Đây là lần đầu tiên Hàn Hàn được ngồi ăn cơm chung với phụ thân nên nó vui lắm, ăn cũng được nhiều hơn bình thường. Nó cảm thấy ở cùng với Thần thúc thúc thật sự là rất vui, phụ thân khi ở cùng nó đều là bộ dáng nghiêm khắc dạy bảo chưa từng mỉm cười với nó lần nào. Mẫu thân mặc dù vẫn luôn mỉm cười dịu dàng với nó nhưng lúc nào cũng muốn nó tập trung vào việc học chữ bắn cung. Đám nha hoàn thái giám có chơi cũng là chơi qua loa có lệ.
Chỉ có Thần thúc thúc là không quan tâm đến thân phận nó cùng nó chơi đá cầu chơi ném tuyết, còn cùng nó đọc sách luyện chữ. Có khi còn chỉ nó phân biệt các loại hoa cỏ và dược liệu.
Thời gian gần đây Hàn Hàn lui tới biệt viện ngày càng nhiều, Tiểu Thất có chuẩn bị cho hài tử một đôi giày lông rất ấm áp làm Hàn Hàn vui suýt chút nữa là oà khóc luôn.
Có lần Bạch Thái Thiên đã nói với Tiểu Thất, nếu như y cũng có một đứa con khẳng định là sẽ yêu thương và nuông chiều nó lắm. Khi ấy Tiểu Thất cũng chỉ cười mà chẳng nói gì, y đã từng nghĩ sẽ xem hài tử của Mộ Dung Hoa như con ruột của mình mà chăm sóc. Thế nhưng thật đáng tiếc đứa trẻ ấy chẳng thể ra đời mà y cũng chẳng thể ở cạnh người kia được nữa.
Lại một năm nữa qua đi, tuyết đã ngừng rơi từ khi nào nhưng vẫn còn lưu lại cho thế gian cái cảm giác se lạnh ẩm ướt.
“Thần thúc thúc…Thần thúc thúc…”
Cái giọng nói lanh lảnh cao vút của Hàn Hàn dần trở nên quen thuộc trong viện. Chẳng biết hài tử đang bày tính chuyện gì mà trông sắc mặt nó mấy ngày này phấn khích và tươi tắn hơn hẳn.
Hàn Hàn thở hổn hển chạy tới như một cơn gió liên tục kéo tay Tiểu Thất miệng thì liến thoắng không ngừng. Truyện Xuyên Nhanh
“Phụ thân bị đau rồi, à không phải… là bị thương rồi, thúc thúc tới xem phụ thân đi. Nhanh lên…còn chậm trễ là lỡ mất. À không… chậm là phụ thân sẽ xỉu mất.”
Tiểu Thất hơi nghi ngờ nhưng Hàn Hàn cứ ở bên thúc giục làm y cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ. Y đi mấy bước chẳng biết nghĩ gì lại quay đầu bế luôn Hàn Hàn trên tay rồi vội chạy đi.
Có lẽ vì y bận lo nghĩ nên không để ý Đông cung hôm nay yên tĩnh hơn bình thường, cũng không nhìn thấy Hàn Hàn vẫn luôn tươi cười thích thú.
Đại tổng quản đã sớm đứng đợi, vừa thấy bóng dáng Tiểu Thất đã kính cẩn chào hỏi.
“Liễu công tử, điện hạ đang ở bên trong mời ngài đi theo nô tài.”
Hàn Hàn đã chạy đi đâu chẳng rõ tung tích, Tiểu Thất gật đầu với tổng quản mới đi sát phía sau ông, trong lòng cứ cảm thấy kì quái thế nào ấy.
Tiểu Thất được tổng quản dẫn đến một nơi rộng rãi trồng đầy hoa, ông chỉ đưa đến cổng rồi thức thời lui ra không nói nhiều.
Nơi đây được ánh sáng đèn ấm áp chan hoà vừa có thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ của những khóm hoa đang khoe sắc vừa không làm mất đi vẻ đạm mạc vốn có của nó.
Tiểu Thất nhìn đến sững sờ, đang lúc thất thần bên tai lại nghe một loạt âm thanh. Theo cùng những âm thanh liên hồi ấy là ánh sáng cam đỏ đang nở rộ trên bầu trời. Từng chùm sáng từ dưới đất bay vút lên không trung rồi nở bung ra như những đoá hoa kiều diễm.
Pháo hoa đã tàn nhưng dư âm mà nó để lại trong lòng Tiểu Thất vẫn rất rõ ràng. Y cười cong khoé mắt nhìn về phía người đứng đối diện cách y chỉ mấy bước chân cũng đang mỉm cười nhìn y đầy dịu dàng.
“Thần thần…”
“Thần thúc thúc sanh thần vui vẻ.” Hàn Hàn nhảy tung tăng đến trước mặt Tiểu Thất cười nói chen ngang lời của Bạch Thái Thiên.
Tiểu Thất nhẹ xoa đầu hài tử khom người mỉm cười.
“Cảm ơn.”
“Là con và phụ thân cùng chuẩn bị cho người đấy. Pháo hoa thật là đẹp, đẹp giống như thúc thúc vậy á. Thần thúc thúc người có vui không.”
“Ta vui lắm, cũng rất bất ngờ.”
“Há há con biết ngay mà. À, con còn có quà tặng cho người này.”
Hài tử ngoắc tay với nô tài, người đó hiểu ý đem đồ trong tay dâng lên trước mặt Tiểu Thất.
“Là chữ con tự viết đấy. Con chưa tặng chữ cho người nào đâu, thúc là người đầu tiên đấy.”
Khoé mắt Tiểu Thất có chút cay, tình cảm thuần túy của hài tử khiến Tiểu Thất lần nữa cảm nhận được tình thân là như thế nào. Giọng y nghẹn lại thật lâu mới thốt nên lời.
“Đẹp lắm. Hàn Hàn thật là lợi hại.”
Bạch Thái Thiên từ từ đi về phía Tiểu Thất, trong màn đêm mang theo sự dịu dàng và chân thành nói tiếp câu còn dang dở.
“Sanh thần vui vẻ.”
Đáng lẽ ra ánh sáng pháo hoa rực rỡ trên bầu trời sẽ tạo cho người xem cảm giác kích động và vui vẻ, thế nhưng không phải ai cũng có cảm giác ấy.
Hà Yên đứng thẫn thờ trong nội viện nhìn từng chùm ánh sáng rực rỡ thi nhau nở rộ trong lòng lại chua xót vô cùng.
“Ta cùng chàng thành thân 8 năm, Hàn Hàn cũng gần 7 tuổi nhưng lại chưa từng được nhận dù chỉ là chút ít tình cảm của chàng.”
“Chủ tử người đừng buồn.” Nha hoàn bên cạnh Hà Yên nhìn thấy nàng đau buồn như vậy muốn an ủi mấy câu nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
“Ta không giữ được trái tim điện hạ, bây giờ nhi tử ta bỏ biết bao tâm tư mới có được cũng vì người mới vừa xuất hiện kia cướp mất rồi. Ta… có phải sống quá vô dụng rồi không?”
Hà Yên lặng lẽ hứng chịu gió lạnh, cũng để mặc nước mắt rơi rồi lại vì gió thổi mà khô đi.
“Tiểu điện hạ dù sao vẫn là con của người, cho dù người kia có biết lấy lòng người khác thế nào cũng chẳng thể thay đổi được sự thật ấy. Chủ tử chỉ cần người thường xuyên lui tới viện của tiểu điện hạ, cùng ngài ấy chơi đùa nô tì tin tiểu điện hạ sẽ quên người kia nhanh thôi.”
Cuối tháng 2 đầu tháng 3 tiết trời đã bắt đầu nóng lên, Tiểu Thất trong lòng đã nôn nao muốn thật sớm rời khỏi hoàng cung tới trang viên ở Nam Thành. Y dự định lần sau khi Bạch Thái Thiên tới sẽ thử đề cập tới chuyện này xem sao.
Bạch Thái Thiên đã gần nửa tháng không tới chỗ của Tiểu Thất y cũng không lấy làm lạ, dù sao chàng cũng là thái tử đương triều công vụ cần sử lí cũng có rất nhiều. Thế nhưng cùng thời gian ấy Hàn Hàn cũng giống như đột nhiên bốc hơi chưa từng xuất hiện trước mặt y lần nào.
Chẳng lẽ Hàn Hàn cũng bận rộn học hành mà quên luôn y rồi.
Tiểu Thất thấy hơi mất mát và trống vắng, cái cảm giác cô đơn tịch mịch này lại càng khiến y muốn sớm rời khỏi đây.
Lại thêm một tuần nữa trôi qua Tiểu Thất vẫn không thấy bóng dáng Hàn Hàn đâu. Trong thời gian này Bạch Thái Thiên có tới gặp y một lần nhưng không ở lại lâu. Trông chàng tiều tụy hơn trước rất nhiều, có lẽ là quá bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi nên mới vậy.
Tiểu Thất căn dặn chàng giữ sức khỏe, cũng đã nhắc tới chuyện Nam thành. Bạch Thái Thiên cũng gật đầu bảo rằng sẽ sắp xếp ổn thỏa nhanh nhất có thể. Lúc y nhắc tới Hàn Hàn rõ ràng Bạch Thái Thiên hơi nhíu mày nhưng rồi rất nhanh liền thả lỏng bảo Hàn Hàn thời gian này vẫn luôn ở bên mẫu thân.
Lời Bạch Thái Thiên nói ra khi ấy nghĩ kĩ lại hình như còn mang theo vẻ đau lòng hiếm thấy. Tiểu Thất nghi ngờ trong lòng lại ẩn ẩn bất an nên hôm nay đã gọi nha hoàn hay lui tới dọn dẹp để hỏi.
Nha hoàn lúng túng cúi gằm mặt, căng thẳng đến độ muốn vò nát mép y phục.
“Sao vậy? Chuyện này khó trả lời đến thế à.”
“Công…công tử. Nô tì… là điện hạ căn dặn không được cho người biết.”
Chân mày y nhíu càng chặt hơn, lúc trước là phỏng đoán nhưng giờ y có thể chắc chắn Hàn Hàn xảy ra chuyện hơn nữa còn là chuyện lớn.
Tiểu Thất đứng phắt dậy đi ra ngoài còn không quên nói với nha hoàn.
“Dẫn ta đến Hoàn An Các”.
Nha hoàn hoảng sợ giữ lấy cánh tay Tiểu Thất.
“Không được đâu công tử, Hoàn An Các bây giờ đang rất căng thẳng, người mà tới lúc này chỉ sợ thái tử phi sẽ làm loạn lên mất. Điện hạ cũng sẽ không tha cho nô tì đâu.”
“Dẫn ta tới đó, mọi trách nhiệm ta sẽ tự gánh chịu.”
Biết không thể giữ chân Tiểu Thất nha hoàn bất lực phải dẫn đường trong lo lắng. Trên đường đi Tiểu Thất có hỏi sơ qua tình hình của Hàn Hàn, không nghĩ tới lại nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của y rất nhiều.
Hàn Hàn từ khi còn bé đã hay bị như vậy nhưng trước kia chỉ là khó thở rồi ho khan, uống thuốc một tuần là khỏe lại. Chuyện này vẫn luôn lặp lại mỗi khi mùa hè tới. Nhưng chẳng hiểu sao năm nay lại đổ bệnh sớm hơn trước tận 1 tháng hơn nữa bệnh trạng còn đặc biệt nghiêm trọng.
Ở Hoàn An Các tình hình đúng là căng thẳng tột độ. Nha hoàn xếp hàng dài ai cũng cúi gằm đầu không dám thở mạnh. Mà bên trong gian phòng sặc mùi thuốc không khí còn lạnh lẽo hơn bên ngoài gấp mấy lần.
Hoàng hậu cùng thái tử phi ngồi trên trường kỉ gương mặt cả hai đều là biểu tình lo lắng và đau lòng. Hà Yên còn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía chiếc giường nhỏ rồi lặng lẽ rơi nước mắt.
Bạch Thái Thiên ngồi một bên mặc dù chàng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc nhưng nhìn đến vệt xanh đen nơi vành mắt cũng đủ biết chàng mệt mỏi và tiều tụy thế nào.
Trên chiếc giường nhỏ Hàn Hàn nằm bất động, các huyệt trên người cắm đầy kim châm cứu. Hài tử gầy gò trắng bệch, hơi thở yếu ớt đứt quãng, nếu không phải ngực trái còn phập phồng người ta hẳn là cho rằng nó đã chết rồi.
Một thái giám lặng lẽ đi vào phòng thì thầm bên tai Bạch Thái Thiên cái gì đó, chàng nghe xong phản ứng đầu tiên chính là sửng sốt sau đó liền bước nhanh ra ngoài.
Tiểu Thất vốn dĩ ra là đang tức giận vì Bạch Thái Thiên lại cố ý giấu diếm chuyện Hàn Hàn đổ bệnh, muốn gặp mặt trách móc chàng mấy câu. Thế nhưng khi bắt gặp dáng vẻ suy sụp bất lực của chàng thì lại chẳng thể thốt ra điều gì.
Hàn Hàn là con trai Bạch Thái Thiên, nó đổ bệnh chàng hẳn là rất lo lắng. Còn vì muốn giấu y chắc là cũng không muốn nhìn y cũng vì chuyện này mà sầu lo.
“Thần Thần, sao đệ lại tới đây?”
Tiểu Thất không trả lời chàng mà hỏi lại.
“Hàn Hàn sao rồi?”
Bạch Thái Thiên khẽ lắc đầu thở dài.
“Vẫn còn hôn mê.”
“Để ta vào xem một chút.”
“Bên trong có thái y rồi, đệ không cần quá lo lắng.”
“Không nhìn thấy Hàn Hàn ta sẽ càng lo lắng hơn, Tiểu Bạch cho ta vào đi.”
Bạch Thái Thiên đắn đo trong chốc lát mới đồng ý để y vào, vừa đúng lúc thái y đã châm cứu xong đang báo lại tình hình của hài tử.
Tiểu Thất nhìn Hàn Hàn đang nằm bất động trên giường trong lòng chợt đau nhói. Hài tử khi ở cạnh y vẫn luôn hi hi ha ha nói cười ấy vậy mà giờ đây lại đang yên tĩnh thở từng nhịp khó khăn.
Bạch Thái Thiên nhìn ra y đau lòng muốn lại xem bệnh cho Hàn Hàn nên chủ động lên tiếng.
“Để Liễu Thần qua xem chút đi.”
Nhận được lệnh Tiểu Thất liền đi qua, lúc bước ngang qua Hà Yên y chợt khựng lại khẽ nhíu mày rồi rất nhanh liền trở lại bình thường tiến lại bên giường.