“Jude đấy”, Max thông báo cho May khi bước vào kho thóc nơi cô đang xếp trứng vào các khay.
“Ồ?” May cố giữ cho giọng nói nhẹ nhàng, trong khi tim bắt đầu đập nhanh hơn trong lồng ngực.
Khi March gọi Max đi nghe điện thoại lúc anh chàng đang giúp cô nhặt trứng, May đã nghĩ rằng có thể là Jude gọi. vẫn còn quá sớm để người ngoài có thể gọi điện thoại, nhưng với bạn thân thì được.
May đã rất kinh ngạc quan sát anh chàng Max kén cá chọn canh đi xung quang khu chuồng gà còn xa mới được coi là sạch sẽ để nhặt trứng giúp cô, sau khi tuyên bố rằng sẽ làm bất kỳ việc gì để giúp đỡ chứ không chịu ăn không ngồi rồi khi còn ở đây.
Nhưng toàn bộ ý nghĩ vui vẻ đó đã biến mất khi March gọi anh vào trong nhà nghe điện thoại, May đã băn khoăn không hiểu Jude gọi anh ta về chuyện gì, người cô căng như một dây đàn lúc Max quay trở lại.
Cô liếc nhìn anh, nhận thấy một cái nhíu mày nhẹ. “Mọi việc ổn chứ?” Một lần nữa cô cố giữ giọng nhẹ nhàng.
“Ổn”, anh rầu rĩ xác nhận. “Jude phải đi vài ngày, có thế thôi”, anh nói thêm.
Phải đi à? Hay Jude đơn giản là đã quyết định như vậy?
Tim May lỡ mất một nhịp khi nghe tin này, mặc dù cô cũng không rõ đó là cảm giác nhẹ nhõm hay tuyệt vọng.
Sau buổi tối hôm qua, một nửa con người cô mong muốn sẽ không bao giờ phải gặp Jude nữa, nửa còn lại ước ao được gặp lại anh.
Bởi vì cô đã yêu anh với cả trái tim!
Cô co tròn người lại mỗi khi nghĩ đến giây phút trong vòng tay Jude tối qua, nghĩ tới sự gần gũi giữa hai người; làm sao họ có thể đối mặt với nhau mà không nhớ tới sự gần gũi đó được?
Họ không thể, đó là câu trả lời rõ ràng, và có thể sự trì hoãn vài ngày chính xác là thứ mà cô cần để đối mặt với giây phút đó nếu - khi - nó đến. Việc Jude đi khỏi đây cho thấy rằng anh cũng chưa sẵn sàng cho sự đối đầu đó lắm.
Nhưng, không may là như thế thì cũng không có khả năng anh chấp nhận đề xuất của cô bán trang trại ngay lập tức...
Điều đó, sự khó xử của việc Jude rời đi, khiến cô phải đối mặt với vấn đề ngày hôm qua: Làm thế nào để April Robine đừng đến đây và tự giới thiệu mình với January và March?
“Ờ”, cô cười với Max một cách tươi tắn, không dễ đoán được ý nghĩa. “Jude đi một mình hay là cô Robine cũng đi cùng vậy?” Nếu April cũng đi cùng, thì điều đó cũng sẽ giải quyết vấn đề được một hai ngày.
Max nhìn cô vẻ thăm dò, May đáp trả cái nhìn đó với một nụ cười thờ ơ - cô hy vọng vậy.
May đã biết về Max khá rõ trong vài tuần qua, cô biết đây là một người đàn ông rất dè dặt, thái độ cách biệt không che giấu được trí thông minh rõ ràng của anh.
Mặc dù, January đã kể riêng cho cô biết hôm qua, Max dường như đang nỗ lực liên lạc với người mẹ đã bỏ đi của anh, với mong muốn ít nhất là xóa đi mối quan hệ căng thẳng giữa hai mẹ con kể từ khi bà mẹ bỏ chồng và con trai ra đi lúc Max mới chỉ là một đứa trẻ.
May không biết nên cười hay khóc hôm qua lúc January ngồi xuống và kể cho cô nghe chuyện này khi hai chị em cùng uống cà phê, chuyện đó quá giống câu chuyện của May với mẹ họ.
Dù vậy, với những lý do hiển nhiên, cô đã không thể kể gì cho January về chuyện đó...
“Tôi không hỏi”, cuối cùng Max cũng trả lời. “Điều đó có quan trọng không?”, anh nhẹ nhàng hỏi thêm.
“Dĩ nhiên là không rồi”, May phủ nhận chắc nịch - hơi chắc chắn, cô nhận ra khi thấy Max cau mày tư lự. “January không phá vỡ bí mật gì, nhưng hôm qua cô ấy có nói với tôi là anh đang cố gắng liên lạc với mẹ mình và có thể anh sẽ mời bà ấy đến dự đám cưới?” Cô cố gắng thay đổi ngay chủ đề.
Cặp lông mày của Max nhanh chóng giãn ra. “Tôi đang suy nghĩ về việc đó”, anh khô khan xác nhận. “Gặp, yêu và được yêu January đã thay đổi cách nhìn nhận của tôi về mọi việc một chút”, anh nghiêm trang thừa nhận.
“Tôi cũng nghĩ như thế.” May cười ấm áp.
Anh gật đầu. “Tôi đã nhận ra rằng không phải mọi việc đều trắng đen rõ ràng như mình thường muốn nghĩ như vậy. Và những việc xảy ra trên ba mươi năm trước, nhìn qua cặp mắt của một đứa bé, không nhất thiết đã diễn ra theo cách mà tôi nhớ được”, anh tự giễu mình nói thêm.
May nhìn anh bối rối; những điều Max vừa nói, về việc mẹ anh bỏ đi, chẳng giúp cô được gì trong câu chuyện của cô với April hiện giờ. Chẳng lẽ mọi việc thực sự dễ dàng như vậy sao? Cô băn khoăn. Liệu có thể tha thứ, nếu không phải là quên đi, việc cha mẹ bỏ rơi con cái mình khi còn thơ bé?
“Gì vậy, May?” Max hỏi đầy vẻ quan tâm.
“Cô có vẻ rất... lo lắng, kể từ khi chúng tôi quay về”, anh giải thích khi thấy cô nhìn mình không hiểu. “Không giống cô bình thường chút nào.”
May nhìn anh dò hỏi. “Vậy tôi ‘bình thường’ là thế nào?”, cô phiền muộn hỏi.
Anh nhún vai. “Điềm đạm. Quyết đoán. Lý trí. Có thể nhìn mọi việc rõ ràng trong khi những người khác đôi khi không thể”, anh nói thêm, hiển nhiên là đang nhắc tới việc vài tuần trước không thể nhận diện tình cảm thật của mình với January.
Và, giống Max, May biết mình không còn là con người như Max vừa mới mô tả.
Vì Jude. Vì April Robine. Chính vì tình huống phức tạp, tồi tệ này.
“Jude cũng nói với tôi rằng cuối cùng cô đã đề nghị bán trang trại cho anh ấy”, Max điềm tĩnh tiếp tục.
May có thể cảm nhận nỗi xấu hổ làm mình đỏ bừng mặt. Đương nhiên là không có lý do gì để Jude không nên nói với Max về đề nghị đó; Max vẫn đang là luật sư của anh ta. Chỉ là... “Anh ta đáng lẽ chưa nên nói”, cô buột miệng. “Tôi chưa có dịp để thảo luận với January và March.”
“Không cần đâu.” Max lắc đầu bỏ qua. “May, Jude sẽ không chấp nhận đề nghị đó.”
Cô cứng người, vẻ mặt hoàn toàn bối rối.
“Không à?”
“Không”, Max nhăn nhó xác nhận. “Tại sao lại không chứ?”, cô bực dọc chất vấn. “Đó là điều anh ta muốn mà. Anh ta đến đây vì việc đó. Cái quái gì...?”
“Lý do anh ấy vừa gọi điện cho tôi là để yêu cầu tôi đệ trình bản quy hoạch thứ hai của Will lên ủy ban quy hoạch địa phương trong lúc anh ấy đi vắng, cái bản không bao gồm trang trại ấy”, Max lặng lẽ thông báo.
May biết rất rõ việc Will, với tư cách chuyên gia thiết kế của Jude, đã phác thảo hai phương án cho khu liên hợp thể thao mà Jude đề xuất xây dựng tại trang trại Hanworth bên cạnh. Cô còn biết rằng một phương án bao gồm cả trang trại này, phương án còn lại thì không, vấn đề là, tại sao Jude lại chọn đệ trình phương án thứ hai?
Cô lắc đầu. “Tôi không hiểu.”
“Thực ra thì”, Max cười buồn buồn, “tôi cũng không hiểu”.
May bật cười với lời thú nhận thẳng thắn này từ một người, là luật sư, thường rất thận trọng và lập lờ trong những tuyên bố của riêng mình. “Ồ, rất thật thà, tôi nghĩ thế”, cô nhận xét. “Mặc dù điều đó không giúp gì được cho tôi, đúng không?”, cô nói thêm với vẻ bực dọc.
“Không, nếu cô thực sự nghiêm túc về ý định bán trang trại.” Max nhăn mặt. “Cô có thể an tâm là January và March sẽ đồng ý với bất kỳ quyết định nào của cô về trang trại”, anh nhẹ nhàng nói thêm. “Sau cùng, chính cô là người có tác động nhiều nhất.”
Đúng vậy và trong tình huống này, cô đã quyết định điều tốt nhất nên làm là bán đi. vấn đề nảy sinh bây giờ là Jude không còn muốn mua nữa.
Cô trầm ngâm, rồi nhanh chóng đi tới một quyết định.
“Max, Jude đã đi chưa? Hay anh ấy vẫn đang ở khách sạn?”
Max trông có vẻ kinh ngạc bởi câu hỏi đó và anh nhún vai. “Tôi không nghĩ Jude dùng máy di động gọi, vì thế tôi cho rằng anh ấy vẫn đang ở khách sạn. May, cô định đi đâu?”, anh gọi khi thấy cô quay gót và nhanh chóng đi về phía cửa.
Cô quay lại nhìn nhanh anh. “Đương nhiên là tới khách sạn.”
“Nhưng...”
“Max”, cô quay lại vẻ mất kiên nhẫn, “Jude có nói với anh khi nào anh ta sẽ quay lại không?”.
“Không”, Max chậm rãi trả lời.
Cô gật đầu. “Thế là không nói gì về việc đó, đúng không? Trong trường hợp đó, tôi muốn nói chuyện trước khi anh ta đi.” Jude có thể lãng phí thời gian, nhưng cô thì không.
“Cô có muốn tôi đi cùng không?” Max dịu dàng đề xuất.
May cứng người lại. Cô không muốn gì hơn là sự ủng hộ tinh thần, ít nhất là như vậy, của người đàn ông điềm tĩnh này - người đang yêu em gái út của cô. Nhưng đồng thời cô cũng nhận ra rằng mỗi khi mình và Jude nói chuyện trong vài ngày vừa qua, câu chuyện của họ luôn quay về chủ đề mối quan hệ của cô với April Robine - và đó là điều mà May không định thảo luận khi có mặt Max.
Cô nở nụ cười biết ơn với anh. “Anh thật tốt đã đề nghị thế, nhưng không, cảm ơn anh. Tôi chắc tôi sẽ ổn thôi”, cô khẳng định với một vẻ tự tin lớn hơn cảm giác thực sự rất nhiều.
Trông Max không có vẻ được trấn an bởi những lời của cô, anh có vẻ rất tư lự. “Cô chắc chứ? Nghe giọng Jude sáng nay... hơi cộc lốc”, anh nghiêm nghị cảnh báo.
Lúc này, với sự nhạy cảm của mình và với tình cảm dành cho Jude, một Jude Marshall cộc cằn sẽ tốt hơn một anh chàng say đắm tối hôm qua. “Tôi chắc mà.” Cô gật đầu tự tin.
“Nếu anh không phản đối tiếp tục nhặt trứng hộ tôi...?”, cô trêu.
“Không thành vấn đề.” Max đáp trả nụ cười của May. “Mấy ngày hôm nay thật quá công bằng đối với tôi; trước đây tôi chẳng biết nông dân phải làm việc vất vả thế nào.” Anh nhăn mặt.
May cười khuyến khích khi đi ra khỏi khu chuồng gà, mặt dù nụ cười đã biến mất và chuyển thành vẻ mặt đầy quyết tâm sắt đá khi nhanh chóng bước ra xe.
Nếu cô dành cho mình quá nhiều thời gian để suy nghĩ về việc “đất không chịu trời” thì “trời” cũng có thể thay đổi ý định về việc sẽ “chịu đất”!
Jude đột ngột dừng lại khi bước ra khỏi thang máy, hoàn toàn không chuẩn bị để gặp May, người đã phát hiện ra anh vừa bước ra khỏi thang máy và đang tự tin bước tới phía anh qua khu tiếp tân của khách sạn.
Mặc dù còn khá sớm, đã có vài cái đầu quay sang nhìn theo hướng cô khi cô bước về phía anh, kể cả người lễ tân đang mở to mắt. Thực ra đâu có gì đáng ngạc nhiên - trông May như thể cô đi thẳng từ trang trại đến đây, áo khoác cũ và lấm bùn, quần jean bẩn nhét trong đôi ủng cao su và đôi ủng để lại những vết bẩn kinh khủng trên nền gạch trắng tinh khôi của khách sạn.
Tình huống này có thể là khôi hài vào bất kỳ lúc nào khác, nhưng với những đụng chạm tối qua vẫn còn tươi mới, Jude không vui vẻ gì nhìn thấy May ở đây, dù cô đi ủng lấm bùn hay không cũng vậy.
Cả đêm qua anh đã không ngủ, đi đi lại lại trong phòng hàng giờ liền trong khi cố tự chấp nhận những gì đã xảy ra giữa anh và May, cố làm rõ rồi lại bỏ qua như thể chuyện này đã vượt quá khỏi tầm tay. Anh đã cố gắng làm điều đó...
Khi ánh mặt trời xuất hiện qua khung cửa sổ, Jude hiểu rằng anh không thể tiếp tục làm như tối qua nữa, quyết định mình phải tuân theo phản xạ đầu tiên và đó là tránh xa khỏi May, khỏi chuyện này và hy vọng rằng khi đó anh có thể hiểu được mọi chuyện.
Gặp lại May trước khi rời khỏi đây không phải là một phần trong kế hoạch của anh.
Anh cau có khi cô đột ngột dừng lại trước mặt, đôi mắt xanh lá cây sâu thẳm nổi bật trên gương mặt trắng trẻo. Đôi mắt cũng xanh sẫm y hệt như mắt April vậy...
Miệng mím lại khi anh nhớ lại thái độ cứng rắn của May trong chuyện đó. “Em muốn gì?”, anh hỏi một cách không hoan nghênh, mắt nheo lại đầy đe dọa khiến cô có vẻ chùn bước trước những lời nói đó. “Em làm bẩn hết sàn rồi”, anh nói thêm vẻ đầy kinh tởm.
May chớp mắt, nhìn nhanh xuống, mắt mở to vẻ như giờ mới hiểu ra cô đang đi giầy lấm bùn đến đây. “Đừng để ý.” Chiếc cằm vênh lên thách thức khi cô nhìn anh. “Tôi tin rằng họ sẽ cộng thêm tiền dọn dẹp vào hóa đơn của anh thôi.”
Dù không muốn, Jude thấy miệng mình co lại với sự thích thú; không có nhiều thứ làm khó được người phụ nữ này, đúng thế chứ?
“Tôi chắc họ sẽ làm vậy”, anh khô khan xác nhận. “Vậy, tôi có thể làm gì cho em, May?”, anh hỏi nhanh đầy cảnh giác.
“Max đã nói cho tôi biết anh vừa yêu cầu anh ấy đệ trình phương án thiết kế cuối cùng là phương án không có trang trại”, cô nói thẳng.
Jude hít một hơi sâu. Max chết tiệt đã nói rồi. Jude nghĩ mình sẽ biến đi khá xa vào lúc May phát hiện ra việc anh làm. Nhưng ít nhất giờ thì anh cũng đã biết lý do tại sao May lại đột ngột có mặt ở đây...
Không phải là lý do mà có một giây anh đã nghĩ là cô đã thay đổi trái tim mình.
Còn phía anh thì sao?
Chẳng phải anh đã phần nào bắt đầu hy vọng rằng có lẽ cô ấy ngã vào lòng mình không chỉ vì hấp dẫn thể xác? Và ngay cả nếu cô áy như vậy thì thế nào đây? Jude cố tình trốn tránh ý nghĩ đó. Cô ấy đã không nhận ra điều gì tương tự như thế cả. Sự quan tâm duy nhất của cô ấy với anh vẫn chỉ là về cái trang trại đó.
Môi anh mím chặt. “Vậy thì lẽ ra anh ấy không có quyền nói với em việc đó.”
“Anh mới là người nói trước với anh ấy về việc tôi đề nghị bán trang trại”, May nóng nảy phản kháng.
Họ có thể tiếp tục thế này cả buổi sáng, Jude nặng nề nhận ra. Theo anh biết, May chưa bao giờ lùi bước trong một cuộc tranh luận.
“Vậy thì sao nào?” Anh cố tình gây cản trở; người phụ nữ này chẳng mang lại cho anh điều gì ngoài nỗi buồn khổ kể từ khi anh gặp cô lần đầu, và một đêm hoàn toàn không ngủ không giúp tâm trạng của anh khá hơn chút nào.
Má cô đỏ bừng lên giận dữ. “Thế mà tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ bán nó cho anh”, cô căng thẳng nhắc lại.
“Ngay lập tức.” Anh gật đầu vẻ không quan tâm.
“Vậy?” May mất kiên nhẫn vặn hỏi. “Tôi nhớ đã nói với em là tôi không còn quan tâm đến việc mua trang trại đó nữa”, Jude bình thản trả lời.
Mắt có lóe lên xanh thẫm. “Anh thật là tàn nhẫn.”
Anh nhướn cặp mày rậm. “Tôi ư?”
“Đúng, anh đấy”, cô bật ra. “Tôi không...”
“May, chúng ta có thể ngồi xuống đâu đó chứ?”, anh khô khan ngắt lời. “Chúng ta đang thu hút sự chú ý vì đứng ở đây đấy”, anh giải thích khi cô cau có giận dữ vì đề nghị đó. Không phải là anh quan tâm đặc biệt đến việc ai đó đang nhìn họ, mà là có cảm giác là May sẽ để ý đến việc đó.
Cô nhìn quanh vẻ mất kiên nhẫn, dành cho lễ tân một cái nhìn cau có khó chịu khi người phụ nữ kia nhìn họ chòng chọc một cách không xấu hổ, rõ ràng là bị thu hút bởi sự tương phản rõ rệt giữa họ. Jude mặc vét, áo sơ mi và thắt cà vạt, còn May trông giống như một kẻ lang thang vừa mới từ hè phố bước vào hy vọng sẽ được một người khách nhân hậu cho một cốc cà phê làm ấm người.
May quay trở lại phía anh nóng nảy. “Tôi chẳng thèm quan tâm đến việc họ nghĩ gì.”
“Nhưng tôi thì có.” Jude túm tay, kéo cô về phía sảnh còn trống ngay phía tay trái chỗ họ đứng. “Ngồi đi”, anh ra lệnh khi cô không hề có vẻ muốn ngồi xuống.
“Tôi cũng sẽ làm bẩn ghế thôi”, cô trả lời cho qua.
“Jude, anh trở nên khó khăn vì tôi. “
“Chắn là họ cũng sẽ cộng thêm vào hóa đơn của tôi thôi”, anh cáu kỉnh. “Tôi nói ngồi xuống, May”, anh rít lên qua hàm răng nghiến chặt khi cô vẫn đứng đối mặt. “Và hãy suy nghĩ cẩn thận trước khi tiếp tục nói câu đó”, anh nói vẻ đầy đe dọa khi cô miễn cưỡng ngồi xuống một chiếc ghế bành.
“Bởi vì tôi từ chối nghe theo lời khuyên của anh về April...”, cô kết thúc với vẻ khó hiểu trước thái độ đe dọa của anh.
À, April...
Jude thầm nhăn nhó vì cái lỗi mà anh đã gần phạm phải. Dĩ nhiên là May sẽ không nhắc đến việc tối qua cô phủ nhận sự gần gũi họ đã cùng chia sẻ...
“Đúng, tôi nghĩ em không hợp lý về việc đó.” Anh gật đầu xác nhận trong khi ngồi xuống đối diện cô. “Tuy nhiên, việc đó không hề ảnh hưởng đến quyết định của tôi về trang trại”, anh nghiêm túc nói thêm như thể cô định nói. “Tôi không làm theo cách như thế, May.”
“Không à?”, cô phản ứng đầy thách thức. “Theo tôi thấy thì anh thế mà.” Cô không đợi anh trả lời. “Mục đích duy nhất của anh khi tới đây là mua trang trại và giờ khi nó được chào bán cho anh thì anh lại nói là không muốn mua!” Cô lắc đầu. “Tôi không hiểu gì cả. Trừ phi...”
“Tôi nói tôi không bao giờ làm việc như vậy, May”, anh thốt lên đầy đe dọa.
“Nhưng một tháng trước đây anh rất muốn mua trang trại”, cô bực tức nhắc lại.
Muốn tới mức anh cử Max đến đây chỉ để mua trang trại, bất kể giá nào. Và thay vì mua trang trại cho anh, kết cục Max lại đem lòng yêu cô gái út nhà Calendar. Rồi sau đó là Will đến để phác thảo phương án của khu phức hợp thể thao, để rồi lại đem lòng yêu cô gái giữa nhà Calendar. Và rồi cuối cùng thì tự anh phải đến đây để xem điều quái gì đang xảy ra. Chỉ để rồi...
“Và giờ thì tôi không muốn nữa”, anh cao giọng, hiểu rằng trong tương lai mình muốn làm việc với May Calendar càng ít càng tốt.
“Nghe này, May... cái quỷ quái gì...?” Jude dừng bặt và nhìn chằm chằm qua khu lễ tân.
Như thể việc anh nghĩ tới họ đã làm họ xuất hiện, giờ đây anh nhìn thấy Max và Will, January và March bước vào khách sạn, tất cả bọn họ đều lấm bẩn như May trong những bộ quần áo rõ ràng là đã mặc ban sáng để làm việc ở trang trại.
“Có vẻ như cả một phái đoàn nhỉ?” Jude quay sang thách thức May với vẻ nóng nảy trong lúc từ từ đứng lên.
Nhưng chỉ nhìn qua gương mặt May, nhợt nhạt như máu bị rút hết, cũng đủ để cho anh thấy là sự xuất hiện tại khách sạn của hai em gái cô, ít nhất là như vậy, là điều cuối cùng mà cô mong muốn.
Jude biết chính xác tại sao lại như vậy...