Trăng Sáng Và Em

Edit: Thanh Vy

Hết tháng 9 chính là nghỉ lễ Quốc khánh dài hạn, cổng trường tiểu học ai ai cũng vui mừng phấn khởi, như chim tước thoát khỏi lồng.

trên tàu điện ngầm về nhà chen chúc hơn so với ngày thường, rất nhiều người mang theo hành lý tới nhà ga, không còn chỗ ngồi trống, Lâm Nguyệt nắm tay Phó Nam đi vào trong, cố sức đứng ở nơi ít người. Phó Nam bảy tuổi, có thể tự nắm lan can, nếu có thể bé hơn vài tuổi, sẽ có nhiều người nguyện ý nhường chỗ hơn.

Nhìn thằng bé nho nhỏ bị người lớn lấn tới lấn lui, Lâm Nguyệt thấy khó chịu, Phó Nam một chút cũng không thấy khổ cực, một lòng nói chuyện phiếm với cô giáo: “Nghỉ lễ cô sẽ đi du lịch ạ?”

Lâm Nguyệt lắc đầu, Quốc khánh du khách các nơi quá đông, cô không muốn đi chen chúc. Có người đẩy hành lý về bên này, Lâm Nguyệt kéo Phó Nam về bên người mình, tò mò hỏi: “Nam Nam thì sao?” Chu Lẫm thường xuyên tăng ca, không giống kiểu chú sẽ mang Phó Nam đi du lịch.

Đôi mắt đen trong trẻo của Phó Nam lộ ra tràn đầy mong chờ: “Chú Chu nói cho con đến nhà ông nội ở, khai giảng lại đón con về. Nhà ông nội có xưởng làm sứ men xanh, mỗi lần đến ông đều dạy con nặn sứ, rất thú vị.”

Ông nội? Lâm Nguyệt thầm giật mình, cô còn tưởng rằng Phó Nam trừ bỏ người cha đang đi công tác thì không còn người thân, nhưng, nếu còn ông nội, cha Phó Nam vì sao muốn đem con trai nhờ mộtcảnh sát độc thân bận rộn chiếu cố?

“Nhà ông nội con ở thành phố này sao?”

“không phải, chú Chu phải lái xe hai giờ mới tới… cô giáo nhìn xem, đây chính là ông nội.”

Lâm Nguyệt nhận lấy di động Phó Nam, trên ảnh chụp Phó Nam cả người dính bùn, cười tựa ánh mặt trời rực rỡ, ngồi trên ghế gỗ bên cạnh là một ông lão tóc xám bạc, chừng sáu mươi tuổi. Tinh thần ông lão không tệ lắm, chỉ là, Lâm Nguyệt phóng đại ảnh lên, không biết vì sao, càng nhìn càng cảm thấy ông nội Phó Nam có chút giống Chu Lẫm.

“Ông nội đối với con rất tốt, nhưng lại không thích chú Chu, mỗi lần nhìn thấy chú Chu đều sẽ nghiêm mặt, còn không cho chú Chu ở lại nhà, chú Chu đi rồi ông mới bằng lòng cười.” Phó Nam phiền não mà khó hiểu nói.

Lâm Nguyệt hỏi: “Chú Chu chọc ông tức giận sao?”

Phó Nam không biết.

Lâm Nguyệt nhìn ảnh chụp, mơ hồ suy đoán, Phó Nam gọi là ông nội chỉ là lễ phép, người trong ảnh chụp hẳn là họ Chu, là người nhà Chu Lẫm. Tuy rằng rất hiếu kì nội tình trong đó, nhưng quan hệ tới việc Chu gia, Lâm Nguyệt không hỏi thăm thêm, mấy ngày này Phó Nam có người chiếu cố cô an tâm rồi.

“cô giáo, cô có điện thoại.” Di động Lâm Nguyệt để trong túi, Phó Nam vóc dáng thấp đứng gần túi, nghe được chấn động trước.

Lâm Nguyệt vội vàng lấy di động ra, trên màn hình hiện “Thím Hai”.

cô do dự vài giây mới nghe, Phó Nam ngửa đầu, chú ý thấy cô giáo không cười, mày cũng nhíu lại, giống như không mấy vui vẻ.

Bạn học nhỏ nghi hoặc lắng nghe.


Xung quanh đều là người, Lâm Nguyệt nhỏ giọng nói chuyện:

“Thím Hai.”

“Sao lại ồn như vậy? đang ở trên tàu điện ngầm sao?”

“Vâng, thím hai có việc ạ?”

“Bà cháu lại đau lưng, chỉ ngồi khó đứng dậy được, đi chỗ nào cũng cần người đỡ, mỗi ngày đều nóinhớ cháu, sợ vướng bận công việc của cháu nên không cho thím nói. Giờ không phải kỳ nghỉ sao, tối hôm qua ăn cơm thím nói gọi cháu về, bà lại tức giận, kiên trì giấu, người hơn bảy mươi tuổi không có bệnh thì cũng có chỗ khó chịu, nói không chừng ngày nào đó… Nguyệt Nguyệt mau về nhà vài ngày đi, hiếu kính với bà cháu.”

Lòng Lâm Nguyệt đã sớm động: “Vâng, lát nữa cháu mua vé, trưa mai là về đến nhà.”

“Được, nhớ đừng nói trước với bà cháu, nếu không buổi tối lại quở trách thím, cháu nói xem thím là vì ai chứ….”

Thím lải nhải nói rất nhiều, nói mình vừa làm con dâu lại phải chăm sóc bà nội rồi phải hầu hạ con cái, suốt ngày không có lúc nhàn rỗi, nói đi nói lại, Lâm Nguyệt nghe không biết bao nhiêu năm. cô an tĩnh nghe, lại nhìn thấy mắt to của Phó Nam mờ mịt, cô cười một tiếng nhẹ nhàng sờ đầu thằng bé.

Tàu điện ngầm đến nơi, cuộc điện thoại mới kết thúc.

“cô giáo, ai gọi vậy ạ?” Phó Nam suy nghĩ hỏi.

Lâm Nguyệt muốn cười nhưng cười không nổi: “Bà nội của cô bị bệnh, cô phải về nhà thăm bà.”

Phó Nam vội vàng an ủi cô giáo, suy nghĩ ngây thơ: “Vậy phải cho bà nội uống thuốc đúng giờ, uống thuốc là khỏi bệnh!”

Lần này Lâm Nguyệt cười thật, nắm chặt bàn tay nhỏ của thằng bé.

Buổi tối Chu Lẫm tăng ca, hơn 10 giờ còn chưa về, Lâm Nguyệt mua vé tàu cao tốc 6 rưỡi sáng mai, cảm thấy sáng mai hẳn là không gặp được Chu Lẫm, Lâm Nguyệt đành phải nhắn tin cho anh: “Cảnh sát Chu, sáng mai tôi về nhà, kế hoạch mùng 7 quay lại, Nam Nam bên này, anh có cần tôi điều chỉnh thời gian không?”

cô sợ Chu Lẫm suốt đêm nay không về, sáng mai Phó Nam tỉnh dậy trong nhà không có ai.

Chu Lẫm vừa mới xuống xe thì nhận được tin nhắn, anh nhìn lên tầng năm, trả lời cô: “đi tàu cao tốc hay ô tô?” anh biết Lâm Nguyệt là người tỉnh khác.

Lâm Nguyệt có chút ngoài ý muốn đáp: “Tàu cao tốc.”

Chu Lẫm dừng lại bước chân, mấy giây sau gọi tới.


Đêm khuya vắng người, tiếng chuông vang lên vô cùng đột ngột, Lâm Nguyệt sợ tới mức suýt làm rơi xuống giường, hoang mang rối loạn nhận.

“Sáng mai 6 giờ, tôi đến nhà ga đón người, cô mấy giờ xuất phát? nói trước tôi tiện đường đưa cô đi.”

Lâm Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, trùng hợp như vậy?

“Tôi mua vé 6 rưỡi.”

“Được, 5 giờ 40, đúng giờ lên xe.”

không có mời lại, không có thương lượng, trực tiếp ấn định thời gian lên đường, giọng nói cứng rắn giống như huấn luyện viên ra lệnh.

Cúp điện thoại, Lâm Nguyệt có cảm giác kỳ quái, nhưng lại không nói ra được chỗ nào. Bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, là anh trở lại, Lâm Nguyệt ngồi trên giường, nghe tiếng chân anh bước tới bước lui, dường như dừng một lúc trước phòng Phó Nam, cuối cùng mới đi tới phòng mình. không còn âmthanh nào khác, Lâm Nguyệt kiểm tra đồng hồ báo thức một lần, nằm xuống ngủ.

cô hẹn 5 giờ 15 dậy, 5 giờ 10 Chu Lẫm đã đẩy ra cửa phòng Phó Nam.

Phó Nam ngủ rất sâu, bị người đánh thức, bạn học nhỏ giận dỗi xoay người, không muốn rời giường, Chu Lẫm đuổi theo, nói bên tai Phó Nam: “cô Lâm muốn đi ra nhà ga, cháu không đi tiễn sao?”

Phó Nam cũng chưa nghĩ tới việc này, hiện tại lại nghe có thể đi tiễn cô giáo, Phó Nam tuy rằng vẫn buồn ngủ, nhưng vẫn xoa xoa mắt ngồi dậy, đầu nhỏ gật một cái, muốn đi.

Chu Lẫm cũng biết sẽ như vậy, ôm lấy thằng bé đi phòng vệ sinh rửa mặt, Phó Nam không mở nổi mắt, ngây ngốc đứng trước bồn rửa mặt, Chu Lẫm nặn kem đánh răng vào bàn chải nhét vào miệng Phó Nam, thằng bé lúc này mới máy móc đánh răng.

Lâm Nguyệt rửa mặt xong đi ra khỏi phòng vệ sinh riêng liền nghe thấy Phó Nam ở bên ngoài hỏi chuyện ăn sáng.

“Đến nhà ga ăn.” Chu Lẫm nói.

Lâm Nguyệt quay đầu nhìn cửa sổ, mới hơn 5 giờ sáng, bên ngoài vẫn còn tờ mờ.

“Nam Nam sao lại dậy sớm như vậy?” Lâm Nguyệt mở ra cửa phòng kinh ngạc hỏi.

Phó Nam hiện tại đặc biệt có tinh thần, nhếch miệng cười: “Con đi tiễn cô giáo!”

Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn về Chu Lẫm mới từ phòng ngủ phụ đi ra. anh mặc một bộ đồ thể thao xám nhạt, lẫn vào trong đám người không có chút nào thu hút, nhưng Chu Lẫm vừa nhấc đầu, đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh kia nháy mắt làm thay đổi tinh thần cả người, khiến người khác theo bản năng muốn tránh khỏi cặp mắt đen kia.


Lâm Nguyệt cũng không dám nhìn, trong lòng thầm hoang mang, Chu Lẫm nói với cô muốn đi đón người, lại gọi Phó Nam dậy sớm vì đi tiễn cô, rốt cuộc cái nào mới là thật? Hay là hôm qua cô vô tình tiết lộ thời gian lên đường, đứa nhỏ này tự mình nhớ kỹ?

“Xếp đồ xong chưa?” Chu Lẫm nhìn cô bên trong cánh cửa, hỏi.

Lâm Nguyệt gật đầu: “hiện tại xuất phát?”

“Ừ.”

không đến ba phút sau, Lâm Nguyệt và Phó Nam đều ngồi lên ghế sau, Chu Lẫm đem hành lý của Lâm Nguyệt đặt vào trong cốp xe, lên xe liền đi, một đường không nói chuyện. Phó Nam hứng thú với quê nhà của cô giáo, tò mò hỏi đi hỏi lại:

“cô giáo, cô có anh chị em không?”

“không có, cô cũng giống như Nam Nam, đều là con một.”

Chu Lẫm chuyên tâm lái xe.

“Ba cô giáo là làm gì ạ?”

“Là công nhân xây nhà bình thường.”

“Oa, thật là lợi hại, con trưởng thành cũng muốn xây nhà.”

Học sinh tiểu học vô ưu vô lo, Lâm Nguyệt nắm lấy tay thằng bé, bỗng nhiên nghĩ về khi còn nhỏ. Ba làm trong đội xây dựng, là công việc tốn sức, cô cảm thấy ba rất vất vả, mỗi ngày đều xoa xoa bả vai giúp ba. Ba cô vừa cao vừa cường tráng, thích đem cô nâng lên cao, ba cô cũng rất tuấn tú, là người đàn ông đẹp trai nhất trong thị trấn.

Mẹ cô cũng rất đẹp, hai vợ chồng hầu như luôn ngọt ngào, ngẫu nhiên sẽ tranh cãi một chút nhưng lại nhanh hòa hảo. Năm ấy cô bảy tuổi, ba cùng mẹ đi mua đồ, trước khi đi đồng ý mua váy mới về cho cô, cô ngoan ngoãn ở nhà chờ, giúp bà nhặt rau, nghĩ đến có thể mặc váy mới thì rất vui vẻ, một lát lại nhìn ra cửa chờ…

Nhưng ba mẹ trên đường về nhà gặp tai nạn xe, tài xế gây tai nạn bỏ trốn, cô vẫn luôn khóc khôngngừng, bà mua váy mới dỗ cô cũng không được.

Lâm Nguyệt nghiêng đầu, giả bộ vén tóc bên tai, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt.

Chu Lẫm nhìn phía sau, Phó Nam còn đang nói vài câu, dù bạn học nhỏ biết săn sóc, chung quy vẫn là đứa trẻ cái gì cũng không hiểu.

“Bảy ngày nghỉ có nhiều bài tập không?” Chu Lẫm đột nhiên hỏi.

Phó Nam không đáp, nó không thích nhất là làm bài tập, ghét bỏ mà trừng mắt liếc chú Chu một cái.

Lâm Nguyệt nhìn thấy rõ ràng, không nhịn được cười.

Con người thật là kỳ quái, một giây trước còn đang thương tâm, một giây sau lại vì một biểu tình nho nhỏ của trẻ con mà cười.


“Có hay không, nhớ hỏi cô giáo rõ.” Sửa sang tốt lại tâm tình, Lâm Nguyệt ôm lấy thằng bé nói, ngẫm lại không gặp một tuần thật không nỡ.

~

Đến nơi đã là 6 giờ, nhà ga không đông lắm, Chu Lẫm bảo Lâm Nguyệt chờ một lát, anh đi mua bữa sáng, Lâm Nguyệt muốn từ chối nhưng anh đã đi xa mấy chục mét, một đôi chân dài bước một bước bằng hai bước của Lâm Nguyệt. Vài phút sau, Chu Lẫm mang hai phần bữa sáng trở về, một phần đưa cho Lâm Nguyệt, là bánh bao và sữa đậu nành, đều còn nóng hôi hổi.

Sân ga không ngừng thông báo hành khách tới làm kiểm tra vé, Lâm Nguyệt không có thời gian khách khí, nói một tiếng cảm ơn, liền phải đi.

cô gái làn da trắng nõn, trên xe chỉ rơi vài giọt nước mắt, vành mắt liền hơi đỏ, còn chưa tiêu hết.

Người là do học sinh tiểu học anh mang tới làm khóc, sau lưng khẳng định còn có chuyện thương tâm, xuất phát từ áy náy, Chu Lẫm gọi cô: “Lâm Nguyệt.”

Lâm Nguyệt quay đầu lại, trong mắt có ánh nước, lung linh nhỏ bé.

Chu Lẫm ngơ ngẩn, không xong, anh đã quên mất muốn nói cái gì.

Lâm Nguyệt còn đang chờ.

Chu Lẫm tùy cơ ứng biến: “Về đến nhà báo một tiếng.”

Lâm Nguyệt yêu kiều cười: “Được, hẹn gặp lại Nam Nam.” Lại hướng Phó Nam vẫy tay.

Phó Nam quyến luyến không thôi: “cô sớm trở về nhé.”

Lâm Nguyệt gật đầu, kéo hành lý đi khỏi, đứng vào xếp hàng.

Ngay tại một giây Lâm Nguyệt biến mất ở cửa soát vé kia, Chu Lẫm mới nhớ ra, vừa rồi anh muốn nóitrước lúc cô trở về thì gọi điện thoại, anh tới nhà ga đón cô, coi như bồi thường vì Phó Nam làm cô giáo khóc.

“Ba?”

Trong lòng Chu Lẫm căng thẳng, kịp thời giữ chặt Phó Nam đang muốn chạy ra ngoài.

Vẻ mặt Phó Nam nôn nóng, chỉ vào một góc nhà ga nói: “Chú Chu, cháu thấy giống như ba cháu.”

Chu Lẫm nhìn sang bên kia, cười: “Chắc nhìn lầm rồi, ba cháu đang ở nước Mỹ, cách chúng ta cả mộtThái Bình Dương.”

Là như thế sao?

Phó Nam vẫn nhìn chằm chằm nơi xa như cũ, nó thấy ba thật sự ở chỗ đó.

Nó cố chấp kéo chú Chu đi tìm, Chu Lẫm bất đắc dĩ đi theo tìm một vòng, cũng không tìm được gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận