Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Lâu Dự và Loan Loan sánh vai đứng
trên tường thành cao cao, ánh nắng cuối mùa thu nhẹ nhàng trải một tấm
lụa màu vàng kim trên người họ, hai gương mặt rực rỡ chói mắt như châu
ngọc, dường như ngay cả lông mi cũng lấp lánh ánh sáng mơ hồ.

Triệu Vô Cực ngẩng đầu nhìn thấy hai người trên tường thành, lập tức
ngẩn người trợn mắt. Lưu Chinh đi tới đấm một quyền vào vai hắn, hừ một
tiếng: "Lão Triệu, nhìn cái gì thế? Nước dãi sắp chảy xuống đến nơi
rồi".

Ánh mắt Triệu Vô Cực vẫn ngây dại nhìn hai người đó, lẩm bẩm nói: "Lão
Lưu, ngươi có cảm thấy thế tử và Loan Loan có vẻ thế nào... cái gì..."

Lưu Chinh nhìn lên theo ánh mắt hắn, không hiểu ra sao: "Thế nào? Cái gì?"

Triệu Vô Cực vò đầu bứt tai tìm từ ngữ thích hợp, vỗ đầu nghĩ một hồi
lâu, cuối cùng sáng mắt lên: "Đúng rồi! Lão Lưu, ngươi có cảm thấy thế
tử và Loan Loan đứng ở đó nhìn có nét như thần tiên quyến lữ hay không?"

Lưu Chinh nheo mắt nhìn kĩ, chỉ thấy trong gió cuối thu, hai người đó
tay áo tung bay, mắt nhìn ra xa. Dường như Lâu Dự nói một câu gì đó,
Loan Loan quay lại nhìn Lâu Dự. Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt ấm áp.

Lưu Chinh sửng sốt, có vẻ như hơi thiếu tập trung, lẩm bẩm nói: "Thần tiên quyến lữ, sát cánh cùng bay, quả nhiên rất xứng".

Triệu Vô Cực cực kì đồng cảm, gật đầu như gà mổ thóc: "Đáng tiếc rằng Loan Loan lại là một thằng con trai".

Lưu Chinh đột nhiên bừng tỉnh, lập tức nhảy dựng lên, cả giận nói: "Lão
Triệu, ý lão là gì? Chẳng lẽ lão định nói thế tử là loại cắt... cắt...
cắt tay áo?"


Triệu Vô Cực giật nảy, vội vã bừng tỉnh, bộ mặt lập tức đỏ bừng, lắc đầu đỏ mặt tía tai, lời nói cũng không còn liền mạch: "Không, không, không, ta không phải ý đó. Thế tử làm sao có thể cắt... cắt... cắt tay áo
được? Có đánh chết ta cũng không tin thế tử là người cắt tay áo. Một
người vừa đánh đấm giỏi vừa dữ dằn như thế tử làm sao có thể cắt tay áo
được?"

Giọng hắn vốn đã to, trong lúc cuống lên âm lượng lại càng tăng mạnh.
Trong tình thế cấp bách, Lưu Chinh lao tới che miệng hắn nhưng đã quá
muộn...

Lưu Chinh vẫn còn đang đưa tay che miệng Triệu Vô Cực đã thấy ánh mắt
như dao của Lâu Dự chém tới. Hai người khóc không ra nước mắt, cúi đầu
như tượng gỗ, không hề dám cử động.

Thấy hai người này có vẻ mặt kì dị, Loan Loan càng thấy hứng thú, hai
mắt trợn tròn xoe, nhìn về phía Lâu Dự như một em bé tò mò: "Cắt tay áo
nghĩa là gì?"

Lâu Dự xoay chuyển vô số ý nghĩ trong lòng, trầm ngâm chốc lát, cân nhắc ngôn từ rồi nói: "Cắt tay áo ý là nói có một đôi bạn, họ đã rất lâu
không gặp nhau nên mỗi người cắt cho người kia một đoạn tay áo làm kỉ
niệm".

"Phụt!" Lưu Chinh không nhịn được phì cười, nhìn thấy sắc mặt Lâu Dự lộ
vẻ bất thiện, lập tức nín bặt tiếng cười, sợ hãi rụt rè cười làm lành:
"Không sai không sai, thế tử nói đúng".

Loan Loan vỗ tay cười nói: "Tôi biết rồi, cắt tay áo chính là bạn rất tốt đúng không?"

Sắc mặt Lâu Dự tái hơn một chút.


Lưu Chinh run run cười nói như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Loan Loan thật thông minh, vừa nói đã hiểu rồi".

Triệu Vô Cực đang bị bịt miệng ấp úng không nói nên lời, chỉ có thể gật
đầu không ngừng, sắc mặt đỏ căng, lại chớp mắt ném cho Loan Loan mấy ánh mắt cực kì tán thưởng.

Loan Loan đắc ý thầm nghĩ, mặc dù mình chưa đọc được mấy quyển sách
nhưng vẫn đủ thông minh, tiếp thu nhanh cũng là một loại bản lãnh.

Lâu Dự thở dài kéo Loan Loan đi tiếp. Đi được vài bước lại quay đầu hung ác nhìn Lưu Chinh và Triệu Vô Cực, rồi ta sẽ tìm các ngươi tính sổ.

Lưu Chinh và Triệu Vô Cực trong lòng đều tràn ngập đắng cay, nhìn nhau
như thiếu phụ ấm ức chốn khuê phòng, sự ai oán trong mắt như sông như
biển. Xong đời rồi, dám nói thế tử là kẻ cắt tay áo, còn nhọ đến mức để
thế tử nghe thấy, lần này nhất định là thảm lắm đây.

Đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng: "Thế tử xin dừng bước!"

Thác Bạt Hồng Liệt dẫn Thác Bạt Hồng Đạt sải bước đi tới hành lễ với Lâu Dự: "Thế tử điện hạ, Thác Bạt Hồng Liệt có một yêu cầu quá đáng, khẩn
cầu thế tử điện hạ nhất định phải đáp ứng".

Lâu Dự nhướng mày, còn chưa nói gì, bên kia Thác Bạt Hồng Đạt đã nhìn
thấy Loan Loan, nhếch miệng cười, hết sức phấn khởi lao tới, hai tay
dang rộng định ôm chấm lấy Loan Loan: "Loan Loan huynh đệ!"

Thấy Thác Bạt Hồng Đạt hung mãnh lao tới, tên này lực tay có cả ngàn
cân, nếu bị gã ôm trúng thì sợ rằng cổ mình rất có thể sẽ bị gãy gục,
Loan Loan cảnh giác lui lại nửa bước, giơ tay về phía trước hô to: "Dừng lại! Thác Bạt Hồng Đạt! Ngươi dám lao tới là ta sẽ cho ăn đạp!"


Thân hình Thác Bạt Hồng Đạt lập tức dừng lại, hai cánh tay dang rộng
cũng thu về, một tay đưa lên gãi mái tóc rối tung như bờm sư tử, ngây
ngô cười nói: "Loan Loan, nhìn thấy ngươi đúng là vui quá".

Thấy Thác Bạt Hồng Đạt không còn lao tới nữa, Loan Loan yên lòng đi tới
vỗ vai Thác Bạt Hồng Đạt, cười nói: "Thác Bạt Hồng Đạt, nhìn thấy ngươi
ta cũng rất vui vẻ".

Trong lòng lại muốn khoe khoang cụm từ mới vừa học được, Loan Loan liền
bắt chước giọng điệu của Lâu Dự, nói với Thác Bạt Hồng Đạt bằng giọng cụ non: "Ta với ngươi chính là một đôi cắt tay áo, cắt tay áo rất tốt, rất tốt".

Thịch... Lưu Chinh và Triệu Vô Cực đồng thời ngã nhào, lăn một vòng dưới đất rồi nằm im giả chết, không dám bò dậy.

Thác Bạt Hồng Đạt cũng là một gã không có văn hóa, hoàn toàn không biết
cắt tay áo có ý gì, tóm lại là Loan Loan nói gì cũng đúng. Lúc này thấy
Loan Loan thân thiết vỗ vai mình, Thác Bạt Hồng Đạt liền hết sức vui vẻ
gật đầu nói: "Ngươi nói không sai tí nào".

Thác Bạt Hồng Liệt trợn tròn mắt nhìn em trai mình rồi lại nhìn Loan
Loan, sắc mặt xanh trắng đan xen, cuối cùng cực kì ngán ngẩm nhìn về
phía Lâu Dự.

Lâu Dự hít sâu một hơi, chậm rãi chuyển ánh mắt đi nhìn về phía không
trung xa thẳm, nói bình thản: "Thác Bạt Hồng Liệt, vừa rồi ngươi muốn
nói gì với bản thế tử?"

Thác Bạt Hồng Liệt ổn định lại tâm tình, kéo Thác Bạt Hồng Đạt tới, bắt
gã quỳ xuống. Thác Bạt Hồng Đạt bướng bỉnh như lừa quay đầu đi không
nghe. Thác Bạt Hồng Liệt xách cổ áo gã, không nói không rằng đè gã quỳ
xuống đất rồi quay sang ôm quyền nói với Lâu Dự: "Thế tử, Thác Bạt Hồng
Đạt em trai ta trời sinh thần lực, cưỡi ngựa bắn cung hay võ nghệ đều
tàm tạm, thấy Hắc Vân kị thần dũng nên cực kì nể phục. Ta muốn xin thế
tử ân chuẩn cho nó gia nhập Hắc Vân kị, từ nay xung phong đánh trận

tuyệt không trái lời".

Thác Bạt Hồng Đạt bị anh trai đè xuống đất, bất mãn giãy giụa, tức giận
gầm gừ: "Ai muốn vào Hắc Vân kị chứ? Có gì đặc biệt hơn người đau? Bảo
chúng thử tiếp một đao của ta, mỗi đao ta đánh bay một tên!"

"Im mồm!" Thác Bạt Hồng Liệt dùng sức đè chặt Thác Bạt Hồng Đạt xuống,
nhìn Lâu Dự, nói lúng túng: "Thế tử điện hạ thứ lỗi, em trai ta từ nhỏ
sống trên núi, tính tình hơi hoang dã một chút. Nhưng người trong tộc
đều biết nó là người rất nhiệt tình, rất thân thiện với người khác, vào
Hắc Vân kị chắc chắn có thể tuân thủ kỉ luật, tuân theo quân lệnh, sẽ
không gây chuyện thị phi".

"Thân thiện với người khác?" Lâu Dự dở khóc dở cười nhìn Thác Bạt Hồng
Đạt bị đè xuống đất như sư tử nổi cơn tam bành. Nếu thế này gọi là thân
thiện thì lợn rừng trên núi Sơn Dương cũng nhất định không tin.

Thấy Lâu Dự trầm ngâm không nói, Thác Bạt Hồng Liệt cho rằng chàng không chịu nhận, sốt ruột dùng phép khích tướng: "Từ lâu vẫn nghe nói Hắc Vân kị tinh binh mãnh tướng nhiều như mây, bất kể thân phận cao thấp quý
tiện, chỉ cần vũ lực mạnh mẽ là ai đến cũng không cự tuyệt. Chẳng lẽ thế tử cảm thấy Thác Bạt Hồng Đạt võ nghệ tầm thường, còn không đạt được
tiêu chuẩn của Hắc Vân kị? Hay là thế này, để nó đánh một trận với tướng sĩ Hắc Vân kị, nếu thua bọn ta không nói hai lời, nếu thắng thì nhận nó vào Hắc Vân kị, thế nào?"

Kì thực Hắc Vân kị thanh danh lừng lẫy, chiêu mộ khắp kì nhân dị sĩ
trong thiên hạ, có rất nhiều người cứng đầu cứng cổ tâm khí cao ngạo,
nhưng chỉ cần là một khối sắt tốt, một khi vào tay Lâu Dự là chàng sẽ tự tin có thể rèn thành một thanh bảo đao. Thác Bạt Hồng Đạt quả thật dũng mãnh cực kì, chỉ cần chịu khó mài giũa là sau này sẽ thành một viên
mãnh tướng của tiên phong doanh Hắc Vân kị, với ánh mắt tuyển quân sắc
sảo của mình, Lâu Dự sao có thể bỏ lỡ được? Thực ra chàng đã nhìn trúng
Thác Bạt Hồng Đạt từ lâu, hạ quyết tâm sau khi chiến đấu sẽ gặp Thác Bạt Tư đòi người, lúc này Thác Bạt Hồng Liệt chủ động mở miệng thì càng đỡ
tốn công mất sức. Cái gọi là trầm ngâm không nói trước đó chẳng qua chỉ
là để Thác Bạt Hồng Liệt thêm nóng ruột, lại có thể mài gọt bớt tính
hoang dã của Thác Bạt Hồng Đạt. Lúc này thấy Thác Bạt Hồng Liệt đề nghị
đấu võ, Lâu Dự mỉm cười gật đầu nói: "Hắc Vân kị không thu hạng người
bất tài, cứ quyết vậy đi".

Lâu Dự quay sang nhìn về Loan Loan: "Loan Loan, ngươi thay mặt cho Hắc Vân kị đánh với Thác Bạt Hồng Đạt một trận".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận