Tại sao khi người ta cần thì lại chẳng bao giờ có một cái taxi ở gần đây nhỉ? May đầy kích động tự hỏi khi đứng trên vỉa hè ngó lên ngó xuống con đường. Những giọt nước mắt tức giận làm mờ mắt cô.
Đáng lẽ ra cô nên biết trước Jude sẽ không giúp mình, cô nên hiểu rằng anh ta sẽ đứng về phía April trong toàn bộ việc này. Cô không biết mình đã nghĩ gì khi cân nhắc việc kêu gọi sự tử tế của Jude Marshall - làm gì có sự tử tế trong con người anh ta. Anh ta chỉ mời cô đi ăn tối nay vì vẫn định mua trang trại mà thôi. Anh ta...
“Vào xe đi, May”, Jude ra lệnh qua cửa sổ đang mở của chiếc ô tô mà anh vừa mới đỗ phía trước mặt cô.
“Tôi thà đi bộ cả quãng đường về nhà còn hơn là đi xe, hay đi bất kỳ cái gì, với anh!”, cô kích động kêu lên, vội vã đưa tay gạt những giọt nước mắt trong khi cố tình quay mặt đi để lau.
Jude vùng ra khỏi ghế lái, dập mạnh cửa xe sau lưng rồi bước vòng về phía May đang đứng trước anh đầy vẻ ngang ngạnh. “Vậy cả ba chị em em đều muốn chết ư?” Jude giận dữ bật ra khi túm chặt cánh tay cô và quay cô lại đối diện với anh. “Đầu tiên thì January dính dáng tới một kẻ lang thang”, anh nói thêm khi nhìn thấy vẻ mặt cuồng nộ của cô. “Và giờ thì em định đi bộ mười dặm về nhà, vào lúc mười một giờ đêm, đường về thì tối đến mức một kẻ tấn công có thể nấp sau bất kỳ một bụi cây nào.” Anh lắc đầu ngán ngẩm.
May nhìn anh chằm chằm qua ánh sáng của cây đèn đường trên đầu. “Một kẻ tấn công nấp sau mỗi bụi cây à?” Anh ta nghĩ vùng này là như thế sao? Đây không phải London. Hay một trong những thành phố đông đúc khác. Đây chỉ là khu đầm lầy nhỏ bé yên ả ở miền bắc nước Anh mà thôi.
Và mới chỉ vài tuần trước có một kẻ bệnh hoạn trong vùng, tên này thích đánh đập phụ nữ.
Nhưng hắn bị bắt rồi, May ngay lập tức tự giễu những ý nghĩ của mình; liệu có thể còn một gã thứ hai như vậy trong một vùng ít dân cư thế này không?
Cô lắc đầu. “Tôi sẽ bắt taxi dọc đường vậy”, cô khẳng định với anh cho xong chuyện.
Jude mím chặt môi. “Vào xe đi, May.” Không hề có chút uy hiếp nào trong giọng nói của anh, chỉ có sự giận dữ, đôi mắt ánh lên màu bạc trong ánh đèn đường khi anh mở cửa xe để cô bước vào.
Cô ngước nhìn anh cáu kỉnh. “Anh hơi quá rồi đấy, Jude.”
“Tôi quá à?”, anh giận dữ bùng lên. “Em đùng đùng bỏ tôi đi về giữa bữa ăn trong một nhà hàng đông người.”
“Uống cà phê thì khó có thể coi là giữa bữa ăn được, Jude”, May nóng nảy xen ngang.
Tay anh nắm chặt làm đau cánh tay cô. “May, cho đến giờ đây không thể coi đó là bữa ăn tối thoải mái nhất trong đời tôi và tôi sẽ không về khách sạn để rồi phải đưa thêm việc lo lắng cho sự an toàn của em trong vòng vài giờ tới vào danh sách những điều tồi tệ của buổi tối hôm nay.”
Cô cáu kỉnh ngước nhìn anh, biết người đàn ông này đủ rõ để hiểu rằng nếu cô bắt đầu đi bộ về nhà, anh hoàn toàn có thể sẽ lái xe chầm chậm bên cạnh cho đến tận khi về tới trang trại. Nghĩ như vậy, cô thấy có thể ngồi trong xe sẽ ấm áp và dễ chịu hơn...
“Được rồi”, cô nhượng bộ. “Nhưng tôi sẽ không bàn luận thêm gì về April Robine tối nay đâu.”
Anh nhướn cặp mày đen. “May, em thực sự nghĩ là lúc này mình đang ở địa vị để đặt thêm điều kiện ư?”, anh lẩm bẩm một cách thiếu kiên nhẫn.
Cánh cửa phụ đang mở; Jude thì rõ ràng là to và khỏe hơn cô rất nhiều, thực tế thì anh ta hoàn toàn có thể đẩy cô vào trong xe dù cô muốn hay không. Tuy vậy, một cách nào đó, cô vẫn nghĩ anh sẽ không làm vậy...
Môi cô mím lại bướng bỉnh. “Anh đồng ý sẽ không nói về April Robine, hoặc tôi sẽ không vào xe.”
Anh thở dài bực bội. “Được rồi”, anh cáu kỉnh thốt ra. “Hãy vào đi, được chứ?” Anh mệt mỏi nói thêm.
May nhìn anh cân nhắc khá lâu trước khi bước vào ghế khách của xe, quyết tâm sẽ không nói chuyện trừ phi bắt buộc phải vậy - cả hai người họ đã nói quá nhiều tối nay.
May sao, có vẻ như Jude cũng không định nói chuyện, anh lái xe trong sự im lặng lạnh lùng. Quãng đường dường như dài ra gấp đôi với May vì sự căng thẳng rành rành giữa họ.
Nhưng Jude còn có thể mong đợi gì? Anh ta hành xử theo kiểu chẳng có gì liên quan. Ngay cả khi biết được mối quan hệ của April Robine với gia đình cô, một giọng nói khẽ mắng nhiếc cô.
Đúng, ngay cả khi đó. Vì đó là việc riêng của gia đình, có liên quan tới bốn người phụ nữ và không ai khác nữa. Cho dù Jude có nghĩ ngược lại đi chăng nữa.
“Cảm ơn anh”, cô nói bằng giọng không tự nhiên khi anh đã dừng xe trong sân trang trại sau đó.
Jude tắt máy trước khi xoay người trong ghế để nhìn cô. “Rất lịch thiệp, May”, anh nói khô khốc. “Nhưng em định cảm ơn về phần nào trong buổi tối hôm nay - bữa ăn, hay việc đưa đón? Vì, theo như tôi biết, em không thích cả hai!”, anh khó khăn nói thêm.
“Không sao, cảm ơn anh”, May lạnh nhạt khẳng định trước khi mở cửa và bước ra khỏi xe mà không nhìn lại.
Song thay vì đi thẳng vào nhà, cô lại bước tới kho thóc nơi cừu mẹ mới sinh và các chú cừu con đang ở, với tay bật ngọn đèn mờ trên cửa khi bước vào. Cô đã để ý thấy ánh đèn ở trang trại khi họ về đến nơi, biết rằng hai em gái và vị hôn phu của họ có thể vẫn còn thức, và lúc này cô chưa sẵn sàng để bước vào và đối mặt với bọn họ. Đặc biệt là tất cả bọn họ có lẽ đều đang rất tò mò về bữa tối của cô và Jude.
Một buổi tối thảm họa từ đầu đến cuối, cô sẵn sàng thừa nhận điều này khi ngồi xuống một đống cỏ khô, vùi mặt vào hai bàn tay trong nỗi tuyệt vọng.
Cô sẽ làm gì đây?
Cô có thể làm gì, khi mà, bất chấp yêu cầu của May xin bà ta đừng làm vậy, April Robine có thể tới trang trại bất kỳ lúc nào và cho January và March biết bà ta là ai? Và nếu người phụ nữ đó làm vậy, January và March sẽ nghĩ gì về việc May đã giấu họ trong suốt những năm qua?
“May... ?”
Cô cảnh giác nhìn lên khi nghe tiếng Jude trong ánh sáng lờ mờ, đó là điều đầu tiên giúp cô nhận ra rằng anh đã đi theo mình vào kho thóc chứ không lái xe biến đi sau khi cô ra khỏi xe.
“Anh muốn gì?”, cô chất vấn, vội vã lau nước mắt trên gò má khi anh bước vào trong kho thóc.
Jude hít một hơi sâu. “Sao em không đi vào trong nhà?”
Cô cười nhạt. “Anh nghĩ sao?”
Anh tiến lại gần, ngồi xuống cạnh cô trên đống cỏ khô. “Tôi vẫn nói như trước. Về việc đã đến lúc cần có ai đó để làm em thay đổi”, anh giải thích nhanh khi nhìn thấy vẻ ngơ ngác của cô. “Tôi sẽ giúp em. Nếu em để tôi giúp.”
May nhìn anh vẻ giễu cợt. Chính xác thì anh ta có ý gì khi nói vậy nhỉ?
Dù anh ta có ý gì, cô hiểu là mình không thể chấp nhận đề nghị của anh ta, cô phải tự giải quyết việc này. Như cô đã phải làm vậy kể từ khi người cha qua đời.
“Có thể có một cách mà anh có thể giúp tôi, Jude”, cô nói chậm rãi.
Anh nghiêng đầu về một bên. “Gì vậy?”
Cô nói luôn một cách cương quyết. “Mua trang trại đi. Ngay lập tức.”
Anh ngả ra phía sau như thể cô vừa đánh mình vậy. “Mua trang trại à...? Nhưng...”
“Ngay lập tức”, cô nhắc lại cái ý tưởng vừa mới lóe lên trong đầu mình. “January và March có thể làm đám cưới ở London; dù sao thì cả Will và Max đều sống ở đó. Và...”
“Và em thì sao?” Jude đột ngột cắt ngang. “Em sẽ làm gì? Chấp nhận đề nghị của David Melton ư?”
“Đương nhiên là không rồi”, cô nóng nảy phủ nhận. “Thế thì hỏng hết cả mục đích à?”
“Vì việc trốn tránh khỏi April, càng nhanh và càng xa càng tốt, là mục đích của em”, Jude kết thúc hộ May một cách chán ngán, rồi quay người túm lấy vai cô. “May, em không nghe thấy những gì tôi đã nói với em à? Em không hiểu là việc tôi mua trang trại trong tình trạng này, chỉ với mục đích duy nhất là để em và các em mình rời khỏi đây, sẽ chẳng giải quyết được gì à?” Anh khẽ lắc cô. “Giờ April đang ở đây. Bà ấy là có thực. Và không gì em nói hay làm có thể thay đổi được điều đó.”
May lắc đầu một cách cương quyết. “Khi bà ấy nhận ra tôi làm như đã nói, bà ta sẽ lại đi thôi. Trở về Mỹ.”
“Và em đã nói gì để bà ấy phải làm thế?” Jude cáu kỉnh.
Cằm cô vênh lên thách thức. “Sự thật, rằng January và March tin rằng bà ấy đã chết.”
“Tôi đã nhìn thấy vẻ mặt của April sáng ngày hôm nay, May”, Jude cắt lời cô. “April mong được gặp January và March. Muốn, như bà ấy đã thấy em, được thấy các cô gái đã thành người như thế nào.”
“Bà ta không có quyền!” May giận dữ gào lên, vụt đứng dậy, bất cẩn khiến tay mình đau nhói vì giật ra khỏi tay Jude.
Anh nhăn mặt. “Hiển nhiên là April tin rằng bà ấy có quyền. Nghe này, May, tôi không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra hơn hai mươi năm trước, nhưng...”
“Bà ta đã bỏ chúng tôi, đã bước qua ba chúng tôi khi chúng tôi mới chỉ là ba đứa bé; tôi không cần biết gì hơn thế”, May khẳng định với vẻ khinh miệt.
“Bà ta cũng bỏ cả cha em nữa, May”, Jude lặng lẽ nói.
“Và việc đó gần như đã giết ông ấy”, cô nghiệt ngã thừa nhận. “Tôi biết, vì tôi đã chứng kiến việc bà ta bỏ đi đã khiến ông thế nào. Anh biết không, ông ấy đã không hề lấy ai khác.”
“Cả April cũng vậy”, anh nhẹ nhàng nói.
Cô lắc đầu. “Tôi không quan tâm đến việc bà ta làm hay không làm gì. Anh không thấy thế à? Đó là lỗi của anh, Jude”, cô quay sang buộc tội anh. “Tất cả việc này đã không xảy ra nếu anh không đến đây và mang bà ta theo cùng...”, cô đột ngột dừng lời khi Jude đứng bật dậy kéo mạnh cô ghì sát vào anh, môi anh chà mạnh lên môi cô.
Đó là một cái hôn mà May, sau vài giây vật lộn, đã đáp trả cũng mạnh mẽ không kém khi tình cảm nhanh chóng tuột khỏi tầm kiểm soát.
Giờ đây, ở đây, không có gì là quan trọng ngoài sự đam mê bốc lửa bùng lên giữa họ. May hôn đáp trả, vuốt ve anh, bàn tay cô chạm vào làn da trần nóng ấm trên cổ anh khi cô luồn tay qua áo khoác và sau đó là chiếc áo sơ mi của anh.
Đôi môi ấm áp của Jude lướt trên cái cổ cong cong của cô, răng anh khẽ cắn tai cô rồi chiếc lưỡi ẩm ướt lướt tới những hõm tối trên cổ cô. Anh cởi chiếc áo khoác rồi chầm chậm kéo khóa chiếc váy dọc lưng cô. Cỏ ấm và mềm bên dưới khi họ nằm lên, Jude đè nửa người lên người cô trong khi đôi môi anh đáp trả và chiếm hữu môi cô.
May rên rỉ khi tay Jude ấp lên ngực cô, cảm nhận được sự đụng chạm của anh qua lần vải lụa của chiếc áo lót, đầu ngực cứng lại, lưỡi Jude tìm kiếm hơi thở nóng bỏng trong miệng cô. Cô muốn anh, cô muốn anh rất nhiều. Muốn toàn bộ con người anh. Cô ưỡn người lên theo bản năng khi môi Jude dịch xuống bầu ngực trần. Anh bày tỏ sự ngưỡng mộ khi hôn bầu ngực cô, khi lưỡi anh lướt qua nhũ hoa hồng hồng thì khoái cảm bùng lên không sao kiểm soát nổi trong từng thớ thịt con người May. Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng phẳng của cô rồi lướt tới chiếc quần ren bên dưới.
Những ngón tay cô vùi chặt lấy mái tóc anh khi cô ghì anh sát vào mình, cô muốn anh đừng bao giờ dừng lại, muốn niềm khoái cảm này không bao giờ chấm dứt.
Sức nóng bắt đầu trong người cô, sâu bên trong cô, nhanh chóng tăng lên khi nó lan tỏa khắp cơ thể, giờ thì nó cháy bùng lên khi những cảm giác từ trước đến nay cô chưa từng biết khiến người cô cong lên và sau đó rơi xuống mãi, xuống mãi...
“Ổn rồi, May.” Jude đột ngột ôm chặt cô ghì vào cơ thể rắn chắc của anh. “Ổn rồi”, anh dỗ dành khi cơn co thắt tiếp tục cuốn qua cơ thể nóng như đang sốt của cô.
Thực tế vụt quay lại mạnh như một cú đấm khi May hiểu ra những gì vừa mới xảy ra giữa họ, điều mà cô đã cho phép nó diễn ra.
Nó không “ổn” tí nào.
Làm sao lại có thể như vậy, khi cô đã yêu người đàn ông này đến vậy...?
Jude cảm nhận được May đang cố thoát khỏi anh cả về tình cảm và lý trí ngay cả khi anh tiếp tục ôm cô trong lòng.
Anh không muốn điều đó xảy ra, không định vậy.
Đương nhiên anh không định để bất kỳ điều gì như vậy xảy ra, nhưng có thể cảm nhận được cái cách mà May đang dựng lại các rào chắn của mình, thậm chí giờ còn cao hơn xưa khi mà cô biết anh có thể vượt qua chúng theo cách cô hoàn toàn không thể ngờ tới.
Nhưng điều đó cũng nằm ngoài trí tưởng tượng của anh mà. Làm sao anh có thể biết trước? Anh không bao giờ nghĩ là ...
Phản ứng của May với anh, của anh với cô, cũng là hoàn toàn mới mẻ với anh, hoàn toàn vượt quá những kinh nghiệm từ trước đến giờ. Ngay cả giờ đây, khi anh có thể cảm thấy cô đang rời khỏi mình, anh vẫn muốn cô. Và không chỉ muốn cơ thể cô...
“Buông tôi ra, Jude”, cô lạnh lẽo lên tiếng.
Anh thở ra một cách khó nhọc, không hề định làm theo ý cô. “May.”
“Tôi nói buông tôi ra.” Giọng của cô giờ lạnh như băng, mặc dù không có cử chỉ nào đẩy anh ra khỏi cô, cô nằm bất động phục tùng nhưng xa xôi trong tay anh.
Cô không cần phải đẩy anh ra, Jude biết cô đã hoàn toàn rời xa anh, cho dù cơ thể họ vẫn còn đang gần gũi đến thế nào.
Và họ đang rất gần nhau, hai thân thể gần như trần trụi vẫn quấn chặt vào nhau, Jude vẫn có thể cảm nhận được cơ thể mảnh dẻ của cô áp vào anh từ vai tới đùi, cảm nhận được làn tóc mượt mà của cô trên mặt anh.
Nhưng trên thực tế thì cô ấy cũng đang xa cách anh tới hàng vạn dặm.
Và lẽ ra mọi việc không nên thế này. Điều họ vừa cùng nhau chia sẻ, sự đáp trả hoàn toàn tự do của họ với nhau, nên được khám phá thêm, chứ không phải bị phủ nhận.
May đang phủ nhận nó, giờ cô đã ngồi thẳng dậy để kéo váy, cố tình tránh mắt để không nhìn anh trong ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn thấp phía trên đầu.
“May, anh sẽ không để mọi chuyện diễn ra như thế này”, anh cương quyết khẳng định khi kéo áo sơ mi và cài cúc với những ngón tay hơi run rẩy.
“Để cái gì như thế này, Jude?” Có Vẻ như cô đã hồi lại được chút ít, giọng nói nghe đầy chế giễu. “Chúng ta vừa nô đùa một chút trên đống cỏ, thế thôi.”
“Không, không thể thế thôi được, chết tiệt!”, anh giận dữ bật ra, mắt ánh lên đầy xúc động khi nhìn cô.
“Vừa mới đây... những gì diễn ra giữa chúng ta...” Anh hít một hơi sâu, chọn từ ngữ một cách cẩn thận. “Điều đó không bình thường, May.”
“Ham muốn tình dục mà là không bình thường ư?”, cô giễu cợt đáp trả, đứng dậy để rời khỏi anh. “Anh có rơm trên tóc kìa”, cô chế nhạo nói thêm.
“Em cũng vậy mà”, anh bỏ qua một cách nóng nảy, bước tới đứng cạnh cô. “May, đó không chỉ làm ham muốn tình dục.”
“Đương nhiên là thế”, cô gắt gỏng khăng khăng. “Phải thừa nhận là, nó đi hơi quá xa một chút, nhưng có thể là vì cảm xúc dâng quá cao.”
“Thôi đi, May!”, anh nghiệt ngã thốt lên, hai tay một lần nữa lại túm chặt cánh tay và giữ chặt cô trước mặt anh. “Tôi không thể nói là tôi vui hơn em về phát hiện mới này, nhưng...”
“Phát hiện?”, cô nhạo báng nhắc lại, đôi mắt xanh lá cây đậm ngước lên nhìn anh thản nhiên. “Về phía tôi biết, phát hiện duy nhất diễn ra ở đây tối nay là tôi cũng không miễn nhiễm với sự hấp dẫn thể xác như tôi vẫn nghĩ.” Cô so vai. “Tôi sẽ biết rõ hơn vào một thời điểm khác”, cô nghiệt ngã nói thêm.
Jude nheo mắt nhìn, cái nhìn sục sạo những bóng tối trên gương mặt cô, chẳng thấy gì ngoài sự phủ nhận lạnh lẽo trên vẻ mặt, đôi mắt xanh hoàn toàn không thể đọc được ý nghĩ.
Anh buông tay rơi khỏi vai cô. “Đó là tất cả với em sao... ham muốn thể xác thôi à?”
“Còn gì nữa đây?”, cô khô khan mỉa mai. “Chúng ta có vẻ như đã khuấy động nhau, cách này hay cách khác, kể từ lần đầu tiên gặp mặt. Tối nay, việc vừa mới xảy ra cũng chỉ là sự bột phát tự nhiên của những khuấy động đó thôi mà.” Cô lắc lắc đầu, tự cười giễu mình. “Thế cũng hay hơn là đánh nhau, tôi nghĩ thế!” Giờ Jude nhìn cô bực bội. Cô ấy có thực sự tin những gì mình nói không nhỉ? Hay cô ấy cũng bối rối bởi phản ứng của họ với nhau cũng như anh, nhưng chọn cách xem thường tầm quan trọng của nó thay vì đối mặt với nó? Vì, từ những gì anh biết về May, từ những gì mà anh đã biết về toàn bộ gia đình cô, anh không thể tin rằng cô từng cư xử theo cách chối bỏ này với một người đàn ông khác trước anh.
Hay chỉ là vì anh muốn tin rằng cô đã chưa từng như thế...?
Sao anh lại muốn tin như vậy nhỉ? Anh đã có quan hệ với khá nhiều phụ nữ trong suốt 37 năm, và chưa bao giờ hy vọng ai trong số họ còn nguyên vẹn, một cô gái còn trinh trắng, vậy thì sao lại tưởng tượng May như vậy nhỉ? Sao anh lại muốn cô đúng là như vậy?
Bởi vì anh muốn thế.
Đó là câu trả lời duy nhất anh có thể đưa ra cho mình vào lúc đó. Câu trả lời duy nhất anh có thể chấp nhận vào thời điểm đó. Bởi vì, mặc dù căm ghét phải thừa nhận, anh bối rối bởi phản ứng của mình với May hơn là mức cô tỏ ra bối rối bởi phản ứng của cô với anh.
Anh cần phải đi khỏi đây - tránh xa khỏi May - và cố gắng tự mình tìm hiểu chính xác xem tất cả điều này có nghĩa là gì.
Môi anh mím lại. “Có lẽ em nên vào nhà đi”, anh cao giọng nói, cúi xuống nhặt chiếc áo khoác của mình, phủi rơm trước khi mặc vào. “Chắc chắn các em gái em đã nhìn thấy chiếc xe ở ngoài kia và đang băn khoăn điều gì đã xảy ra với cả hai chúng ta”, anh buồn rầu nói thêm, đã nhận ra sự quan tâm khi trước của Will, Max và hai cô em gái nhà Calendar về việc họ cùng ăn tối. Nhưng, giống như May, anh chọn cách không thỏa mãn sự tò mò đó. Liệu anh có thể tiếp tục thế này bao lâu nữa, anh cũng không biết.
May lập tức gật đầu. “Tôi... muốn anh không đi cùng với tôi thì hơn”, cô khàn giọng bảo, gương mặt giờ trông hơi nhợt nhạt trong ánh sáng lờ mờ.
Anh cười nhạt. “Tôi không nghĩ là mình sẽ làm vậy”, anh khô khan thừa nhận, nụ cười chuyển thành sự cáu kỉnh khi đưa tay lên và thấy May lập tức do dự lùi xa. “Tôi chỉ định gỡ sợi rơm trên tóc em thôi”, anh cau có nói.
“Ồ.” Hai má cô chợt nóng bừng. “Xin lỗi”, cô thì thầm, không nhìn anh nữa.
Jude dứt khoát khi tập trung gỡ rơm khỏi mái tóc sẫm màu của cô, cử chỉ hoàn toàn tập trung vào công việc, biết rằng chỉ cần một chút cử chỉ khuyến khích từ phía May, thậm chí là chỉ cần vẻ mặt sắt đá của cô bớt gay gắt một chút, anh sẽ lại ôm cô vào lòng. Và lần này thì anh sẽ không thể buông cô ra.
Nhưng như thể đã cảm nhận được điều đó, cô lùi nhanh ra xa anh ngay khi những sợi rơm được gỡ khỏi tóc, cô quay lưng về phía anh và nhặt chiếc áo khoác bị bỏ rơi trên mặt đất.
Anh không thể để cô đi như vậy được.
Nhưng anh có lựa chọn nào khác? Anh vẫn còn chưa hiểu điều gì đang diễn ra giữa bản thân và May. Chỉ biết rằng có một cái gì đấy. Và nó là “một cái gì đấy” mà anh đã không muốn có trong đời.
Điều đó dẫn họ đi tới đâu?
Chẳng tới đâu cả, anh nặng nề thừa nhận.
Nhưng anh không muốn “chẳng đi tới đâu cả” với May, anh muốn... Anh muốn gì nhỉ? Cho tới lúc nào biết được điều đó, tới lúc nào hoàn toàn hiểu những cảm giác của chính mình về việc anh muốn cô nhưng đồng thời lại cần đẩy cô ra xa mình, anh chẳng có lựa chọn nào ngoài việc để May đi.
Ngay cả khi điều đó có nghĩa là lần gặp tới của họ, những rào cản của cô đối với anh sẽ còn cao hơn xưa nhiều?
Kể cả là như vậy, anh kiên quyết tự nhủ. Có thể sẽ tốt hơn cho cả hai, nếu như những rào cản của cô cao đến mức anh không có cơ hội nào để vượt qua. Không bao giờ vượt qua.
“Tôi sẽ tiễn anh ra ô tô”, cô cứng nhắc nói khi bước ra phía cửa.
Miệng anh mím lại dữ tợn. “Để chắc chắn là lần này tôi sẽ về à?”
May nhún vai. “Tôi không nghĩ ai đó có thể bắt anh làm điều gì mà anh không muốn!”
Người phụ nữ này có thể đấy, Jude nhận ra với một sự rõ ràng đến mức gây sốc.
Ngay cả bây giờ anh vẫn muốn kéo cô vào vòng tay mình, hôn cô cho đến khi cả hai đều mất hết lý trí.
Một lần nữa...
“Không, không ai có thể”, anh nhanh chóng khẳng định dù trong thâm tâm nhận thấy mình không muốn đi, không muốn rời xa người phụ nữ này.
Đó chính là lý do anh phải đi. Ngay bây giờ!
“Em có thể nói với Max là tôi sẽ gọi cho cậu ấy ngày mai được không?”, anh đột ngột nói.
May lạnh nhạt gật đầu. “Tôi sẽ nói với anh ấy.”
“Cảm ơn”, anh nói cộc lốc trước khi chui vào xe và nổ máy, một tay giơ lên chào tạm biệt rồi lái xe đi.
Đừng quay lại nhìn, Jude, anh kiên quyết tự nhủ. Người phụ nữ này mang rắc rối đến cho anh. Rắc rối thật sự đấy.
Đừng nhìn lại!
Anh liếc qua gương xe như bị nam châm hút, May vẫn đứng trong sân trang trại y như lúc anh rời đi. Ánh trăng chiếu sáng làm cô nổi bật, gương mặt trắng tương phản với mái tóc đen.
Nữ thần báo oán của anh chăng...?
Trong toàn bộ quãng thời gian trưởng thành, anh đã đi đến nơi mình muốn đi, làm việc anh muốn làm, đã trải qua những mối quan hệ ngắn ngủi, vô nghĩa với đàn bà nếu họ tự nguyện hiến dâng.
Giờ đây ý nghĩ sẽ không ở cùng với May, có thể sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa đã phá tan cuộc sống không dính líu, không cam kết mà anh đã hết sức cẩn thận dựng lên thành hàng triệu mảnh.
Vấn đề là: anh sẽ làm gì với điều đó đây?
Nếu có cái gì đó...