Trăng Trong Gương

“Môn chủ! Môn chủ!” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu vội vàng, cửa phòng bị đẩy ra, khiến chàng giật mình phục hồi lại tinh thần, hai chữ “Hưu thư” trên giấy cũng đã khô từ lâu, chàng không liếc mắt nhìn người tới, chỉ nhàn nhạt viết —— Tô thị Kính Nguyệt, đố kị. . . . . .

Chưa viết xong, thị vệ xông vào cửa quỳ xuống đất, ôm quyền dập đầu: “Môn chủ! Phu nhân! Phu nhân bị tập kích. . . . . .”

Nét mực dừng ở trên giấy Tuyên Thành, lan thành một điểm nhìn mà ghê người. Tần Sơ giật mình chưa tỉnh, chỉ ngẩng đầu nhìn người nọ.

Thị vệ cúi thấp đầu, nơm nớp lo sợ từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ: “. . . . . . Rơi xuống dốc núi bỏ mình.”

Hô hấp ngừng lại, Tần Sơ sững sờ nhìn người báo tin, dường như không nghe hiểu mấy chữ lạnh lẽo như lưỡi dao này. Sau một lúc lặng im, thị vệ chỉ nghe chàng lạnh nhạt hỏi: “Thi cốt ở đâu?”

“Còn đang tìm. Chỗ vách núi kia quá mức kỳ lạ, thuộc hạ. . . . . . không tìm được đường đi xuống.”

Tần Sơ nhìn chằm chằm hai chữ ‘hưu thư’ trên giấy bị nét mực lan ra, mở miệng nói: “Nàng sẽ không chết. . . . . .” Chàng như đang tự an ủi bản thân, “Nàng còn chưa đạt được tự do từ ta, sao có thể cam tâm. . . . . .” Đặt bút xuống, chàng đứng dậy, “Chuẩn bị ngựa.” Chàng đi ra ngoài phòng, chân trái có chút bất tiện.

Thị vệ lo lắng khuyên: “Chủ thượng, phu nhân rơi vào dốc núi địa thế cực kỳ hiểm trở, chân ngài. . . . . .”

Tần Sơ hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt khiến lòng người kinh hãi lạnh lẽo, “Chuẩn bị ngựa.”

Thị vệ không dám nhiều lời.

Đi suốt ba ngày, cuối cùng cũng tới dốc núi nơi Tô Kính Nguyệt rơi xuống. Gió lạnh thổi ngược từ dưới dốc núi lên, dường như muốn rót vào trong lòng Tần Sơ: “Ta lấy hưu thư làm mồi, rốt cục dụ được nàng trở về.” Tần Sơ lẩm bẩm, “Rốt cục nàng đã đạt được tự do nàng muốn, sao có thể dừng bước tại đây?” Chàng nhìn đáy vực ánh mặt trời cũng không chiếu tới nổi, mặt trắng bệch dọa người, đồng tử mắt giống như bị đáy hố hắc ám nhuộm dần, không có một tia ánh sáng.

Đám mgười hầu im lặng không nói gì.

Bọn họ không tìm thấy đường xuống, không thể đi tìm nàng. Nhưng nếu muốn đi, luôn sẽ tìm được đường. Tần Sơ bước lên trước một bước, áo bào của chàng phấp phới theo gió, sợi tóc bay lên. Khi đám người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, chàng nghiêng về phía trước, cùng với tiếng gió gào thét và tiếng đám người hầu hô to, chàng rơi xuống vách núi bị ánh mặt trời vứt bỏ.

Dù thế nào, dù dùng cách nào, chàng cũng muốn tìm được nàng. Tiếng gió gào thét bên tai, Tần Sơ lẳng lặng nhắm nghiền mắt, không có sợ hãi thậm chí còn mang theo vài phần mong đợi.

Kính Nguyệt, đây là con đường cuối cùng nàng đi sao, đây là chốn trở về của nàng sao.

Nàng đừng sợ, ta đến với nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui