Ngòi bút chuyển động trên trang giấy, sau đó Norman đưa văn kiện đã ký tên cho luật sư đối diện.
Wolff Gray kiểm tra lại một lần, sau khi xác nhận không có sai sót, hắn cất vào trong cặp: “Ngài Broward, tôi sẽ bảo quản tốt những văn kiện và chi phiếu này.” Hắn không keo kiệt mà tán dương: “Ngài thật hào phóng, nhờ có sự giúp đỡ của ngài, các bé gái mồ côi ở tu viện kia sẽ được chăm sóc chu đáo, họ xem ngài là ân nhân.”
Người đàn ông đối diện dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, thẳng thắn mà nói, không nhiều người dám nhìn thẳng vào cặp mắt kia, dù là Wolff Gray – À, hắn đã giao thiệp với Norman vài chục năm, quan hệ miễn cưỡng coi như bạn bè, nhưng hắn không dám khoác lác với người khác là có thể hiểu rõ Norman, dù mọi người đều hứng thú với người mù giàu có nhưng thần bí này. Wolff Gray tự nhận hắn coi như thông minh, thế nên hắn biết nguyên nhân quan trọng khiến khách hàng coi trọng hắn – Hắn là người giữ bí mật tuyệt đối.
“Ngài là một quý ông đáng được tôn kính, phải biết rằng rất nhiều ông chồng dù yêu vợ con sâu sắc nhưng vẫn không vui lòng chia tài sản với họ.” Wolff Gray nói lời thật lòng. Hắn đã nghe nói đối phương vừa cưới vợ không lâu, dù là một quả phụ, nhưng có người nói vị phụ nhân này vô cùng xinh đẹp, hắn vốn nghĩ hôm nay sẽ may mắn gặp được phu nhân xinh đẹp khó gặp kia.
Khi hắn đang nghĩ như vậy, Norman bỗng lên tiếng: “Thật đáng tiếc, cô ấy không thể ra tiếp khách, cô ấy vừa bị thương, phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian.”
“Vậy thì tệ quá.” Luật sư tiếc nuối nói: “Tôi cầu mong vết thương của phu nhân không quá nghiêm trọng. Thứ cho tôi mạo muội, sao phu nhân bị thương vậy?”
“Có lẽ là bị con nhện cắn một cái.” Norman hơi mỉm cười, hắn rất đẹp trai, giống như một pho tượng điêu khắc tùy tiện là có thể nhìn thấy ở đây, tinh xảo gần như không chân thật, khiến người ta vô ý nhìn mà thất thần.
Wolff Gray rất nhanh ý thức được bản thân đường đột, lúc này hắn thầm cảm thấy may mắn đối phương là người mù, không phát hiện hắn thất lễ, hắn vờ ho khan hai tiếng rồi dời tầm mắt.
Không ai nghi ngờ lời nói của Norman, cả trang viên nhìn như yên ả, kỳ thật nguy cơ tứ phía, khoảnh sân không được chăm sóc lâu ngày mọc đầy cây độc, Wolff Gray từng bị một con sâu không rõ tên ở đây cắn một cái, về nhà bị sốt vài ngày, suýt nữa đi đời nhà ma.
Sau khi xử lý xong công việc, luật sư đứng lên cáo từ.
Ông quản gia già đưa hắn ra cửa, Wolff Gray ngồi vào xe ngựa, hôm nay gió thật to, hắn nhấc màn che lên. Trang viên Rockfeld vẫn như cũ, trang nghiêm và hoang vu, mang theo vẻ buồn bã khó nói.
Hắn nhớ lại khi nãy, lúc vừa đi xuống cầu thang, hắn nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ cuối hành lang – Hắn chỉ là một luật sư nho nhỏ, cũng không có lòng hiếu kỳ đi thăm dò bí mật, chuyện này không đáng để hắn làm liều.
Đây chẳng qua là tiếng gió, hắn tự nhủ như vậy.