai người đã phát hiện điểm kì lạ của vách đá.

Do rất nhiều năm bị bão cát đại mạc xâm thực, đại bộ phận những tảng đá
màu đen trên vách đá đều bị gió và cát biến thành dạng đá sa mạc đặc
thù, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, sắc bén như dao. Nhưng có mấy chỗ ở giữa lại nhắn nhụi bóng loáng như được thợ ngọc tốt nhất mài
giũa, tỏ ra không hề hài hòa.

Quan trọng hơn là mấy chỗ nhẵn nhụi bóng loáng đó vừa khéo chính là những chỗ bám tay tốt nhất để leo lên.

Muốn nhìn ra điều này, khinh công không tốt không được, bởi vì nền tảng
khinh công không đủ sẽ hoàn toàn không dám thử thách với một vách núi
hiểm trở như vậy. Chưa trèo vách núi hiểm trở tương tự hoặc thậm chí
hiểm trở hơn cũng không được, bởi vì khinh công có tốt đến mấy cũng
không thể trèo một mạch lên đến nơi, không có kinh nghiệm leo núi sẽ
không biết những chỗ nào bám tay đặt chân là thoải mái và thích hợp
nhất.

Đây không phải một vấn đề có thể giải quyết bằng cách ném đá dò đường.

Mà hai người này đều thỏa mãn hai điều kiện nói trên. Một người từ nhỏ
đã trèo Dị Thiên Nhai như cơm bữa, một người khinh công không kém truyền nhân Thiên Cơ Dung Diễn. Vừa rồi hai người đứng dưới vách núi quan sát, không hẹn mà cùng đưa ra kết luận. Vách núi này chắc chắn thường xuyên
có người trèo lên, nhiều người trèo trong thời gian dài nên những điểm
đặt chân bám tay đó mới trơn nhẵn như vậy.

Có đường không đi, ai lại dở hơi ngày ngày trèo vách núi như vậy?

Vì thế, nơi này chắc hẳn chính là một trong những lối ra vào rừng núi của người Sơn Dương.

Lúc này trong lòng hai người đã đoán được, nơi ở của người Sơn Dương có lẽ nằm ở sâu trong cánh rừng hướng này.

Có lẽ còn có sơn đạo khác để đi vào nơi ở, nhưng người Sơn Dương đã chọn một nơi hiểm yếu như vậy để ra vào thường xuyên, nói rõ đây là một
đường tắt cách bộ lạc bọn họ gần nhất. Mặc dù hiểm, nhưng thuận tiện.

Như trong một cuộn chỉ rối phức tạp vướng víu, tìm được chính xác đầu
dây, từ đây mới có thể gỡ rối. Theo con đường này có lẽ sẽ tìm được nơi ở của người Sơn Dương. Tìm được nơi ở của người Sơn Dương, lại lần theo
những dấu vết họ để lại khi di chuyển để trốn tránh chẳng phải sẽ nhanh
tìm được người Sơn Dương hơn là đi vô định trong rừng núi như biển rộng
tìm kim hay sao?

Sơn đạo yên lành không đi, tự nhiên lại trèo vách núi? Đám người Lưu
Chinh vẫn còn lộ vẻ ngỡ ngàng, không hiểu ra sao, Loan Loan đã bắt đầu
trèo lên vách núi.

Lâu Dự nhìn bóng lưng Loan Loan, trong lòng có cảm giác tự hào vô cớ.
Tuổi còn nhỏ, lại có sức quan sát và khả năng phán đoán như vậy, sự
quyết đoán và đầu óc đều thật sự không thể xem nhẹ. Một em bé thông minh lanh lợi như vậy, chỉ sợ trên đời cũng khó tìm ra người thứ hai, vậy mà mình lại gặp được. Lâu Dự à Lâu Dự, ngươi đúng là may mắn đến cực điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận