Trăng Trong Gương

Editor: mèomỡ

(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)

Lục Lê nhìn thấy Lâm Hinh ở công ty lại là ở căn tin tầng hai. Xem ra nếu bình thường không có chuyện, cô gái này làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật. Nhưng hôm nay mắt Lâm Hinh có chút sưng đỏ, dường như là khóc cả đêm. Anh cân nhắc lời nói ngày hôm qua một phen, đối với một người mẹ mà nói dường như kích thích đó hơi lớn một chút.

Hôm nay Lục Lê không cố tình chào hỏi cô, ở căn tin công ty ăn cơm xong, biết Lâm Hinh hôm nay phải làm thêm, Lục Lê vô cùng vui vẻ trở về văn phòng.

Chín giờ tối, Lục Lê xuất hiện tại tầng mười ba, anh vừa mới đi vào đã thấy Lâm Hinh. Toàn bộ tầng trống rỗng chỉ có vị trí của cô là đèn còn sáng . Anh đi tới: “Lâm tiểu thư, cô vẫn còn ở đây à?”

Lâm Hinh ngẩng đầu lên, sắc môi có chút tái nhợt, nhưng gò má lại đỏ rực. Lục Lê hốt hoảng, cũng đã quên giả vờ, anh vươn tay đặt lên trên trán Lâm Hinh, giọng trầm xuống: “Sốt cao như vậy vì sao không xin nghỉ?”

Lâm Hinh trừng mắt nhìn, thấy rõ là Lục Lê. Đầu cô hơi nặng, nhưng vẫn cố gắng xốc lại tinh thần nói: “Lục tổng, đã trễ thế này anh còn chưa về sao? Có chuyện gì à?”

Lục Lê Thanh hắng giọng: “Tôi đến văn phòng trưởng phòng cô tìm tư liệu. Cô như vậy đừng tăng ca , dọn dẹp một chút, tôi đưa cô về.” Nói xong, anh liền muốn nâng Lâm Hinh dậy. Lâm Hinh né ra sau, có chút ngượng ngùng nói: “Không sao, tôi ngồi một lát là được, còn chưa viết xong phiếu, tôi chưa thể về được.” .

Lục Lê nhíu mày: “Tôi biết cô chịu khó , không cần giả vờ, đứng lên đi theo tôi

“Không phải giả vờ. . . . . . Tôi là đang cố gắng lấy thêm tiền tăng ca.” Lâm Hinh khổ sở nói, “Chỉ nửa tiếng nữa thôi sẽ lấy được tiền tăng ca . Dù anh là Lục tổng, cũng không thể bắt tôi đi vào lúc này. . . . . . Ít nhiều.”

Lục Lê im lặng , rốt cục đành phải nhượng bộ: “Được rồi, chỗ tôi có thuốc hạ sốt, tôi đi lấy cho cô.”

Nhìn bóng dáng Lục Lê biến mất ở giữa thang máy, Lâm Hinh dụi dụi mắt, thầm nghĩ đây là do cô sốt đến hồ đồ sao. Ở công ty nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Lục Lê đối xử với nhân viên nào dịu dàng như vậy. Chưa đến một lát sau, Lục Lê lại xuất hiện bên cạnh cô, đưa thuốc hạ sốt cho cô, Lâm Hinh ngây ngẩn. Cô nhìn Lục Lê, có lẽ thật sự là sốt đến mức đầu óc mất linh hoạt, thế nhưng lại ngốc nghếch nói ra một câu: “Anh là Lục Lê thật sao?”

Lục Lê cũng bị cô hỏi vậy cũng ngây người: “Vì sao không phải? Mau uống thuốc đi

Lâm Hinh nhận cốc nước ấm anh đưa tới : “Anh đừng dịu dàng với tôi như vậy . . . . . .” Cô bây giờ rất dễ dàng rơi vào tay giặc. Đến lúc đó cô mà mặt dày mày quấn lấy, người chịu thiệt sẽ là anh.

Nhìn Lâm Hinh ngoan ngoãn nuốt thuốc, Lục Lê ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Thực ra, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo Lâm tiểu thư.” Anh hoang mang hỏi, “Đều nói phụ nữ trời sinh có mẫu tính, Lâm tiểu thư có thể nói với tôi rốt cuộc nên nuôi trẻ con thế nào không? Nói ra thật xấu hổ, chuyện đứa bé trong nhà, tôi không nói với người khác. Người biết cũng chỉ có vài người, phụ nữ lại càng ít, cho nên. . . . . .”

Lâm Hinh hiểu ý của Lục Lê , biết anh đang hỏi làm cách nào để chăm sóc Lục Kiên Cường, mắt Lâm Hinh sáng lên. Tuy rằng còn phát sốt, sắc môi trắng bệch, nhưng cô vẫn ngồi thẳng người, từ từ chậm rãi nói cho Lục Lê, trẻ con, hoặc nên nói là Lục Kiên Cường, thích cái gì, ghét cái gì, mẫn cảm đối với cái gì, ngày cả quần áo chỗ nào dễ bẩn cũng cẩn thận nói cho anh.

Cô nói rất say sưa, dường không biết mệt. Lục Lê luôn luôn ngồi bên lẳng lặng nghe, bỗng nhiên cảm thấy, có một người vợ như vậy thực sự không tệ. Cô sẽ quan tâm chăm lo cho gia đình đến mức tốt nhất.

Đồng hồ trên bàn “Tí tách” vang, chín giờ rưỡi, tăng ca kết thúc. Lâm Hinh sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng: “Bất tri bất giác đã nói nhiều như vậy.”

Lục Lê híp mắt cười cười: “Xem ra Lâm tiểu rất am hiểu chăm sóc trẻ con, dường như là đã từng chăm sóc đứa bé đáng yêu nào rồi vậy.”

Nụ cười trên mặt Lâm Hinh hơi cứng lại: “Ha ha. . . . . . Cháu tôi thường xuyên tới nhà tôi chơi. Cho nên tôi khá rõ ràng.” Cô vừa nói vừa muốn đứng lên thu dọn đồ, bỗng nhiên chân mềm nhũn, cả người nghiêng về một phía. Lục Lê vội vươn tay kéo cô, nhưng Lâm Hinh lại giống như bị phỏng muốn né tránh đụng chạm của anh. Trong lúc lôi, Lâm Hinh ngã xuống đất, Lục Lê vội ngồi xổm xuống dìu cô: “Cô làm sao vậy?”

Lâm Hinh bản thân ôm lấy ghế dựa, từ từ đứng lên: “À. . . . . . Không có việc gì đâu, chỉ là sốt nên đầu hơi choáng váng.”

Lục Lê cũng không hỏi nữa, nói: “Tôi đưa cô về.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui