Trăng Trong Lồng

Edit: Hàn thái tử

Beta: Pi sà Thần

Có bà mẹ đang hát ru bài ca dao cho đứa bé, ngũ âm không hoàn chỉnh lại còn là giọng khàn khàn, tuy nhiên cũng không thể ngăn cản bà gửi gắm tình yêu vào đó, vậy mà lại bị cắt ngang bởi một tốp người phá cửa phòng sát vách xông vào.

Ánh sáng từ khe cửa tủ quần áo, chiếu lên khuôn mặt non nớt của đứa bé năm tuổi, mấy giây trước đó lúc giấu nó vào tủ quần áo, cha nó đã cảnh cáo dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được phép đi ra. Trần Nhược Ninh không dám chớp mắt, tầm nhìn hẹp đến mức chỉ còn khoảng vài xăng-ti-mét, những người kia liên tục xông vào trong căn nhà tạm trú của hai cha con bọn họ, người đàn ông vào cuối, trước đó còn dập điếu thuốc ngoài cửa, có lẽ là lão đại của bọn chúng.

Tầm mắt của người đàn ông từ cái cặp cậu treo trên ghế dựa, chuyển sang tủ quần áo, phát hiện ra cậu!

Không lên tiếng, không sai người bắt cậu ra, người đàn ông đi thẳng vào trong phòng.

Trần Nhược Ninh vẫn không thể trốn khỏi sự lục soát, một tên mã tử mở cửa tủ ra, lập tức hô lớn, “Sâm ca, bên trong có một thằng con trai!”

Sau đó, máu trào ra từ cơ thể của cha cậu tràn xuống dưới, chảy vào khe gạch, co giật mấy cái rồi lập tức ngừng lại. Ông sẽ không bao giờ uống rượu là đánh người nữa, không bao gi tức giận chuyện mẹ bỏ chạy cùng người đàn ông khác, cũng sẽ không bao giờ cứ đến khi trời mưa là lại than thắt lưng đau chân đau nữa.

Người đàn ông giết cha cậu, người khác gọi hắn ta là Sâm ca, nhưng hắn nói tên hắn là Trần Tông Nguyệt, sau này cứ gọi là chú Trần.

Khi đẩy Hoàng Anh ra, trong khoảnh khắc chĩa súng vào đầu mình, Trần Nhược Ninh nghĩ, chẳng có gì ghê gớm cả, chết rồi thì sẽ gặp lại cha mình, sau đó nói tiếng sorry là xong.

Có đêm nào không phải là đêm mơ màng, tinh thần phấn khích của mọi người rã ra quay về bộ mặt thật, biến thành ma cà rồng cắn cổ nhau, tìm kiếm niềm vui. Yêu tinh vặn vẹo giữa sàn nhảy hòng giữ chân người lạ, cùng ả qua đêm. Bọn họ thích những buổi tối như thế này, càng thích hôm nay có rượu thì hôm nay uống [1].

[1] Trích từ bài Giải Sầu của La Ẩn:


“Được thì hát vang, mất thì lại thôi, 

Đa sầu đa hận cứ mãi như vậy.

Hôm nay có rượu thì hôm nay uống,

Ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu.”

Chẳng qua chỉ cần một tiếng súng vang, Hoàng Anh cả kinh ôm tai ngồi xổm xuống, phát đầu tiên là do Trần Tông Nguyệt đã bóp cò lúc cướp súng, chẳng biết trúng chỗ nào, nhưng nó đã chọc thủng bầu trời đêm, hoàn toàn đánh thức mấy người vẫn còn mơ mơ màng màng, bây giờ ở nhà đối diện chỉ còn thấy một khung cửa sổ, có người cầm điện thoại báo cảnh sát.

Người đàn ông mặc áo hoa lập tức phản ứng, bước đến đỡ Hoàng Anh dậy, nhanh chóng đưa cô chạy về hướng cầu thang thoát hiểm trên sân thượng. Cầu thang cũng không có đèn, hoàn toàn là dựa vào ánh trăng sáng rõ, Hoàng Anh vẫn chưa tỉnh táo hẳn, hình như chạy xuống với gã được mấy tầng, đột nhiên nắm chặt lan can cầu thang, “Anh ấy không sao chứ?”

“Nỏ đâu!” Người đàn ông áo hoa chỉ muốn giục cô đi nhanh lên.

Hoàng Anh lập tức quay lại, “Có lẽ tôi nên đi lên xem một chút…”

“Này này!” Người đàn ông áo hoa chặn cô lại, “Đại ca sắp xuống tới nơi rồi, coi như tôi cầu xin cô, đi thôi!”

Bọn họ ra ngõ nhỏ, thêm vài bước chân là tới ngã tư. Từng quán karaoke nằm sát nhau trên phố đứng đón gió, người ra vào tấp nập trước cửa đủ loại quán bar, dù là đang thưởng rượu hay thưởng sắc. Phía dưới cầu vượt, thỉnh thoảng có thể thấy xe buýt chạy xuyên đêm quét qua bóng tối, qua lại giữa các tòa kiến trúc cao thấp không đều như con thoi, xung quanh đèn chiếu rực rỡ như dải ngân hà.

Còi cảnh sát ở phía xa tới gần, vang tận mây xanh.

Người đàn ông mặc áo hoa vẫy một chiếc taxi, Hoàng Anh để gã đưa cô trở về khu nhà trọ, vì nơi đó cách đây không xa, muốn đến đó chờ tin tức. Taxi đã lên đường lao nhanh như gió, cảnh ngoài cửa số nhanh chóng lùi về phía sau, mặt trăng như chiếc đèn lồng màu trắng treo lơ lửng, bài hát phát trong radio rất hợp với tình hình, “Trăng đã tỏ nhưng ánh rạng đông cuối cùng sẽ lên, ánh trăng ly biệt như suy nghĩ trong lòng ta, lúc chia tay, múa lên đi…”


Giờ khắc này Hoàng Anh đã không còn tâm trạng nghe nhạc, số giờ màu đỏ hiển thị dưới đồng hồ tính tiền nhảy số, đã ba giờ sáng.

Cho dù quay về nhà trọ thì phần lớn thời gian ở đây cô cũng chỉ để ý đến đồng hồ trên tường. Ông chủ nhà trọ không hiểu tại sao lại kê ghế ngồi hút thuốc trước cửa, người đàn ông áo hoa đi ra khỏi phòng cô, đặc biệt giải thích với ông bác mấy câu.

Hoàng Anh không hiểu sao cô lại pha một ly sữa nóng, nhấp một ngụm rồi đặt lại trên khay trà nhỏ. Không khí oi bức khiến cổ cô đổ đầy mồ hôi, mới nhớ ra chuyện phải đi cắm điện điều hòa, nhưng sau khi cô đi tới trước cửa sổ vén rèm lên, lại phát hiện ra bóng đêm dần tan đi rất nhiều, có vẻ như trời sắp sáng rồi.

Quay lại ngồi lên sô pha, ngây ra nhìn chằm chằm hình thần tài dán sau cửa phòng, mãi đến khi nghe tiếng cửa mở ở bên ngoài, động tác của cô quá mạnh nên đập vào bàn trà, va đổ ly sữa. Người đàn ông kia nhảy qua cổng, lập tức dễ dàng với tay khóa cửa lưới lại, rồi đóng cửa gỗ, sẵn tay vuốt lại tranh thần tài dán tường đang bị vểnh ra.

Hoàng Anh sững sờ đứng tại chỗ, có lẽ đến bây giờ tuyết lệ của cô mới nhận được tin tức, nước mắt sắp rơi xuống, hốt hoảng hỏi, “Anh không bị thương chứ?”

Không đợi Trần Tông Nguyệt kịp lên tiếng trả lời, cô đã vòng qua bàn trà, nhảy bổ vào người anh, kiễng chân ùa vào vòng tay rắn chắc quen thuộc.

Trần Tông Nguyệt ôm chặt eo cô, không biết là ngực ai rung động mạnh hơn, cúi đầu hôn cô, ve vãn đôi môi bị ngậm lấy, bọn họ vội vã đi thẳng vào vấn đề, không ai mang lòng thương hại, một bên là yêu tinh quỷ quyệt, một bên là dã thú tàn nhẫn, chỉ muốn rút đi nhiệt độ của nhau.

Nụ hôn sâu nóng bỏng như vậy bị Hoàng Anh kết thúc, nhất định phải làm chuyện gây mất hứng như vậy, lau sạch sữa bò đổ trên đất, nếu không sẽ bốc mùi.

Trần Tông Nguyệt liếc mắt nhìn nền đất bừa bộn, bảo cô ngồi xuống, còn anh thì đi vào nhà bếp tìm miếng giẻ cũ lau nhà, mở vòi cho nước chảy xuống xô, rồi đem ra hết.

Hoàng Anh ngồi trên ghế salon, co hai chân lên ôm chừa chỗ cho anh, chỉ thấy dáng người kiên cường của Trần Tông Nguyệt nửa ngồi nửa quỳ ở trước mắt, lúc vắt khô khăn lau, trên cánh tay xuất hiện những đường gân xanh nhỏ, nhẫn nhục chịu khó, lau sữa bò trên đất.

“Trần, Trần Nhược Ninh hắn, hắn sao rồi?”


Trần Tông Nguyệt lại vắt khăn lau, tiếng nước rào rào vang lên, đáp, “… Cho nó nằm ở đồn cảnh sát một đêm, cũng để nó tỉnh ra một chút.”

Hoàng Anh nhẹ nhàng gật đầu.

“Tắm rồi à?” Anh hỏi rồi mới giương mắt, tóc xoăn mềm mại rối tung của Hoàng Anh dài qua ngực, che khuất áo trắng bóc, phối với quần soóc, sau khi ‘ra ngoài’ một chuyến vẫn giữ nguyên giữ vậy. Trần Tông Nguyệt ném khăn lau vào trong bồn, ôn hòa nói, “Không sao rồi, đi rửa mặt đi…”

Phòng tắm thực sự quá nhỏ, không đủ chỗ để vừa tắm vừa quấn quít thân mật, Hoàng Anh tắm xong liền nằm nghiêng trên giường, mặt kề lên mu bàn tay, chăm chú nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ, lắng nghe tiếng nước hắt lên rèm che.

Trần Tông Nguyệt đi ra khỏi phòng tắm, tắt đèn ngoài phòng ngủ, định đóng cửa lại thì bị Hoàng Anh vội vã cản lại, “Hơi lạnh không vào được…” Anh ngừng lại, che cửa lại một chút, sau đó vén chăn chen lên chiếc giường nho nhỏ.

Trần Tông Nguyệt không có quần áo ở nhà để thay, gối lên khuỷu tay anh là lập tức cảm thấy cơ bắp hoàn mỹ, thế nhưng Hoàng Anh quá buồn ngủ, buồn ngủ tới mức sau khi luồn cái chân nhỏ của cô vào giữa chân anhn là đã hết sức, chỉ còn sức để rơi nước mắt.

Dù chuyện ép cô sảy thai chỉ là diễn kịch, Hoàng Anh cũng diễn đến đau thấu tim gan, lừa bản thân mình. Cũng lo ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, Trần Tông Nguyệt cũng thuận theo tình hình, từ đùa thành thật, không cần cô nữa thì phải làm sao, lá bài duy nhất cô có đã bị đánh mất rồi.

Gò má cô trĩu nặng, là lòng bàn tay Trần Tông Nguyệt thay phiên lau nước mắt cho có, Hoàng Anh khóc nức nở nói, “Ngày đó họ bắt em, ép em uống thuốc, em thật sự rất sợ…” Hành động của Trần Tông Nguyệt là vì muốn bắt được cá lớn nên không thể có sơ hở, “Lẽ nào anh không thấy đau lòng sao?”

“Sao anh lại không đau lòng…” Trần Tông Nguyệt cau mày đáp, mặt hướng lên trần nhà, lại thở dài, “Nhưng nghĩ tới tính cách của em như vậy, nếu sinh con thì liệu em có đối tốt với nó không?”

Hoàng Anh vẫn không lên tiếng, đáp án là không.

“Vẫn nên chờ đến lúc em muốn làm mẹ, đến lúc đó rồi nói…”

Hoàng Anh hất cằm lên nhìn anh, “Anh cũng đã bốn mươi tuổi, không để anh nuôi con, anh không cảm thấy em rất xấu xa à?”

Trần Tông Nguyệt đối mắt với cô, bất đắc dĩ nói, “Nuôi em cũng đã đủ cực khổ rồi, anh còn đâu thời gian cảm thấy này cảm thấy nọ.”


Hôn lên má anh một cái, Hoàng Anh nhắm mắt lại như lập tức chìm vào giấc ngủ, dính sát vào nhiệt độ của anh, không tìm ra chỗ hở để cử động, không đóng cửa nhưng cảm giác an toàn rất đầy đủ, ngủ một giấc không mộng mị thẳng đến trưa.

Chờ cô đánh răng rửa mặt xong xuôi, dụi mắt rót cốc nước uống, Trần Tông Nguyệt cũng đã thay xong áo mới sạch sẽ được đưa tới từ trưa, phải ra khỏi cửa đi làm, lúc anh ra khỏi cửa rồi, lại ló vào nói với cô một câu, nhớ gọi cho Tiền Thừa.

Hoàng Anh xem thời cơ cướp lời, “Về sớm một chút, em nấu cơm tối cho anh!”

Trần Tông Nguyệt thoáng ngây ra, nở nụ cười, sau đó gật đầu đồng ý.

Cửa bị đóng, thần tài trong tranh dán tường cười híp mắt, Hoàng Anh xoay người kéo rèm che lên, chỉ thấy chậu hoa hồng đặt trên bệ cửa sổ mọc thêm mấy nụ hoa, cô lấy nước còn sót lại trong ly tưới lên, chóp mũi sượt qua đầu nụ hoa.

Trong lòng lập kế hoạch phải nấu món gì, đi đến trước quán thịt nướng, Hoàng Anh bình tĩnh, cô làm, chắc chắn không ngon bằng bếp trưởng làm, lùi lại hai bước, đi vào quán ăn, gọi thịt xá xíu và đùi ngỗng đóng gói mang về.

Hoàng Anh đứng trong nhà bếp vừa cũ vừa bé, đeo tạp dề lên, mới sực nhớ ra một chuyện. Dưới điện thoại cố định có để hai dãy số, một số là do A Huy để lại, một dãy là do anh để, chọn bên chữ đẹp hơn bấm gọi, là phòng trà phương xa ở Thượng Hải, đợi một lúc thì Tiền Thừa nhấc máy.

Qua sóng điện thoại, âm thanh của Tiền Thừa truyền tới, hơi khựng lại, “Trường của mày gọi điện thoại đến nhà hỏi kìa, hỏi khai giảng được mấy ngày rồi mà sao mày vẫn chưa đi báo danh.”

Hoàng Anh vội vàng hỏi, “Anh nói thế nào?”

“Tao nói mày bị dị ứng dẫn đến viêm ruột, thổ tả hết bảy bảy bốn chín ngày mới khỏi.”

“Anh đi chết đi!” Hoàng Anh sốt ruột đến độ hét lên, lại ôm một tia hi vọng hỏi, “Anh nói thế thật à?”

Mở cửa thì thấy Hoàng Anh mặc tạp dề nấu cơm, dùng dây chun đen nửa buộc tóc nửa thả ra, nửa dịu dàng hiền thục, nửa xinh đẹp đáng yêu, nhưng lại hét lớn vào điện thoại, “Tiền Thừa anh đi chết đi!”

Hoàng Anh nổi giận đùng đùng cúp điện thoại xuống, quay đầu lại, vẫn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe, không có vẻ dữ tợn, chỉ hơi trố mắt, là vì cô đang đối diện với ba người đàn ông.

Trần Tông Nguyệt hắng giọng, muốn nói chút gì đó phá vỡ bầu không khí lúng túng, gã áo hoa đã lập tức hét lên, “Thằng khỉ A Thừa, dám bắt nạt chị dâu? Có cơ hội em sẽ giúp chị dạy dỗ nó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận