Tranh Bá Thiên Hạ

Phương Giải nói với Hoàn Nhan Dũng rằng, bất kể như thế nào, đối với tộc Bắc Liêu mà nói, ta là một người ngoài.

Vì câu này, mà Hoàn Nhan Dũng mỉm cười, hơn nữa cười rất rạng rỡ.

Một người đã già, dường như rất ít khi nở nụ cười rạng rỡ như vậy. Chỉ có điều nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ không hiểu lời của Phương Giải có gì mà buồn cười.

- Ở chỗ nào?

Trước khi tiễn Phương Giải, Hoàn Nhan Dũng hỏi một câu.

- Vân Thù ở chỗ ngài đi.

Phương Giải quay đầu nói một câu, sau đó chỉ ra ngoài:

- Ta là người ngoài, ở bên ngoài vẫn tốt hơn.

Hoàn Nhan Dũng gật đầu:

- Ừ, ở bên ngoài vẫn tốt hơn.

Hai người nói chuyện không đầu không đuôi, cho dù có người khác ở đây nghe thấy cũng chưa chắc hiểu. Rõ ràng là mấy câu nói không đâu vào đâu, nhưng lúc đi ra khuôn mặt của Phương Giải rất thoải mái, lúc trở về khuôn mặt của Hoàn Nhan Dũng cũng rất thoải mái. Đợi Phương Giải đi khá xa, ông ta không nhịn được quay đầu nhìn bóng lưng của Phương Giải, sau đó thì thào nói, quả nhiên là một kẻ thông minh tuyệt đỉnh.

Trở lại lều của Hoàn Nhan Trọng Đức, Phương Giải ngồi xuống giường uống một ngụm trà lạnh. Sắc mặt của Hoàn Nhan Trọng Đức hiển nhiên có chút suốt ruột, thấy Phương Giải tiến vào mà không nói gì, y không nhịn được tới gần hỏi:

- Phụ hãn nói thế nào?

- Ông ấy nói…

Phương Giải chỉ vào mũi mình:

- Ta là người ngoài, cho nên ông ấy rất cao hứng.

- Có ý gì?

Hoàn Nhan Trọng Đức nhíu mày hỏi.

- Rất nhiều ý.

Phương Giải khẽ cười, sau đó nhìn ra ngoài:

- Tí nữa ta muốn ra ngoài một lát. Hôm qua ta giẫm sụp lều trại của Hoàn Nhan Khang, tám chín phần y sẽ thương lương đối sách với đồng minh giấu phía sau. Ta muốn trở về dặn dò cho thuộc hạ mấy câu để bọn họ không phải lo lắng.

Nghe Phương Giải nói vậy, hai mắt Hoàn Nhan Trọng Đức liền sáng ngời:

- Ngươi có biện pháp rồi à.

- Không phải là ta có biện pháp rồi.

Phương Giải lắc đầu:

- Người Hán có một câu chắc ngươi từng nghe qua:”Ngươi trong cuộc thường mê muội”. Hiện tại ngươi chính là người trong cuộc, mà ta là người ngoài, cho nên ta thấy rõ hơn ngươi một chút. Ngươi nói ta có biện pháp là sai, bởi vì biện pháp vẫn luôn đặt ở đó, chỉ có điều ngươi không nhìn thấy mà thôi.

- Có thể nói rõ ràng hơn chút được không?

Hoàn Nhan Trọng Đức ảo não nói:

- Ta có nghe qua câu này, cũng hiểu ý nghĩa của nó, nhưng chính vì thế mà ta mới sốt ruột!

- Không cần sốt ruột!

Phương Giải mỉm cười, bình thản nói:

- Ngươi không sao rồi.

Nói xong câu đó, hắn xoay người rời khỏi lều trại. Hoàn Nhan Trọng Đức nhìn bóng lưng của Phương Giải, chỉ biết dậm chân mạnh một cái. Qua một lúc lâu, y bỗng nhiên mỉm cười, dường như hiểu ra cái gì.

- Ta không sao rồi?

Y lặp lại lời của Phương Giải, sau đó nhếch miệng nở nụ cười.





Hoàn Nhan Khang rất tức giận, cực kỳ tức giận.

Ngày hôm qua Phương Giải dậm chân một cái làm sụp lều vải của y, chỉ trong vòng nửa ngày chuyện này đã truyền khắp tộc Bắc Liêu. Tất cả mọi người đều đang nghị luận về nó, đều tò mò rốt cuộc Đặc Cần đại nhân đã làm gì mà đắc tội vị cô gia lần đầu tiên tới nơi này, khiến cho hắn không nể mặt.

Ở tộc Bắc Liêu, địa vị của Đặc Cần gần với Đại Hãn. Nếu bị người ngoài nhục nhã, khó tránh khỏi sẽ khiến tộc dân khó chịu. Nhưng người ngoài này không tính là xa cách, dù sao hắn vẫn là nam nhân của Vân Thù điện hạ.

Cũng chính vì thế, dân chúng Bắc Liêu chỉ nghị luận sau lưng chứ không có hành động gì. Nếu không phải Phương Giải có thân phận cô gia, thì với tính cách bướng bỉnh không chịu khuất phục của người Bắc Liêu, chỉ sợ họ đã sớm náo loạn rồi.

Hoàn Nhan Khang ngồi ở ghế thở hổn hển. Từ ngày hôm qua tới hiện tại sắc mặt của y vẫn chưa thể dịu đi. Hôm qua sắc mặt của y trắng như tờ giấy, một nửa vì sợ, một nửa vì tức giận, thì hôm nay thuần túy là tức giận. Ở Bắc Liêu, y chỉ dưới một người trên vạn người, đây là lần đầu tiên bị kẻ khác nhục nhã như vậy.

- Đặc Cần!

Một lão già để chòm râu dê ngồi đối diện với y, vừa thưởng thức trà vừa nói:

- Không cần buồn bực như vậy. Kỳ thực rất đơn giản, ở Tây Nam, Phương Giải có địa vị như thế nào? Đường đường Nhất Đẳng Trấn Quốc Công, ngay cả Trưởng Công chúa Đại Tùy đều bị hắn nắm chặt trong tay. Ở Tây Nam hắn chẳng khác nào Hoàng Đế. Tới tộc Bắc Liêu, ngươi lại đối xử thờ ơ với hắn như vậy, hắn sao có thể nhịn được?

- Cho dù hắn có địa vị cao tới đâu…

Hoàn Nhan Khang cả giận nói:

- Thì nơi này vẫn là địa bàn của tộc Bắc Liêu, chứ không phải là Hắc Kỳ Quân của hắn!

- Nhưng hắn là chồng của Hoàn Nhan Vân Thù, là cô gia của tộc Bắc Liêu các ngươi.

Lão già kia nói:

- Có chuyện chắc ngươi còn chưa biết…Hôm qua ngươi phái người tới Mộc phủ báo cáo chuyện của Phương Giải. Dựa theo đạo lý, cho dù ngựa không dừng vó thì cũng phải mất bốn, năm ngày người của ngươi mới tới được Mộc phủ truyền tin. Vậy mà hôm nay ta đã có mặt ở đây, ngươi không cảm thấy có gì không đúng sao?

- Đúng vậy a…

Hoàn Nhan Khang vỗ vào trán một cái:

- Ninh tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh có thể tính trước được? Biết Phương Giải sẽ tới tộc Bắc Liêu của ta cho nên xuất phát trước?

- Ta không phải là thần tiên.

Lão già được gọi là Ninh tiên sinh vuốt chòm râu, cười nói:

- Sở dĩ hôm nay ta tới đây, là vì Công gia bảo ta tới nói với ngươi một chuyện…Trước đó vài ngày Mộc phủ đã biết Phương Giải đỗ thuyền ở Thắng Phương đình. Công gia còn phái người tới gặp hắn, cuối cùng chịu thiệt thòi.

- À?

Hoàn Nhan Khang hiển nhiên hơi sửng sốt:

- Là vị cao thủ nào của quý phủ?

- Tiểu công gia.

Ninh tiên sinh nhìn Hoàn Nhan Khang, không có bất ngờ gì xảy ra liền thấy khuôn mặt khó tin của Hoàn Nhan Khang.

- Sao…

Hoàn Nhan Khang nói:

- Sao có thể? Một người kinh tài tuyệt diễm như tiểu công gia, sao có thể chịu thiệt thòi trong tay Phương Giải?

- Không phải là tiểu công gia chịu thiệt, mà là Chu Trường Mi đi theo tiểu công gia. Hắn là cao thủ của Bồng Lai Tông, cũng là sư thúc của tiểu công gia.

- Vậy tu vị chắc hẳn kinh người?

Hoàn Nhan Khang vô thức hỏi.

- Tu vị của Chu Trường Mi rất cao, ít nhất ta không dễ gì thắng được y. Tuy Chu Trường Mi chịu thiệt là vì khinh địch, nhưng chịu thiệt chính là chịu thiệt, không cần phải lấy cớ. Có thể khiến cho một người đại tu hành Thông Minh Cảnh cơ hồ phế đi một đôi chân một bàn tay, ngươi cảm thấy Phương Giải chỉ là một kẻ gối thêu hoa thôi sao?

Hoàn Nhan Khang xoa mồ hôi lạnh trên trán:

- Vậy…chẳng lẽ phải nhịn?

- Ngay cả tiểu công gia đều phải nhịn, ngươi làm được gì?

Ninh tiên sinh cười nói:

- Ta tới đây, chính là muốn nói cho ngươi biết, nên khách khí với Phương Giải một chút. Phương Giải biết người mà hắn gặp là tiểu công gia Mộc phủ, vậy mà vẫn hành động như vậy, thứ nhất là vì hắn đã quen với việc bá đạo. Bằng không hắn đã không chiếm được cả Tây Nam Đại Tùy, trong tay nắm hơn mười vạn hùng binh. Thứ hai, là do hắn không sợ hãi.

- Hắn…dựa vào cái gì?

Hoàn Nhan Khang hỏi dò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui