Họ đang làm cái quái quỷ gì ở đây thế nhỉ?
Câu hỏi thứ hai, đến rất nhanh sau câu thứ nhất, là cô ấy sẽ làm gì đây? April Robine vẫn ở đâu đó trong khách sạn này, có thể đi xuống lễ tân bất kỳ lúc nào...
May điên cuồng quay sang Jude, dù sau tối qua cô biết anh có lẽ là người cuối cùng có thể yêu cầu giúp đỡ, nhưng cũng hiểu rằng có lẽ giờ phút này anh cũng là người duy nhất có thể giúp cô.
“Xin hãy làm gì đó đi”, cô rít lên như hết hơi, bốn người kia vẫn chưa phát hiện ra họ đang ngồi trong sảnh, và lúc này họ đang nói chuyện với lễ tân, có lẽ là hỏi xem có thể tìm Jude ở đâu.
Jude nhìn cô, cặp mày rậm nhướn lên. “Làm gì đây?”
“Tôi không biết”, May cáu kỉnh đáp lời. “Họ là bạn anh, hãy đuổi họ đi đi.”
Anh nhún vai. “Họ là em gái em và hôn phu của chúng, em đi mà đuổi họ.”
“Cảm ơn vì đã không làm gì!” May khinh miệt thốt lên, cảm thấy nỗi sợ dâng lên khi bốn người kia được cho biết chỗ của Jude, bốn cặp mắt giờ đã nhìn về phía họ. “Jude...!”, cô vật nài, tuyệt vọng túm lấy tay anh.
Anh cúi xuống nhìn cô nghiêm nghị vài giây trước khi ánh mắt dịch sang chỗ bàn tay cô đang túm chặt láy cánh tay anh. “Được rồi”, anh đồng ý chắc nịch, có vẻ như đã có một quyết định nào đó. “Nhưng dù tôi nói gì em cũng phải ủng hộ tôi, được chứ?”
Đến lượt May chợt nghiêm mặt lại, cô không thích nghe câu này chút nào.
Nhưng cô còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tin tưởng anh ta? Không có, câu trả lời thật rõ ràng.
“Được”, cô vội vã chấp nhận trước khi quay sang mỉm cười chào các em gái, Max và Will. “Các em làm gì ở đây vậy?”, cô nhẹ nhàng hỏi, nhận được một cái nhăn mặt khẽ vẻ xin lỗi từ Max, người rõ ràng là đã bị ép phải nói cho các em gái biết cô đi đâu.
“Đi tìm chị”, March trả lời thẳng tuột. “Chị đang làm gì ở đây?” Mắt cô nheo lại vẻ nghi ngờ.
May hít một hơi sâu, tự hỏi khi nào Jude sẽ bắt đầu nói điều gì đó. “Chị...”
“Cô ấy sẽ đính hôn với tôi”, Jude nhẹ nhàng tuyên bố.
Đầu May bật ngửa ra khi sửng sốt nhìn anh chằm chằm. Anh ta gọi đó là nói một điều gì đấy. À, đương nhiên đúng là như thế, nhưng làm sao cô lại có thể ủng hộ anh ta với một tuyên bố như thế cơ chứ...?
Cũng chẳng ích gì vì giờ đây trông anh cũng hơi bàng hoàng vì phát ngôn của chính mình, như thể anh cũng không tự nhận thức được điều mà mình nói cho đến tận lúc đã nói ra...
“Xin chúc mừng!” Will là người đầu tiên trong bốn người vừa tới có thể thốt nên lời, anh bước tới hôn nhẹ lên má May trước khi bắt tay Jude một cách nồng nhiệt. “Có vẻ như sự quyến rũ của nhà Calendar lại làm thêm được một điều thần kỳ nữa”, anh ngoác miệng cười nói thêm.
May vẫn đang trừng trừng nhìn Jude, hoàn toàn sững sờ. Tại sao anh ta lại nói điều ngu ngốc vậy nhỉ? Tệ hơn, anh ta nghĩ họ làm thế nào để thoát ra khỏi một tuyên bố như vậy bây giờ?
Chính xác hơn, việc tuyên bố họ đính hôn sẽ giúp gì trong việc khuyến khích các em gái cô và hôn phu của họ rời khách sạn đây?
“Xin chào đón anh gia nhập gia đình, Jude.” January bước tới nhón chân để hôn nhẹ lên má anh trước khi quay sang ôm May.
“Xin chào đón anh, Jude.” March gật đầu, có vẻ dè dặt hơn trong lời chúc mừng với anh, mặc dù vài giây sau cô quay sang ôm siết lấy người May.
Chỉ có Max, có vẻ là thế, với sự nhạy bén của mình qua cuộc nói chuyện với May lúc ban sáng, cảm nhận được có điều gì đó không hoàn toàn đúng với tình thế này, anh nhướn mày có ý hỏi May qua vai của March. Cô lắc đầu khẽ đến mức gần như không thể nhận ra; cô còn không hiểu nổi điều gì đang diễn ra, và thế thì làm sao có thể giải thích với Max?
Jude, người tạo ra tình huống này, vẫn còn đang bối rối về cách xử xự của mình, dù vẻ bàng hoàng đã bắt đầu biến khỏi gương mặt và vẻ mặt anh giờ trở nên khó đọc hơn.
“Vẫn hơi sớm, nhưng tôi nghĩ tiếp theo sẽ là sâm banh, đúng không?” Will vui vẻ tuyên bố.
May liếc nhìn Jude, vẫn mong anh nói gì đó, làm gì đó, để tất cả họ rời khỏi đây. Mặc dù, nhìn vào nỗ lực gần đây nhất thì anh không nên nói gì thì hơn. Cô quay sang những người còn lại. “Chúng ta ăn mặc không được phù hợp để uống sâm banh lắm, đúng không?”, cô nhẹ nhàng cho qua với một cái nhăn mặt châm chọc bộ quần áo bẩn thỉu của họ; Jude là người duy nhất ăn mặc lịch lãm. “Tôi nghĩ tất cả chúng ta nên quay về trang trại.”
“Và tổ chức một bữa tiệc?” Jude mỉm cười, cuối cùng có vẻ như đã thốt nên lời, anh bước tới gần May và đưa tay quàng nhẹ qua eo cô. “Sâm banh nghe có vẻ hay đấy.”
“Tôi sẽ đi và gọi lễ tân mang tới cho chúng ta.” Max lặng lẽ nói. “Cô đi cùng tôi chứ, May?”, anh dịu dàng đề nghị.
May nhìn anh với nụ cười biết ơn; chỉ cần vài phút trì hoãn khỏi cái tình thế đang trở nên thật sự khôi hài này cũng thật quỷ giá.
“Không cần đến cả hai người đi gọi sâm banh đâu, Max.” Jude là người trả lời trước cả khi May có thể nói, tay anh giữ chặt eo cô. “Ngoài ra, con đường đến tình yêu đã khá là gập gềnh, nên tôi ghét phải để May xa mình dù chỉ là vài giây”, anh khàn khàn nói. “Cô ấy có thể đổi ý trong lúc đi từ đây ra bàn lễ tân”, anh bổ sung với một cái nhìn thách thức về phía cô.
Đổi ý! Trước hết là quyết định thì đúng hơn.
Cô chưa từng trong một giây nghĩ rằng việc đính hôn là thật. Nếu vậy thì cô đã không cảm thấy tuyệt vọng đến thế.
Sau tối qua, cô đã hiểu mình yêu Jude đến nhường nào. Trọn vẹn. Tuyệt đối. Nếu không phải thế thì không đời nào cô lại đáp trả anh như vậy. Đó là lý do tại sao tuyên bố vừa rồi của anh, chỉ là để bịa cho qua chuyện, lại khiến tim cô nhói đau đến vậy...
“May và tôi sẽ đi gọi sâm banh”, Jude khẳng định với Max. “Các bạn hãy cứ ngồi thoải mái đi. Chúng tôi sẽ không đi lâu đâu.”
Đủ lâu, May hy vọng, để cô có thể nói cho anh biết chính xác mình nghĩ gì về nỗ lực giải quyết tình hình của anh - giờ thì mọi việc còn tệ hơn gấp mười lần.
“Chờ đã”, Jude ra lệnh khi May quay sang phía anh ngay khi họ vừa rời sảnh.
“Anh...”
“Tôi nói chờ đã, May”, anh căng thẳng nhắc lại, đã chờ để ra lệnh này ngay khi họ còn lại một mình với nhau, tuy nhiên anh đã chọn cách chờ thêm vài phút. “Thực ra, em đứng chờ ở đây trong khi tôi gọi sâm banh.” Anh nắm vai để giữ cô lại khi họ còn cách quầy lễ tân vài bước chân, rồi một mình bước tới đó.
Không phải là anh không nghĩ May hoàn toàn có quyền giận dữ với mình vì đã công bố họ đính hôn theo một cách hoàn toàn bất ngờ như vậy.
Anh còn đang quá choáng váng với bản thân mình.
Nhưng khi đã tuyên bố rồi, anh bắt đầu nhận ra thực ra là mình thích nghe điều đó, ý nghĩ giờ đây anh đã đính hôn với May hoàn toàn không phải là một viễn cảnh khó chịu. Trên thực tế, ý tưởng đó càng ngấm sâu thì anh càng hiểu ra đó chính xác là điều mình muốn.
Anh đã đấu tranh với những tình cảm dành cho cô trong nhiều ngày qua, chọn cách đặt nhiều tên khác nhau cho những hành vi của mình hơn là đối mặt với lý do thực sự là anh muốn che chở cô. Thậm chí anh đã nghĩ là, bằng việc bỏ đi sáng nay, với May, anh có thể sẽ “xa mặt, cách lòng”. Thật là ngu ngốc!
Anh đã yêu May Calendar...
Ý nghĩ sẽ không còn gặp cô, không ở bên cô, thậm chí là không cãi cọ với cô, gần như không sao chịu nổi.
Nếu cô ấy không tới khách sạn như vừa rồi, anh sẽ đi tới đâu? Ra đường cao tốc? Lên đường trở về London? Hay anh sẽ đi xa tới biên giới của vùng Yorkshire và nhận ra rằng khi rời xa May, anh đã bỏ lại một phần quan trọng nhất của chính mình?
Chính thế, giờ anh đã tin...
Nhưng trước đây anh đã không biết, thực sự đã không nhận ra - hay chỉ là anh từ chối chấp nhận... cái cách mà anh cảm nhận về cô, cho tới tận lúc tự nghe thấy mình tuyên bố họ đính hôn. Và rồi thì mọi thứ đều trở nên rõ ràng một cách đáng ngạc nhiên, cực kỳ chính xác đến mức anh hiểu mình đã chiến bại trong cuộc đấu tranh với nỗ lực rời xa cô. Sự xa cách sẽ không làm thay đổi cảm giác của anh với cô, nó chỉ làm cho sự xa cách đó trở nên khó mà chịu đựng hơn thôi.
Làm thế nào để thuyết phục May về việc đó - đó là vấn đề. Mỉa mai làm sao. Jude Marshall, con người luôn tự tin, luôn kiềm chế đã quỳ xuống chân cầu xin tình yêu của một người phụ nữ đã thẳng thừng tuyên bố rằng cô ta chẳng cảm thấy gì ngoài sự hấp dẫn thể xác với anh. Thật nực cười nếu không phải là thật đau đớn con tim.
“Sâm banh sắp tới rồi”, anh nhẹ nhàng bảo cô khi quay lại. “Vui lên nào, May”, anh giễu cợt nói thêm, vẫn không hề cảm thấy yên tâm vì khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
“Mới chỉ là đính hôn thôi, chưa phải đám cưới thật sự đâu.”
Thuyết phục May cưới anh sẽ còn khó khăn hơn nhiều.
May lắc đầu. “Không phải như thế”, cô khó khăn thở, nhìn xuyên qua anh, mắt cô có ánh nhìn thật ám ảnh. “April Robine vừa mới xuống thang máy...!”, cô yếu ớt nói.
Jude quay phắt lại, vừa kịp nhìn thấy April bước ra khỏi thang máy và quay sang cười vui vẻ với người cùng đi.
Mắt Jude mở to khi thấy David Melton đi theo April vào sảnh lễ tân. Với cái cách May cứng người lại bên cạnh, anh biết May cũng đã nhìn thấy anh ta, rõ ràng như hai cộng hai là bốn, vào thời điểm sớm sủa thế này, cô cũng đã đi tới kết luận tương tự như Jude David Melton đã qua đêm ở khách sạn.
Tuyệt. Trong toàn bộ quãng thời gian làm bạn với April, tính tới giờ đã được sáu tháng, anh chưa từng biết bà có quan hệ với bất kỳ ai, dù là lãng mạn hay thế nào khác. Và giờ, khi May đã có một thành kiến như vậy, April hiển nhiên là có quan hệ với nhà đạo diễn phim.
Một người đàn ông mà Jude vẫn chưa dám chắc một trăm phần trăm là May không hề có tình cảm gì với anh ta...
Jude quay trở lại May với vẻ cương quyết. “Có thể không phải như những gì em thấy đâu, May”, anh cố gắng trấn an, rồi ngay lập tức cảm thấy sự mỉa mai của mong muốn được che chở cho cô, giờ nó đã cao đến mức anh không muốn thấy ai làm tổn thương cô, kể cả người đàn ông kia.
Một tháng trước, một tuần trước, anh không hề quan tâm đến hành động của bất kỳ ai cách này hay cách khác. Anh sẽ coi đó là việc riêng của họ và chẳng phải của ai khác, nhưng với những tình cảm dành cho May vừa nhận thức được, anh biết rằng ai, bất cứ ai, định làm tổn thương cô sẽ phải hứng trọn cơn thịnh nộ của anh trút lên đầu họ.
Miệng cô mím lại giễu cợt, đôi mắt ánh lên vẻ đau đớn. “Đương nhiên sự việc thế nào thì thể hiện ra thế ấy thôi”, cô nói cho qua.
“Giờ hãy cho tôi biết, Jude”, cô ngước nhìn anh thách thức, “giờ chúng ta sẽ làm gì?”.
Câu hỏi hay đấy.
Nhưng Jude chưa biết mình sẽ xử lý từ hướng nào - đưa April tránh khỏi hai cô con gái đã lớn lên mà không hề biết đến sự tồn tại của người mẹ trong suốt hơn hai mươi năm qua, hay túm mũi David Melton vì tội đã đùa giỡn với tình cảm của May trong lúc rõ ràng hẹn hò với April, mà việc này thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ỷ của hai cặp kia. Jude thực sự không biết nên làm gì.
Lại là một điều nữa lần đầu xảy ra, anh thừa nhận. Không nghi ngờ gì anh đã lựa chọn sẽ không bao giờ yêu ai. Lúc này anh không biết liệu mình đang đứng bằng đầu hay bằng chân nữa, và với những cảm giác muốn hành động thật sự...
Anh quyết định yêu.
Anh đang đùa với ai thế? Chẳng có lựa chọn nào ngoài việc yêu May, đơn giản anh đã lựa chọn như vậy.
Anh nhăn mặt buồn rầu. “Chúng ta có thể mời hai người họ uống một cốc sâm banh?”
May nhìn anh trừng trừng. “Rất hài hước. Giờ thì cho tôi một câu trả lời có thể chấp nhận được đi.”
Anh không có câu trả lời đó. Thực sự là không. Nhưng rất nhanh mọi việc đã tuột khỏi tầm tay, April và David đang rời khỏi thang máy, điều đó có nghĩa là một chút nữa thôi họ sẽ nhìn thấy May và Jude đứng ngay gần đó. Và mọi việc sẽ tung tóe hết.