Trăng Trong Lồng

Edit: Pi sà Thần

PS: Đã ai đoán được chuyện gì đang xảy ra chưa:v

Sắc mặt Hoàng Anh như hoa quất, vừa trắng vừa trong suốt, leo lên cầu thang xong má bị nắng nóng chiếu cho đỏ như quýt, làm A Huy liên tưởng đến mấy loại cam châu quyết, quất, cam sành mà mình thích nhất, thực ra từ lúc ở bệnh viện, cô làm rơi một giọt lệ vào bát cháo, đã làm trái tim sắt đá kiêu hùng tan chảy.

Đêm đó, lúc A Huy đến sòng bạc, thêm mắm dặm muối miêu tả tình cảnh bi thảm của cô, không có nổi sức xuống giường bệnh, yếu ớt đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa giữa ngày nắng to, dẫn cô đến ở lại căn nhà rách rách rưới rưới, tường rung một cái là bụi bay lả tả, càng nói càng quá lên, cứ như thể mai cái căn nhà cũ đứng vững mấy thập niên ấy sẽ sập.

Tiếc là Trần tiên sinh mải chơi với con chim nhỏ trong lồng, mất tập trung, không chơi chim nữa thì lại mời A Huy ngày mai đi luyện quyền anh.

A Huy phí nước bọt vô ích, trong số những người phụ nữ gã ta từng gặp, chắc chắn Hoàng Anh không phải gương mặt đáng khen bậc nhất, gã thích mấy cô hoa hậu Hong Kong mắt to mày rậm mấy năm trước, gò má cao, môi dày… Nói đi cũng phải nói lại, cứ ngỡ Trần tiên sinh thật lòng thật dạ với Hoàng Anh, vậy mà giờ còn không hỏi thăm cô nhiều bằng Hà Thế Đình.

Phụ nữ thiện biến, đàn ông vô tình, chân lý vĩnh hằng.

Hà Thế Đình không có hứng thú đấm bốc, đứng dậy ra khỏi đây, quay về văn phòng tư nhân của mình, cẩn thận kiểm tra xem cửa đã khoá chưa, gọi một cuộc điện thoại bằng máy bàn.

Chu Trần Câu đưa ba toong cho người đàn ông vào cùng ông ta, kéo cái ghế xếp ra ngồi, nhìn thức ăn trên bàn gỗ, cau mày nói, “Cháu mới xuất viện, sao ăn mấy thứ này được, không bổ dưỡng…” Sau đó bảo người bên cạnh đưa bình giữ nhiệt lên, vừa mở ra thì mùi canh gà nức mũi lan toả, “Sáng sớm nay ông ninh đảng sâm với gà ác, nhanh lên, uống lúc còn nóng đi.”

Chu Trần Câu lấy đũa, gắp đùi gà đặt vào bát, gà ác ninh lột da, thịt vẫn tươi ngon, đổ thêm canh gà, có mấy hạt cẩu kỷ.


Ngồi đối diện ông ta, Hoàng Anh cầm thìa từ từ múc canh. Lão Chu giục, “Hớt dầu rồi, uống nhiều vào…”

Hoàng Anh đơn giản bê bát lên uống hết bát canh này, vẫn giữ tốc độ của mình, im lặng ăn thịt xá xíu với cơm, không biết cô đang nghĩ gì.

“Ông đã sớm nói cháu sẽ phải hối hận mà, hầy…” Chu Trần Câu than một câu, vỗ đầu gối bực bội nói, “Mẹ nào con nấy, không nghe ai khuyên cả!”

Pi —— Tiếng chói tai vang lên, ấm nước trên bếp sôi rồi. Hoàng Anh cầm đũa vào tắt bếp, tìm được một cái giẻ lau gần đấy, cũng không quan tâm có sạch hay không, lót quanh tay cầm, nhấc bình nước sôi đổ vào bình nước sôi để nguội.

Lão Chu vẫn ngồi ngoài, căn phòng bé nên nghe vẫn rõ, hỏi cô, “Sau này cháu định thế nào?”

Lúc biết tin Hoàng Anh sinh non bị đuổi đi, Chu Trần Câu không thấy bất ngờ, A Sâm không có khả năng để cô đẻ con ra, cho cái nghiệt chủng ấy kế thừa gia sản của mình. Nhưng Hà Thế Đình nói, dù nói chuyện với ai anh cũng không rời Hoàng Anh, vậy thì ắt hẳn cô biết chút chuyện người khác không biết.

Trong bếp vọng ra tiếng Hoàng Anh, “Ở đây chờ anh ấy, anh ấy sẽ đến đón cháu.”

“Sao cháu lại khờ khạo thế, từ bỏ đi! Mười mấy năm rồi, ông hiểu con người nó hơn cháu, nó sẽ không quan tâm cháu nữa đâu!” Lão Chu giận dữ quát, dừng một lát, nghĩ ngợi nói tiếp, “Trừ phi…”

Hoàng Anh ra khỏi bếp, chờ nốt vế sau.

Chu Trần Câu nhìn vào mắt cô, “Khi nó thảm hại nhất, cháu đến bên nó, đàn ông đều thế, chắc chắn nó sẽ hồi tâm chuyển ý.”


Đường làm quan đang rộng mở, sao có thể thảm hại, chỉ có thể là rơi vào đường cùng tuyệt vọng.

Hoàng Anh im lặng ngồi xuống tiếp tục uống canh ăn cơm.

Trên ti vi bắt đầu chiếu thời sự, nhắc đến sự kiện bầu hội nghị sĩ lập pháp hai năm một lần, dân chúng rất chú ý.

“Cái này…” Hoàng Anh đột nhiên lên tiếng, quay sang nhìn ti vi, nói, “Tranh cử nghị sĩ, có một người do anh ấy sắp xếp, người đó quê ở Thượng Hải, chắc là giả.”

Chu Trần Câu cúi đầu, giấu vẻ hưng phấn trong mắt, mạch máu trên trán giật một cái. Trưởng quan hành chính Ma Cao và các cục trưởng nghị sĩ khác vui vẻ nhìn Trần Tông Nguyệt kiếm tiền cho Ma Cao, tuyệt không cho phép anh vượt quyền đoạt chức.

Ăn trưa với cô xong, lão Chu tỏ vẻ không nỡ bỏ đi, rất bất đắc dĩ, “Ông nội không thể nhận cháu về ngay được, ông sợ nó nghi ngờ.”

Trước khi đi, Chu Trần Câu xé một tờ chi phiếu ra.

Chỗ Hoàng Anh không có nước rửa bát, cầm bát đũa rửa qua, rồi cầm theo đi sang gõ cửa chủ nhà trọ sát vách.

Một cơn gió nhẹ lướt qua mặt, người mở cửa không phải một ông bác, mà là một người phụ nữ trung niên, mặc áo bó sát xanh hoạ tiết da báo, quần bó lửng, dáng người chảy xệ lại còn gầy còm, mái tóc uốn xoăn che hai bên mặt, không giấu được vẻ lạnh lùng đanh đá. Hoàng Anh chưa quên chuyện đêm qua, người phụ nữ sát vách trách mắng con mình, một chuỗi tiếng Quảng Đông sang sảng.


“Tôi, tôi là hàng xóm mới chuyển, chuyển đến…”

Người phụ nữ chưa chờ cô nói xong, cầm đống bát đũa trong tay cô, trước khi quay vào nhà, miệng lầm bầm câu gì đó, hình như là ‘vào ngồi’. Hoàng Anh chần chừ một lát, vẫn nhẹ nhàng bước vào trong.

Bố cục hai phòng không khác nhau, chỉ là có nhiều đồ dùng hơn, trông hơi chật chội nhưng rất ngăn nắp, trên tường dán giấy khen trường phát, trên ngăn tủ đều phủ vải chống bụi, trước cửa chớp có tấm rèm che nắng. Đặt bát đũa vào chậu rửa bát, người phụ nữ bê một đĩa hạt hướng dương ra đặt lên bàn, rồi nhấc ấm trà lên, rót nửa tách cho Hoàng Anh.

Người phụ nữ cúi xuống bật quạt, ngồi lên cái ghế dựa đối diện cô, vắt chéo chân, bốc một nắm hạt hướng dương, nói, “Răng, ở quen chưa? Điều hoà dùng ổn không?”

“Còn chưa thử…” Hoá ra là dùng được điều hoà, phủ vải kín mít, Hoàng Anh còn tưởng hỏng, cả tối nóng chảy cả mồ hôi.

Người phụ nữ đưa tay ra nhổ vỏ hạt, rồi nói, “Thử đi, không dùng được tôi gọi người đến sửa.”

Hoàng Anh gật gật đầu, từ từ thẳng lưng, nói đến chuyện chính, “Chị ơi, em nhờ chị được không, nhờ chị…” Cô móc 500 đồng ra đặt lên bàn, đẩy về phía người phụ nữ, “Hàng ngày làm thêm một suất cơm.”

Người phụ nữ sững sờ, móng tay sơn đỏ giật giật mấy cái, giật 200 đồng của cô, nhấc nửa mông lên nhét vào túi quần, “Nỏ khách sáo, bố tôi có dặn chăm sóc cô nhiều nhiều.” Nói xong hất cằm lên, ra hiệu Hoàng Anh ăn hạt hướng dương.

Bật điều hoà, còn dùng được, có điều kêu vù vù rất to. Nằm trong phòng một lát, Hoàng Anh đứng dậy lôi túi hành lý trong tủ ra, chọn một bộ mới mua, chuẩn bị thay cái váy chưa mặc lần nào, phát hiện trong túi có một hộp trang sức màu tím sẫm, cô ngờ ngợ mở ra ——

Một đôi khuyên tai kim cương.

Lắc lắc nó, góc độ nào cũng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, Hoàng Anh nhớ đến món quà sinh nhật của Lý Giai Hoàn, lập tức giơ tay lên nhìn cái vòng ngọc của mình, đột nhiên nhớ ra, cô còn có một căn nhà ấm trồng hoa đấy.


Hoàng Anh đóng hộp trang sức lại, ra ngoài shopping, chỉ tiêu pha phung phí tiền của lão Chu, hai tay đã cầm không ít túi đồ, vẫn phải giơ lát bánh mì nướng bơ đậu phộng, cuối cùng đến cửa hàng nổi tiếng ở quảng trường mua sắm mua giày.

Đến khi suýt lạc đường mới quay về chỗ ở, hàng quán đã lên dưới đèn đường, mùi hương trộn lẫn với nhau, cái banner của quán phong thuỷ xem số viết thần tiên sống, buổi tối thần tiên tiên sinh đeo cặp kính đen, vô cùng chuyên nghiệp.

Khu nhà có mười mấy căn phòng, Hoàng Anh đếm nhẩm tìm đến cửa phòng, liếc nhìn cái lưới sắt bên cạnh, trong rèm cửa lộ ra ánh sáng, mới gõ gõ cửa.

Xua xua tay đuổi muỗi liên tục, cuối cùng cũng có người ra mở cửa, Hoàng Anh giơ một cái túi đựng hộp giày lên, cười tươi lộ ra hàm răng trắng như vỏ sò, “Chị à, lúc em đi dạo phố, thấy đôi giày này rất hợp với chị, còn cả…” Cô lại lôi một cái túi to ra, “Em mua cho em trai một bộ sách.”

Có lẽ là Hoàng Anh ‘vung tiền’ mua chuộc lòng người thành công, trời vừa sáng ‘chị’ chủ nhà trọ đã đưa canh đến, “Canh táo đỏ hoàng kỳ, sáng sớm uống thì không dễ hoả vượng, hoàng kỳ bổ khí, trị bệnh đổ mồ hôi của em.”

Môi Hoàng Anh vừa chạm vào miệng bát, lại tách ra, “Em bình thường mà, đâu có hay đổ mồ hôi…”

Người phụ nữ khó chịu nhăn nhó, bật thốt, “Nói chung là đồ tốt, cô uống nhanh lên.”

Chiều hôm đó, Hoàng Anh lấy lọ nước hoa đắt tiền ra xịt trong phòng, xịt khắp hang hốc xó xỉnh, giẫm lên sofa, điều hoà cũng không tha, tưởng tượng cảnh nó thổi ra hoa huệ dại.

Ti vi sau lưng phát, “Hôm qua có tin tuyên bố, tập đoàn Lệ Hoa của Ma Cao cắt cử ‘người nhà’ vào hội nghị sĩ lập pháp tranh cử, rất nhiều người tranh cử nghi ngờ chuyện làm giả phiếu bầu, lần này, tập đoàn Lệ Hoa tỏ ý, chấp nhận sự điều tra của hội lập pháp…”

Hoàng Anh cầm lọ nước hoa còn một nửa, quay về ngồi xuống cái sofa mềm mại. Chu Trần Câu tin cô thật, làm cô có cảm giác tội lỗi, nhưng cô còn muốn nhanh chóng về Thượng Hải chăm hoa [1] hơn.

[1] Ý muốn nói về căn nhà ấm Trần Tông Nguyệt tặng sinh nhật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận