"Thanh Lê, ta phải vào triều..." trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Thanh Lê nghe có người kề bên tai mình nói, y có chút ngơ ngác, dụi mắt đáp: "Vâng..."
Bên tai vang lên âm thanh cười khẽ: "Ngoan, bỏ tay ra." Thanh Lê giật mình, hai tay theo phản xạ buông vạt áo mà y đã nắm suốt đêm qua.
Vi Bắc Lâu quỳ gối bên giường, hắn sửa chăn lại cho thiếu niên vẫn đang buồn ngủ kia, rồi mới đứng dậy, vén rèm ra ngoài.
Mặc Ngọc đã chuẩn bị quần áo từ trước.
Vi Bắc Lâu lau mặt xong thì ngẩng đầu cho nàng chỉnh lại cổ áo, lại búi tóc, đội mũ phác đầu.
Vi thái phó mặc áo bào tía, cầm hốt ngà, thắt đai da, bộ dáng hiên ngang tuấn mỹ, trong đôi mắt phượng mang theo vài phần ôn nhu.
Bên ngoài trời vẫn còn tối mịt, vẫn đang là giờ Dần (khoảng 3-5h sáng).
Đợi lầu Nam điểm trống canh năm, Vi Bắc Lâu sẽ xuất phát từ Vi trạch đến điện Phụng Thiên tham gia đại triều hội.
Vi Bắc Lâu chuẩn bị xong thì uống một chén cháo nóng trù phòng chuẩn bị cho ấm bụng, rồi ngồi kiệu vào cung.
Vi Thái phó luôn luôn Phụng Thiên đúng giờ.
Hoàng đế ít khi dậy nổi trước giờ Mão, long ỷ thường xuyên trống không.
Trong lúc chờ Hoàng đế tỉnh giấc triều thần cũng không rảnh rỗi, đều báo cáo qua một lượt với Vi Thái phó.
Khi Hoàng đế đến cũng chỉ tóm tắt kết quả cuối cùng.
Tất cả chúng quan đều hiểu, buổi bàn luận với Vi Thái phó mới đích thực là chầu triều, còn báo cáo cho Thiên Trị đế chỉ cần làm cho có, dù sao gã cũng không mấy quan tâm.
Hôm nay Lễ bộ đã hoàn thành danh sách cống phẩm và sắp xếp trình tự tế trời ở lễ Tịch điền, chỉ cần giao cho Vi Bắc Lâu kiểm qua nữa là xong việc.
Vi Thái phó chỉ định một số quan viên cùng theo Hoàng đế đến ngoại thành tế thiên.
Đến khi tan triều, Vệ Thi theo chân Vi Bắc Lâu ra ngoài cửa điện, các quan lại ngầm hiểu thả chậm bước chân, để hai người có không gian trò chuyện.
Vệ Thi cung kính hỏi: "Bẩm Thái phó, không biết lễ Tịch điền năm nay Thái phó có tham dự như năm ngoái không? Nếu có thì lại sắp xếp thế nào?"
Vi Bắc Lâu vuốt cằm đáp: "Chỉ còn nửa tháng nữa là Tịch điền, ta dĩ nhiên tham dự, còn về sắp xếp, Vệ đại nhân tự mình chỉ định là được."
Vệ Thi có chút lo lắng, thấp giọng ám chỉ: "Năm nay mọi việc cũng không quá thuận tiện...!Vĩnh An hầu phủ vẫn ở lại trong kinh, thần cả nghi dự đoán chúng sẽ có vài biện pháp."
Vi Bắc Lâu cười khẽ: "Ta còn lo chúng sẽ không có sử kế gì...!Thôi, cứ làm như ta nói đi." Nói đoạn khẽ lắc đầu, Vệ Thi nhìn thì hiểu được Vi Thái phó không muốn tiếp tục trò chuyện, bèn thấp đầu xưng vâng.
Hai người không nói thêm gì nữa cho đến lúc lên kiệu.
**
Về đến Vi trạch, hôm qua đã hứa sẽ mang Thanh Lê đi dạo một vòng, lại thấy sắc trời tốt đẹp, Vi Bắc Lâu hài lòng cho người chuẩn bị áo khoác.
Khi hắn vào phòng, trên bàn đã sớm dọn xong điểm tâm.
Những ngày đầu xuân, việc thiết triều luôn kết thúc sớm, khi tan cuộc trở về vừa qua giờ Mão, thích hợp để dùng bữa sáng.
Vài ngày rồi Vi Thái phó luôn về đúng giờ, Thanh Lê đã dưỡng thành thói quen chờ hắn về cùng ăn.
Thiếu niên thấy hắn về thì cong mày cười, chủ động tiến đến cởi áo khoác cho hắn, bị Vi Bắc Lâu xua tay cũng không đi.
Vi Thái phó cũng không phản đối nữa, âm thầm phối hợp cùng y.
Thanh Lê động tác trên tay không chậm, treo áo lên móc, đổi cho Vi Thái phó một thân quan phục lạnh lẽo thành quần áo hưu nhàn.
Vi Bắc Lâu ngước cằm cho người chỉnh chu trang phục.
Đợi Thanh Lê thắt xong thắt lưng cho hắn, hắn hỏi: "Rất thành thục, học được ở đâu?"
Thanh Lê đáp: "Thưa, là Lam Ngọc tỷ tỷ dạy."
Giữa đầu mày Vi Bắc Lâu đều là hiền hòa, nhẹ giọng: "Ừm."
Lam Ngọc đứng một bên chia thức ăn vội cúi đầu nói: "Là nô tỳ tự chủ trương hướng dẫn tiểu công tử, tiểu công tử mỗi ngày ở trong phòng thật không có nhiều việc để làm." Nàng nói đến đây liền ngừng, sau khi chia thức ăn xong bèn che mặt cáo lui.
Đợi Lam Ngọc cùng vài nữ tỳ khác lui ra ngoài, hai người liền ngồi xuống dùng bữa.
Thanh Lê gắp cho hắn một viên sủi cảo, lại múc chén hoành thánh.
Hoành thánh gói thật mượt mà, từng viên nho nhỏ trong nước dùng có chút trong suốt thơm mùi hành lá, vừa nhìn đã thấy thèm ăn.
Đợi hai người dùng bữa xong rồi, Vi Bắc Lâu nói: "Hôm nay dẫn ngươi đi ra ngoài chơi." Hắn vẫn luôn lưu tâm, nhốt một người trong phòng như vậy thật sự rất buồn chán.
Thanh Lê ngước mắt nhìn hắn, hai má hồng hào: "Đi đâu thế ạ?" Kì thật từ khi khỏe lại ngày nào Thanh Lê cũng luyện tập các bước mặc quan phục, bới tóc.
Bởi vì các nha hoàn cũng không muốn y quá mệt mỏi nên mỗi ngày chỉ dạy một chút, y chậm chạp học nên mãi đến hôm nay mới có thể tự tay giúp đỡ lão gia.
Thanh Lê tự nhủ trong lòng nhiều lần mới có thể trôi chảy làm được hết mọi thứ.
Vi Bắc Lâu rũ mắt nhìn y, hắn hé môi, cuối cùng nói: "Một lát nữa sẽ biết.
Ngươi không cần làm mình mệt nhọc, việc của các nàng cứ để các nàng làm."
Thanh Lê cười, để lộ lúm đồng tiền: "Không mệt, chỉ là quanh quẩn trong phòng thôi mà." Những việc nặng hơn như bưng thức ăn, dọn dẹp quần áo các nha hoàn đều không cho y đụng vào, thiếu niên chỉ làm vài việc đơn giản thôi.
Hoàng đại phu cũng nói luyện tập sử dụng ngón tay nhiều mới có thể khỏe lại, Vi Bắc Lâu nghĩ vậy, liền không nói nữa.
Thanh Lê không ngớt tò mò về nơi mình sắp đến, nói ra cũng xấu hổ, y lớn để tuổi này rồi, chưa từng đi đâu chơi qua, chỗ xa nhất từng đi chắc chỉ có thôn trang ngoại thành thôi.
Y không nhịn được, lại hỏi: "Chúng ta bao giờ xuất phát nha?"
Vi Bắc Lâu đáp: "Bây giờ liền đi, mặc áo bông vào đi."
Áo bông đã được Lam Ngọc treo lên sẵn trên mắc áo, Thanh Lê trước giúp Vi Thái phó thay một kiện trường bào màu đen, sau mới mặc thêm áo cho mình.
Cuối tháng hai, dân chúng trong thành đã đổi sang quần áo vải mỏng, người ra đường chỉ cần mặc hai lớp áo là đủ ấm.
Các nha hoàn chuẩn bị cho Thanh Lê áo bông dày làm y có chút xấu hổ, là nam hài tử mà còn yếu ớt hơn con gái, Mặc Ngọc và Lam Ngọc đã đổi sang áo lụa nhẹ nhàng từ bao giờ rồi, mình vẫn còn mặc áo bông.
Vi Bắc Lâu như nhìn thấu thiếu niên xoắn xuýt, hắn lắc đầu cười nhẹ, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
Tất nhiên, áo là phải mặc.
Thanh Lê thẹn thùng nhưng biết tình trạng sức khỏe của mình, ngoan ngoãn đội mũ lên.
Áo bông là do Thái phó cấp người giục Tú phòng làm, thời gian gấp gáp cũng không làm được xiêm y tinh xảo gì, dù may bằng vải sang quý nhưng kiểu dáng đơn giản.
Đối với Thanh Lê quanh năm không đủ no mà nói đã thật quý giá, nhưng Vi Bắc Lâu lại cau mày.
Hắn gọi Mặc Ngọc: "Kiểu này không ổn, tìm người mua cái mới đi."
Thanh Lê tròn mắt: "Không, không cần, như vậy đã rất đẹp, mua nữa sẽ mặc không hết..." Đã tháng hai, tháng ba rồi còn mua áo bông, trời về sau nóng lên không phải sẽ không mặc được nữa sao?
"Nghe lời."
Thanh Lê liền im lặng, y tự nhủ: nếu mặc không hết, có thể cất đi năm sau tiếp tục mặc, không tính là lãng phí.
Trong lòng y không nhịn được vui vẻ, vì nam nhân thật sự rất để ý mình.
Thiếu niên ngoan ngoãn được người dắt ra xe ngựa.
"Hôm nay đi điền trang, chỗ đó có suối nước nóng, chắc ngươi sẽ thích."
Sản nghiệp Vi Thái phó không nhỏ, dưới tay cũng có hàng chục điền trang, có vài mươi gia tộc lớn nhỏ đầu phục dưới trướng hắn, nếu không Vi Bắc Lâu cũng không đủ kim ngân cấp cho Úc vương Đông quốc nuôi tư binh.
Điền trang này nằm không xa, nhưng phải ra khỏi thành.
Điền trang tên là Ngọc Bích, nằm trên núi Bích Hà, núi không cao, nhưng hay có sương mù, xa xa nhìn thấy trong sương một mảnh rừng xanh ngọc, thấp thoáng hơi nước từ thác đổ xuống, mới lấy tên là Bích Hà.
Điền trang Ngọc Bích nằm giữa lưng chừng núi, như một viên ngọc điểm xuyết cho cảnh thanh sơn đối xuất.
Hoàng hà từ Tây chảy đến, khoan thai nhập viễn san, hai bờ núi – sông đối nhau, xa xa một hồi mây vần cuồn cuộn.
Núi Bích Hà không cao, đường lên núi cũng thoai thoải, Vi Thái phó cho vén rèm xe ngựa, Thanh Lê ngắm cảnh vật bên ngoài đến say mê, y chưa từng được ra khỏi kinh thành, chứ đừng nói là được lên núi chơi, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Cuối tháng hai, tuyết đã không còn, cây non bắt đầu ra chồi, trong khung cảnh tiêu điều của mùa đông đã dần dà tràn ngập sức sống.
Ven đường núi mọc đầy mai dại, từng gốc cây xù xì xấu xí nhưng lại ươm được những chồi non căng xanh biếc, lại qua một tuần nữa, hoa mai đã nở rồi.
Bấy giờ cũng đã có hoa mai nở sớm, xuân đến hoa nào chẳng tốt tươi, ưa mai vì sắc đẹp hơn người.
Nụ hoa e ấp nhưng kiên cường, trong tiết lập xuân rét lạnh, những đóa hoa mai là tin báo đầu tiên cho xuân về.
Thanh Lê mải mê ngắm hoa mai ngoài cửa sổ, Vi Thái phó lại chăm chú nhìn thiếu niên.
Hôm nay Thanh Lê mặc áo ngoài màu tím thêu chỉ bạc, tóc đen được búi lên bằng trâm ngọc, đầu mày hiền hòa, đôi mắt tròn sáng rực.
Làn da trắng nõn vì tâm tình kích động của chủ nhân mà đỏ lên hưng phấn, trên mặt thiếu niên bôi chút mỡ cao, càng làm làn da thêm trong trẻo mịn màng.
Vi Bắc Lâu một bên tự rót cho mình chén rượu, cùng tận hưởng không khí mùa xuân tươi mát.
Ngôn Tình Nữ Phụ
Đến điền trang, trước tiên đã có nô bộc ra chào hỏi, Vi Bắc Lâu vuốt cằm hỏi: "Năm nay viện nào mai nở đẹp nhất?"
Quản gia cung kính đáp: "Hồi chủ nhân, năm nay thiên viện bạch mai nở rất được, một mảnh trong sắc trắng điểm xuyết nhụy hồng.
Chính điện lại nở mai vàng, cả một rừng sắc màu lộng lẫy...!Nô tài không dám vọng chọn, nơi nào cũng một vẻ đẹp riêng."
Vi Bắc Lâu quay sang hỏi thiếu niên vẫn luôn đứng sau lưng mình: "Thích bạch mai hay hoàng mai?"
Thiếu niên không biết phải chọn cái gì, lắp bắp đáp: "Lão gia chọn là tốt rồi."
Vi Bắc Lâu nhẹ nhàng nắm tay y, cười khẽ: "Vậy chọn bạch mai, thanh nhã, cũng gần suối nước nóng."
Quản gia không nhịn được lén lút nhìn thiếu niên một cái, lão được chọn làm quản gia ở Bích Ngọc điền trang đã lâu, Bích Ngọc điền trang là đồ cưới của mẫu thân Vi Bắc Lâu, năm hắn hai mươi tuổi đã tiếp nhận làm sản nghiệp cá nhân.
Lão quản gia làm việc ở đây cũng ngót nghét hơn hai mươi năm rồi, chưa bao giờ thấy lão gia đưa một ai đến, lại có thái độ sủng nịnh dường kia, không thể nén nổi tò mò mà nhìn thêm chút đỉnh.
Thiếu niên lớn lên nhỏ nhắn, dung mạo trung bình, chỉ có làn da được nuôi thật tốt, thủy nhuận.
Thoạt nhìn thiếu niên không có gì đặc biệt, nếu nói điểm tốt, chắc chỉ có rất nghe lời, ngoan ngoãn theo sau lưng lão gia, còn có khá ngại ngùng, ít nói.
Hành lí mang theo cũng không nhiều, ngày mai là ngày hưu mộc của Vi Thái phó, nhưng ngày mốt thì không phải, hắn chỉ được nghỉ có một ngày, nên quần áo cũng chỉ cầm theo hai bộ.
Lam Ngọc đã rất tự giác sắp xếp y phục cho hai người.
Vi Bắc Lâu đưa Thanh Lê ra ngoài sân ngắm cảnh.
Thanh Lê thật sự rất vui vẻ, đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười, cả người chìm đắm trong hạnh phúc làm y càng thêm linh động, gò má lúc nào cũng đỏ ửng.
Vi Bắc Lâu bị cảm nhiễm, cả người đều nhu hòa hẳn đi, phảng phất ý cười.
Thiếu niên dường như quên mất ngại ngùng, dù ở nơi xa lạ, nhưng chỉ cần xung quanh không có người khác, y đã gan lớn hơn nhiều, đi nhìn ngắm khắp nơi.
Bích Ngọc điền trang không chỉ là sơn trang nghỉ mát, còn là nơi trồng một số cây ăn quả.
Nơi này không chỉ có hoa mai, mà còn trồng cây đào, mùa xuân đào khoe sắc hồng, nở thành từng cụm rất đẹp mắt.
Đợi qua tháng năm, đào kết quả, lúc đó lại là một khung cảnh khác.
Vi Bắc Lâu nói: "Đợi qua hai tháng nữa, lại dắt ngươi đi hái đào, lúc đó lại có nhiều trò vui để chơi, mùa hè câu cá, câu tôm, thả diều..."
Thanh Lê chỉ tưởng tượng một chút đã thấy rất chờ mong: "!"
Vi Bắc Lâu hái một nhành đào bích, hoa đào nở sớm hơn hoa mai, bích đào nụ đỏ, là hoa đơn, nhụy ánh kim, mùi hương thoang thoảng tươi mát động lòng người.
Vi Bắc Lâu đưa nhánh hoa cho Thanh Lê, nói: "Bích đào xứng giai nhân."
Thanh Lê nhận hoa đào, hai bên tai đỏ ửng, nhìn quanh quẩn một hồi, cũng học Vi Thái phó hái hoa, thiếu niên nhìn trúng một nhánh đào phai, nụ hoa e ấp màu trắng nhạt, cánh hoa mỏng như cánh ve, nhiều tầng mong manh, thanh nhã.
Thanh Lê đưa hoa cho Vi Bắc Lâu, cánh tay run lên, vừa chờ mong vừa nhút nhát, đến khi Vi Bắc Lâu nhận lấy mới ngại ngùng cúi đầu.
Cứ như một thiếu niên mới biết yêu lần đầu được cùng tình lang thề nguyện, giữa hai người không có gì ngăn cách, không có thân phận, không có quy củ.
Thiếu niên ngượng ngùng nhưng cũng rất can đảm, dâng cả tấm chân tình cho người trong lòng.
Có vài lời tuy không nói rõ, nhưng thầm hiểu trong lòng.
Tâm người duyệt ta..