Trang Viên Hoa Hồng Trắng


Đau đớn làm Tư Viện chau mày, hơi hơi mở mắt ra, trong cơn mê man, cô thấy miệng Ôn Đình Sơn đầy máu cắn từ cổ tay cô.

Hai mắt cô mơ màng, không phân biệt nổi đâu là thật đâu là giả, nhưng ngay khi chạm mắt với Ôn Đình Sơn thì lại hôn mê bất tỉnh.

Ôn Đình Sơn liếm mút một hồi lâu mới tỉnh táo lại.

Hắn cúi đầu nhìn dưới háng mình đang nhô lên, lại chăm chú nhìn Tư Viện, chậm rãi vươn đầu lưỡi, liếm miệng vết thương của Tư Viện một lần nữa.

Nơi đó nhìn bằng mắt thường có thể thấy được vết thương đang khép lại, ngay cả vết sẹo cũng không để lại.

Ôn Đình Sơn tham lam uống sạch máu trong bát, thân thể tràn ngập lực lượng, cơn mỏi mệt bỗng hóa thành hư không, đã lâu không được thỏa mãn khiến hắn sung sướng đến cực điểm.

Hắn cúi đầu nhìn về phía Tư Viện: "Vậy mà lại là tang dược* sao?"
*Thuốc dâu tằm
Ngón tay với khớp xương rõ ràng lướt trên mặt cô, Ôn Đình Sơn hồi tưởng lại hương vị vừa rồi, cảm giác thật thỏa mãn.

Không nghĩ tới trong cơ thể vật nhỏ này lại có tang dược, hiếm có đến mức dẫn tới đầu bếp phát điên.


Đồ tốt thế này đã mấy trăm năm chưa gặp được, thay vì xử lí nhanh chóng thì không bằng để lại bên người nuôi dưỡng, chậm rãi nhấm nháp lâu dài.

Ngón cái vuốt ve môi Tư Viện, mềm mại quyến rũ, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Hắn nhịn không được cúi đầu cắn cắn, nếm đủ rồi mới đứng dậy.

"Kêu người dọn dẹp chỗ này sạch sẽ."
Hắn bế người đi ra ngoài, phục vụ lập tức làm theo.

Tư Viện tỉnh lại thì thấy Ôn Đình Sơn đang rót trà cho cô.

"Tôi làm sao vậy?"
"Làm sao?" Ôn Đình Sơn nhìn nàng, không có cảm xúc gì.

Cô hơi xuất thần, vừa rồi dường như cô đã ngất đi, nhưng lại không có.

Đầu cô choáng váng, cảm giác trong nháy mắt kia quá chân thật.

"Không ăn sao? Có phải đồ ăn không hợp không, để tôi gọi đồ ăn khác nhé?"
Ôn Đình Sơn gắp một miếng thịt bò đến đĩa của cô, thịt bò còn tỏa ra hơi nóng giống như lúc nãy.

Nhưng vì sao, cô lại có cảm giác thời gian đã trôi qua thật lâu.

Muốn hỏi nhưng lại ngượng ngùng, Tư Viện lắc đầu hơi mỉm cười, cảm ơn món thịt bò của anh.

Cô há miệng cắn một miếng, nhai kỹ nuốt chậm, tựa hồ cảm thấy hương vị không tồi.

Ôn Đình Sơn nhìn cô, cảnh tượng há miệng kia giờ phút này lại có một loại hấp dẫn dị thường.

Ánh mắt hắn di chuyển đến cổ cô, đoạn cổ tinh tế trắng như tuyết, chỉ cần hắn nhẹ nhàng dùng sức là có thể vặn gãy.

Nơi đó tỏa ra mùi hương ngọt ngào của máu, còn có tang dược mà hắn khát vọng.


Càng nhìn càng thích, đáng tiếc hôm nay mất máu quá nhiều, màu môi đã hơi nhạt đi, mặt cũng tái nhợt.

Thôi thì cứ nuôi, nuôi béo một chút lại ăn.

.

ngôn tình sủng
Tư Viện không biết mình vừa đi dạo một vòng qua quỷ môn quan, cảm thấy này bữa cơm này cũng không tệ lắm, nếu không bị chóng mặt khi đứng lên thì càng tốt hơn nữa.

Quái lạ, sao cả người cô cứ có cảm giác đau nhức, có hơi tê, lại mệt mỏi nữa? Cái cảm giác này rất giống với thời điểm đến kỳ kinh nguyệt, bủn rủn vô lực, biếng nhác không muốn nhúc nhích.

Về đến nhà, Mễ Lạc đang ngồi ở trên sô pha xem TV, thấy hai người cùng nhau trở về, cô ấy sửng sốt, rất nhanh đã đứng lên chạy đến bên cạnh Ôn Đình Sơn, ôm lấy cánh tay anh làm nũng.

"Honey, sao giờ anh mới về, người ta rất nhớ anh đó."
Cô ta thậm chí làm lơ sự tồn tại của Tư Viện và quản gia, cứ thế vòng tay qua cổ Ôn Đình Sơn dâng môi lên.

Ngày thường Ôn Đình Sơn ít khi nói cười bỗng dưng cúi đầu đáp lại, che lại gáy cô ấy, siết mạnh người dùng sức hôn môi.

Tư Viện hơi đau đớn, cảm thấy xấu hổ vô cùng, lặng lẽ rút lui đi lên lầu.

Quản gia thì lại có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn làm tròn bổn phận thu dọn túi công văn của chủ nhân.


Ôn Đình Sơn hôn môi Mễ Lạc, ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng của Tư Viện cho đến khi cô biến mất ở chỗ ngoặt.

Ban đêm, Tư Viện cảm thấy khát nước nên xuống lầu tìm nước uống, lại nghe thấy tiếng kêu dâm đãng ngày càng to.

Nàng biết đó là âm thanh gì, nhưng vẫn không nhịn được nhấc chân đi đến chỗ tay vịn trên tầng hai.

Nhìn từ trên xuống, cô nhìn thấy hai thân thể đang quấn lấy nhau.

Ôn Đình Sơn đứng phía sau Mễ Lạc, nắm lấy tóc dùng sức lao tới.

Mễ Lạc quỳ gối trên sô pha, chỉ có thể cầm lấy tay vịn sô pha làm điểm tựa không để mình nằm sấp xuống.

Cô ấy kêu vừa lớn tiếng lại vừa dâm đãng, ngôn từ hạ lưu khiến Tư Viện nghe mà mặt đỏ tai hồng.

Ôn Đình Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu, dọa Tư Viện vội né sang một bên.

Ôn Đình Sơn thấy một góc váy lộ ra ngoài, nở nụ cười, làm càng thêm dùng sức..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận