Tranh Bá Thiên Hạ

Sau khi tiến vào Ung Bắc Đạo, Hắc Kỳ Quân không gặp bất kỳ chống cự nào. Tất cả thành trì đều mở cửa nghênh đón Hắc Kỳ Quân vào thành, thuận lợi vượt quá tưởng tượng. Kỳ thực cũng khó trách, những việc Phương Giải làm ở Nam Cương đã truyền khắp Tây Nam, đám người của gia tộc nhỏ đâu dám chống cự? Bọn họ chỉ ngóng trông Phương Giải vẫn giữ lập trường như ở Nam Cương, người nào nghe theo lời hắn sẽ có kết quả tốt.

Hắc Kỳ Quân chỉ mất bảy ngày đã tới thành Tân Nguyệt. Là trị thành của Ung Bắc Đạo, quy mô của thành Tân Nguyệt tuy không bằng Ung Châu, nhưng cũng khá hùng tráng. Lúc Thương Quốc vẫn còn, thành Tân Nguyệt tên là thành Bắc Môn. Cái tên này khá đơn giản, có nghĩa là cánh cửa phía bắc Ung Châu. Sau khi Đại Tùy diệt Thương, mới đổi tên thành Tân Nguyệt.

Ở cửa thành, Tổng Đốc Ung Bắc Đạo Trì Hạo Niên mang theo các nhân vật lớn trong thành nghênh đón Phương Giải. Nhìn thấy đội ngũ của Phương Giải xuất hiện trong tầm mắt, Trì Hạo Niên đi tới nghênh đón, vẻ mặt tươi cười chắp tay gọi một tiếng Quốc công gia, sau đó kéo áo bào quỳ xuống, hành đại lễ.

Phương Giải nhảy xuống lưng bạch sư, mỉm cười dìu Trì Hạo Niên đứng dậy:

- Trì đại nhân quá khách khí rồi, lúc trước hai ta đâu có xa lạ như vậy.

Trì Hạo Niên vội vàng nói:

- Quốc công gia có thân phận hiển hách, hạ quan đâu dám rối loạn quy củ.

Phương Giải chỉ xe ngựa phía sau:

- Tuy nhiên Trì đại nhân hình như vẫn làm rối loạn quy củ. Trưởng Công chúa đang ở trong đội ngũ, chẳng phải đại nhân nên vấn an Trưởng Công chúa trước đó sao? Hay đại nhân không để ý?

Trì Hạo Niên biến sắc, thân thể khẽ run. Hành động quỳ lạy tưởng chừng đơn giản này, kỳ thực chính là rắp tâm hại người. Ông ta biết hiện tại đã vô lực xoay chuyển trời đất. Các gia tộc Tây Nam đều đã bị thủ đoạn nhanh gọn, dứt khoát và đầy máu tanh của Phương Giải dọa sợ, không ai dám làm chim đầu đàn. Ông ta triệu tập người của thành Tân Nguyệt vốn là muốn thảo luận một đối sách, không thể dễ dàng giao ra Ung Bắc Đạo. Nhưng kết quả là cả đám người kia trở thành rùa đen rút đầu, căn bản không có ai dám đối nghịch với Phương Giải.

Ông ta lại không cam lòng, cho nên mới cố ý quỳ lạy Phương Giải trước, mà giả vờ như không để ý tới Trưởng Công chúa. Ông ta không làm gì được Phương Giải, chỉ có thể dùng thủ đoạn nhỏ này để giải hận một chút. Nếu như có thể khiến Trưởng Công chúa bất mãn với Phương Giải, ông ta tất nhiên sẽ cao hứng. Nhưng ai ngờ Phương Giải liếc mắt liền nhìn thấu.

- Ta và đại nhân quen biết đã lâu, dù có thất lễ một chút với ta, ta cũng không trách đại nhân. Nhưng đã biết Trưởng Công chúa điện hạ ở ngay trong đội ngũ, Trì đại nhân lại làm như không thấy, có phải có suy nghĩ gì khác không?

- À?

Trì Hạo Niên giả vờ như giật mình, vội vàng bước nhanh tới xe ngựa của Trưởng Công chúa, quỳ xuống nói:

- Vi thần Trì Hạo Niên, chậm chạp tiếp giá, mong điện hạ tha thứ.

Không ai đi ra từ xe ngựa, chỉ có một thanh âm lạnh lùng truyền vào tai Trì Hạo Niên:

- Bổn cung mệt mỏi, nên sẽ không xuống xe gặp mặt Tổng Đốc đại nhân. Bổn cung tới Hắc Kỳ Quân cũng đã một thời gian rồi, mặc dù không gửi công văn chiêu cáo thiên hạ, nhưng chắc Trì đại nhân cũng không phải không biết gì. Ngươi không thấy hành động này của ngươi thật ngây thơ sao? Chẳng lẽ bổn cung lại vì tâm tư xấu xa này của ngươi mà giận lây sang người khác?

- Tổng Đốc đại nhân, có lẽ ngươi đã quên, người của Dương gia không sợ nhất là bị lừa, bởi vì người của Dương gia liếc mắt là có thể nhìn ra được đâu là thật, đâu là giả. Cũng chính vì thế, người của Dương gia ghét nhất là người khác tự cho là thông minh. Lời của bổn cung hơi trực tiếp, nếu Tổng Đốc đại nhân không thoải mái, thì cố mà chịu đựng.

Nói xong, xe ngựa chậm rãi di chuyển về hướng thành.

Trì Hạo Niên quỳ xuống đất, bả vai run kịch liệt, cũng không biết là do tức giận hay là sợ hãi, sắc mặt trắng nhợt giống như tờ giấy.

Trong đám người xung quanh vang lên mấy tiếng cười lạnh, không ai để ý tới Trì Hạo Niên, tất cả đều đi theo xe ngựa vào thành. Những người này sao có thể không nhìn ra được tâm tư xấu xa của Trì Hạo Niên. Chỉ có điều không ai ngờ Phương Giải và Trưởng Công chúa lại nói thẳng thừng, không lưu mặt mũi như vậy.

Mà những lời của Trưởng Công chúa không hề nghi ngờ rằng là đang tỏ thái độ. Nàng muốn nói với những người này, chớ phỏng đoán linh tinh, ta tin tưởng Hắc Kỳ Quân, ta tin tưởng Phương Giải.

Những người tới nghênh đón không ai là kẻ ngu. Bọn họ hiểu vì sao Trưởng Công chúa lại tỏ rõ thái độ như vậy. Mà chính vì điều này, bọn họ liền hiểu thời đại của Trì Hạo Niên đã qua. Từ hôm nay trở đi, thành Tân Nguyệt, thậm chí là toàn bộ Ung Bắc Đạo, chỉ sợ đã không còn liên quan gì tới Trì Hạo Niên nữa rồi.

Trưởng Công chúa dùng thái độ lạnh như băng nói với Trì Hạo Niên, ngươi là một tên ngu ngốc.

Trì Hạo Niên quỳ gối ở đó, bóng dáng có vẻ tiêu điều.

- Nhân tâm…

Trì Hạo Niên thì thào hai chữ, sau đó chậm rãi đứng lên, đi theo sau đội ngũ vào thành. Mọi người đều vây quanh Phương Giải và xe ngựa của Trưởng Công chúa, còn ông ta giống như bị lãng quên, không ai để ý tới. Trì Hạo Niên chưa từng cảm thấy cô độc như hôm nay. Ông ta phát hiện cảnh tượng náo nhiệt kia đã không liên quan gì tới mình rồi. Còn tòa thành mà ông ta coi làm tài sản riêng đã gần hai mươi năm này, càng gần càng xa cách.

Như thế rõ ràng.

Sau khi Trưởng Công chúa đi vào thành, chỉ xuống xe ở nha môn phủ tổng đốc nói mấy câu tượng trưng với quan viên địa phương, sau đó liền lấy lý do mệt mỏi đi nghỉ ngơi. Trong phủ Tổng Đốc đã chuẩn bị sẵn một tòa nhà. Nhưng hạ nhân trong đó đã bị đuổi đi, bất kỳ ai cũng không được tới gần. Bên trong và ngoài sân đều là Kiêu Kỵ Giáo bảo vệ. Mà giáo thụ Diễn Võ Viện Khâu Dư một tấc không rời Trưởng Công chúa.

Từ những bố trí này có thể nhìn ra được, Phương Giải không hề tin tưởng Trì Hạo Niên một chút nào.

Thân là Tổng Đốc một đạo, thống trị Ung Bắc Đạo hai mươi năm, Trì Hạo Niên chắc chắn có thế lực của riêng mình. Phương Giải biết Trì Hạo Niên không dám công khai đối nghịch với mình, nhưng khó bảo đảm y sẽ âm thầm làm chuyện xấu xa gì đó. Cho nên hắn cố ý tăng cường nhân sự bảo vệ an toàn cho Công chúa, đề phòng Trì Hạo Niên phái cao thủ ám sát.

Một người rơi vào tuyệt cảnh, thường sẽ làm những chuyện không tỉnh táo. Một khi Trì Hạo Niên biết mình sẽ đi vào tuyệt lộ, y tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Cho dù chết, y cũng phải cắn một miếng thịt trên người kẻ địch. Từ trước tới nay, đám chính khách của Đại Tùy chưa bao giờ thiếu sự ngoan độc đó.





Tiệc rượu được tổ chức ở quán rượu Bán Bình Xuân nổi tiếng trong thành Tân Nguyệt. Quán rượu đặt tên này là vì rượu ở nơi này được xưng là uống nửa bình liền say. Nghe nói dù là người có tửu lượng tốt, uống hết nửa bình rượu của quán này cũng không thể duy trì tỉnh táo. Mặc dù hơi khoa trương, nhưng rượu của quán này quả thực có chút đặc biệt.

Phương Giải tất nhiên ngồi ở ghế trên. Hiện tại thân phận của hắn là Nhất Đẳng Quốc Công, cho dù gặp Thân Vương cũng không cần quỳ xuống. Nói sau, hiện tại Đại Tùy đã không còn vị THân Vương nào rồi. Không chỉ là Thân Vương, con cháu của Dương gia đều đã chết gần hết.

Một đám người nịnh nọt khiến cho Phương Giải cảm thấy hơi buồn cười. Lúc mình mới xuôi nam, đám người này như hổ rình mồi, nhưng mới không bao lâu, tất cả đều thay đổi sắc mặt. Thế giới này chính là coi trọng lợi ích như vậy, khiến cho người ta vừa buồn cười, vừa lạnh lẽo.

- Đầu tiên ta muốn cảm ơn chư vị.

Phương Giải giơ chén rượu lên, nói:

- Lúc ta còn chiến đấu ở Bình Thương Đạo và Nam Cương, không có chư vị ủng hộ ở phía sau, thì ta đã không thắng lớn như vậy. Sau trận chiến ở Bình Thương Đạo, rất nhiều việc bị gác lại cần phải hoàn thành, dân chúng cũng liêu điêu. Lúc trước ta có phái người tới Ung Bắc Đạo, mời chư vị kêu gọi dân chúng tới Bình Thương Đạo. Việc này được chư vị ủng hộ, trong lòng ta rất cảm kích. Theo ta được biết, có khoảng năm vạn dân chúng từ Ung Bắc Đạo di chuyển tới Bình Thương Đạo. Coi như các vị đã góp một phần công sức phục hồi Bình Thương Đạo.

Phương Giải uống cạn chén rượu, những người khác cũng vội vàng đứng dậy uống theo.

- Tính ta vốn thẳng thắn, không có nhiều tâm tư phức tạp.

Phương Giải nhìn mọi người, cười nói:

- Từ khi xuất binh tới nay, cung cách làm việc của ta như thế nào, mọi người đều rõ. Nói một cách đơn giản, ai tốt với ta, ta liền tốt với người đó, chưa bao giờ làm chuyện gì thua thiệt bằng hữu. Ta tự cảm thấy mình không có chỗ nào hơn người, duy nhất chỉ có điểm này là có thể nói ra khỏi miệng.

Trì Hạo Niên ngồi bên cạnh hắn hơi co giật khóe miệng, sắc mặt biến ảo không ngừng. Lúc trước Phương Giải phái người tới Ung Bắc Đạo bảo ông ta động viên dân chúng rời khỏi Bình Thương Đạo, ông ta không quá ủng hộ Phương Giải như lời hắn nói. Từ đầu tới cuối ông ta một mực cản trở. Chẳng qua ở địa phương có một số người e ngại Hắc Kỳ Quân của Phương Giải trả thù, miễn cưỡng động viên dân chúng rời đi. Hiện tại Phương Giải nhắc tới chuyện này, chắc chắn không đơn giản chỉ là cảm ơn.

- Chư vị đều có địa vị cao…

Phương Giải ngồi xuống, mỉm cười nói:

- Ta có một vấn đề, không biết ai có thể trả lời được…Những người ngồi ở địa vị cao, đều có một đặc điểm giống nhau, các vị có biết là gì không?

Mọi người xì xào bàn tán, có người trả lời, nhưng Phương Giải lắc đầu:

- Những người có thể ngồi ở vị trí cao, đều có một điểm giống nhau là thức thời, có thể thấy rõ thế cuộc. Cho nên bọn họ mới sống sót trong khó khăn. Mặc kệ thiên hạ loạn lạc như thế nào, chỉ cần thức thời, ít nhất bảo vệ được bản thân. Không biết ta nói có đúng không Trì đại nhân?

Phương Giải nghiêng đầu nhìn Trì Hạo Niên, câu cuối là hỏi ông ta.

Trì Hạo Niên cười khan, không trả lời.

- Ta có mật chỉ của Hoàng Đế bệ hạ, bảo ta củng cố Tây Nam, có quyền cắt chức quan viên mà không cần thượng tấu. Hiện giờ Trưởng Công chúa ở trong quân của ta, có quyền giám sát quân đội. Cho nên ta không thể làm chuyện gì ảnh hưởng tới quốc thể, có đúng hay khong?

- Đúng đúng.

Mọi người vội vàng gật đầu:

- Quốc công gia làm việc cũng là vì an bang định quốc, thật là tấm gương của thần tử!

- Quốc công gia dùng sức của mình củng cố Tây Nam, quét ngang yêu ma quỷ quái, tương lai chắc chắn lưu danh sử sách!

Mọi người mồm năm miệng mười, từ ngữ nịnh nọt kéo dài liên miên bất tận. Phương Giải chỉ mỉm cười, cũng không ngăn cản. Đợi mọi người vỗ mông ngựa xong, Phương Giải cười hỏi Trì Hạo Niên:

- Tổng Đốc đại nhân, ta nghe nói vì nghênh đón Công chúa điện hạ, vì chia sẻ khó khăn cho quân đội, đại nhân đã dốc hết gia sản chuẩn bị một số lượng lớn vật tư lương thực phải không? Nếu vậy ta phải cảm ơn Trì đại nhân rồi. Trì đại nhân suy nghĩ thật chu đáo, nếu ta cự tuyệt thì thật là phụ lòng vì nước vì dân của Trì đại nhân.

Trì Hạo Niên biến sắc, trong lòng lập tức sinh ra điềm xấu.

Ông ta có chuẩn bị vật tư lương thực gì đâu?

Ông ta nhìn về phía Phương Giải, trong mắt đều là hoảng sợ. Nhưng từ khuôn mặt của Phương Giải, ông ta nhìn thấy rõ ràng đáp án: “Ta chính đang lừa ngươi đấy, ngươi dám từ chối sao?”

Khuôn mặt này giống dao găm đâm vào lòng tự ái của Trì Hạo Niên, khiến tim ông ta đập càng ngày càng nhanh, sắc mặt từ trắng biến thành đỏ, đang tới giới hạn của phẫn nộ. Từ khuôn mặt của Phương Giải Trì Hạo Niên có thể hiểu được, Phương Giải sẽ không buông tha cho mình. Hắn đang kiếm cớ, nếu như mình không làm được, chỉ sợ Phương Giải sẽ rút thanh đao giết người không chớp mắt kia.

Cứ như vậy qua chừng hai phút, Trì Hạo Niên bỗng phun ra một ngụm máu, khiến đồ ăn trên bàn dính đầy máu.

Những người ngồi ở đây đều giật mình né tránh.

- Phương Giải…ngươi muốn ép chết ta sao?

Hai mắt của Trì Hạo Niên đỏ bừng, tức giận nhìn Phương Giải.

Phương Giải tới gần, rất nghiêm túc đáp:

- Đúng vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui