Trang Trại Tiên Gia Của Tôi Chinh Phục Thế Giới


Khi gặp người phụ trách quỹ, họ nói rằng khoản tiền này là do người lái xe đã nộp đơn xin hỗ trợ bệnh hiểm nghèo cho con trai, và quỹ chỉ muốn giúp đỡ gia đình anh ta.
Mọi thứ dường như rất hoàn hảo.
Nhưng Hướng Quân vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Khi đang suy nghĩ cách tiếp tục điều tra, anh nhận được chỉ đạo từ cấp trên rằng, mặc dù vụ này có điểm nghi vấn, nhưng không có đủ chứng cứ, nên tạm thời kết luận đây là tai nạn do tài xế uống rượu.
Cấp trên còn dặn anh liên hệ với gia đình nạn nhân, thông báo khoản bồi thường 2-3 vạn từ tài khoản tài xế sẽ được chuyển vào tài khoản của Phương Vân, đồng thời an ủi cô để cô không gặp phải áp lực tâm lý.
Hướng Quân cảm thấy bất mãn khi phải kết thúc vụ án như vậy.
Anh ta đã cố xin thêm thời gian điều tra nhưng cấp trên từ chối, vì còn nhiều vụ án khác cần giải quyết.
Khi đang băn khoăn không biết phải nói sao với Phương Vân, anh nhận được tin nhắn thoại của cô.
Nghe xong, anh trả lời bằng tin nhắn văn bản:
[Chào cô Phương! Qua điều tra, chúng tôi không tìm thấy bằng chứng nào chứng minh tài xế cố ý mưu sát, nên tạm thời vụ án sẽ được kết luận là tai nạn do uống rượu.]
[Ngoài ra, tài khoản của tài xế còn lại hơn 2 vạn tệ, sẽ được chuyển cho cô như tiền bồi thường.

Khi nào tiện, cô có thể đến đồn cảnh sát ký tên, tôi sẽ trình bày chi tiết tình hình với cô.]
Phương Vân đọc xong, khẽ cười nhạt.
Cô đưa tin nhắn cho mẹ xem.
Mẹ cô đọc xong, tức giận nói lớn:
“Con mới vào viện một ngày một đêm mà họ đã vội vã kết án rồi sao? Thật qua loa! Họ không thấy áy náy sao?”
Phương Vân trấn an mẹ:
“Mẹ đừng lo.

Con chắc chắn rằng tai nạn này không phải là sự cố, mà là có người muốn giết con.

Con sẽ không bỏ qua đâu.

Lần này con may mắn thoát chết, chắc chắn kẻ đứng sau cũng biết.

Nếu họ muốn giết con, chắc chắn sẽ còn ra tay nữa.”
Nghe vậy, mẹ cô càng lo lắng:
“Trời ơi, vậy làm sao bây giờ? Vân Vân, hay con đừng làm việc ở ngoài nữa, về nhà với cha mẹ đi.

Chúng ta sẽ nuôi con.”
Phương Vân ôm tay mẹ, nũng nịu:
“Được ạ, con cũng đang tính về nhà nghỉ ngơi đây.

Vậy sau này con sẽ về ăn bám cha mẹ, cha mẹ không được chê con đâu đấy.”
Mẹ cô dịu dàng nhìn con gái, đầy yêu thương:
“Sao mà chê con được, chúng ta còn mong con ở nhà lâu hơn để bầu bạn với cha mẹ nữa kìa.”
Phương Vân hôn mẹ một cái:
“Mẹ thật tuyệt vời, con yêu mẹ nhất!”
Cô nói vậy chỉ để đùa mẹ.
Dù cha mẹ sẵn sàng chăm lo cho cô, nhưng ở tuổi này cô cũng không thể ăn bám cha mẹ mãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui