Tranh Bá Thiên Hạ

Thành Đông Đỉnh cách biển rộng chừng ba trăm dặm, các phú hộ trong thành phần lớn tập trung ở một chỗ. Nghe nói Mộc phủ nằm ở khu vực gần núi có phong cảnh đẹp nhất, hướng về phía biển, cho nên cảnh biển gần như thu hết vào tầm mắt. Tuy nhiên Mộc phủ nổi tiếng như vậy, xây dựng cũng không hoành tráng cho lắm.

Đội ngũ tiến vào thành thì đã gần buổi trưa, vừa lúc chợ náo nhiệt nhất. Nhưng người của Mộc phủ không xua đuổi người đi đường, mà là đổi một con phố khác để đi. Dân chúng tựa hồ đã quen với tác phong khiêm tốn này của Mộc phủ. Phương Giải ngồi trong xe ngựa, vén rèm nhìn dân chúng bên ngoài, không nhịn được cười.

- Ngươi cười cái gì?

Mạt Ngưng Chi tựa vào thùng xe hỏi hắn. Trước đó ở ngoài thành nàng nắm khuỷu tay Phương Giải, khiến cho không khí giữa hai người có chút xấu hổ. Mạt Ngưng Chi đỡ hơn, chỉ có Phương Giải là hơi mất tự nhiên. Rất nhiều người đều nói Phương Giải thông minh, nhưng ở việc đoán lòng nữ nhân, Phương Giải hơi ngốc ngếch.

- Không có gì!

Phương Giải nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ giọng nói:

- Bất kể là thật hay giả, Mộc phủ đã khiến cho dân chúng cảm thấy thoải mái. Nếu Mộc phủ khởi binh, có lẽ dân chúng sẽ lập tức hưởng ứng. Với lực hiệu triệu của Mộc Quảng Lăng, tới lúc đó kêu gọi được hơn mười vạn người cũng không phải việc khó.

- Vậy mà ngươi còn cười?

Mạt Ngưng Chi không hiểu suy nghĩ của Phương Giải.

- Chẳng lẽ lại khóc?

Phương Giải lắc đầu:

- Không thể không nói, Mộc Quảng Lăng là một người thành công. Mộc phủ có quyền lực lớn, với phong cách làm việc của Dương Dịch vậy mà cũng không xuống tay với y. Có thể thấy được người này rất giỏi lừa người, trên thì lừa được Hoàng Đế, dưới thì lừa được dân chúng.

- Lừa lọc, dù sao vẫn là thủ đoạn nhỏ.

Mạt Ngưng Chi thản nhiên nói.

- Không đúng…

Phương Giải chậm rãi nói:

- Nếu cuối cùng Mộc Quảng Lăng thành công, vậy thì không còn là lừa gạt nữa rồi, có lẽ dân chúng sẽ thực sự đạt được lợi ích. Chân Quân Tử cũng tốt, Ngụy quân tử cũng tốt, vì duy trì hình tượng của mình, dân chúng liền được rất nhiều chỗ tốt. Một khi Mộc Quảng Lăng thực sự ngồi trên ghế rồng kai, còn ai nói y là một tên lừa gạt nữa?

- Lừa thiên hạ, cũng là kiêu hùng!

Mạt Ngưng Chi cười cười:

- Có vẻ như ngươi khá coi trọng người này?

- Đúng thế!

Phương Giải buông rèm xuống, nhìn mcn, nói:

- Một người có thể lừa được một người, thì là giảo hoạt. Một người có thể lừa được mười người, là thông minh. Một người có thẻ lừa được toàn bộ Đông Cương, vậy thì chính là hào kiệt. Y hơn nhiều người khác ở chỗ, y biết rằng nếu muốn thành công, cuối cùng vẫn phải nhờ vào sự ủng hộ của dân chúng.

- Ngươi cũng cho rằng như vậy?

Mạt Ngưng Chi hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Bởi vì đây là đạo lý chưa bao giờ thay đổi.

- Ta không có hứng thú với mấy chuyện đó. Ta chỉ hứng thú với việc Mộc phủ đã chuẩn bị cho ngươi những gì.

Mạt Ngưng Chi khẽ cười nói.

- Là thịnh tình khoản đãi.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Phương Giải định sửa sang lại quần áo của mình thì Mạt Ngưng Chi tới gần, giơ ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo cho hắn. Đôi tay kia rất ôn nhu, không giống như đôi tay có thể dùng đao bổ ngang giang hồ.

- Cho dù là giả vờ, ngươi không thể giả vờ giống một chút được à?

Nàng hơi u oán nói.

Phương Giải ngẩn ra, sau đó nắm lấy tay Mạt Ngưng Chi, hai người cùng xuống xe ngựa. Hai người cứ nắm tay như vậy. Dựa theo lễ tiết Đại Tùy, điều này hơi tỏ vẻ thất lễ. Nhưng hai người tựa hồ không quan tâm. Cửa chính của Mộc phủ đã mở, tôi tớ mặc áo xanh xếp thành hai hàng nghênh đón. Mộc Quảng Lăng cũng mặc Kỳ Lân bào biểu tượng cho Nhất Đẳng Quốc Công mỉm cười đứng ở cửa. Lúc thấy Phương Giải, nụ cười của y rất thân thiết, giống như gặp lại bạn cũ nhiều năm.





Trước khi rời khỏi Mộc phủ, Thanh Nha có tới tìm Bạch Mi uống rượu. Hai người ngồi gần cửa sổ của Tụ Tinh lâu, gọi một ít rượu và thức ăn. Mộc phủ nằm ngay trên đường cái, từ chỗ của hai người có thể nhìn thấy rõ cửa chính của Mộc phủ.

Ba nghìn thực khách trong Mộc phủ đã xuất phát, mà có vẻ như Thanh Nha không hề nóng nảy.

- Lúc trước bốn sư huynh đệ chúng ta rời khỏi sơn môn, đầu nhập vào Mộc phủ, đại ca nhị ca đều nghĩ rằng Mộc phủ rất nhanh sẽ khởi binh tranh bá thiên hạ. Thật không ngờ vừa đợi đã là bảy, tám năm. Tuy nhiên đệ rất khâm phục nhãn lực của đại ca. Không ngờ huynh ấy lại tính được Mộc phủ sẽ không an tâm sống yên một góc.

- Người thông minh đều chết sớm.

Bạch Mi hừ lạnh một tiếng.

- Đúng vậy…cũng vì đại ca quá thông minh nên Mộc phủ mới không chứa chấp.

Thanh Nha thở dài:

- Tam sư huynh nói xem, chúng ta có đợi được tới ngày đó không? Nếu chờ được tới ngày Mộc Quảng Lăng ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, huynh đệ chúng ta sẽ được cái gì? Phong hầu phong tướng, hay là những thứ khác?

Lời này khiến Bạch Mi hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:

- Lấy đâu ra những thứ khác? Cho dù phong hầu phong tướng, thì có bao nhiêu người có thể thành công? Vì bốn chữ này, mà có bao nhiêu người nguyện ý liều mạng? Giờ những điều mà ta và đệ đang làm, còn không phải vì bốn chữ đó?

Ông ta nhìn đội ngũ ở trước cửa Mộc phủ, sau đó nhìn Mộc Quảng Lăng tự mình nghênh đón người trẻ tuổi mặc Kỳ Lân Bào:

- Chúng ta có thể có địa vị giống như hắn. Ra vào là nhà cao cửa rộng, đi lại có người hầu người hạ…Mục tiêu đó còn chưa đủ sao?

Thanh Nha gật đầu nói:

- Chỉ là đệ có chút cảm thán mà thôi. Bốn người chúng ta xuống núi, đại ca chết rồi, nhị ca làm việc trong biên quân, đệ và huynh ở lại Mộc phủ…Mấy năm nay không có chuyện lớn gì nên cũng khá là tự tại. Chỉ khi nào Mộc phủ khởi binh, thì đệ và huynh mới bận rộn. Thật giống như hôm nay, huynh phải tới bờ sông chặn giết nữ nhân của Phương Giải, mà đệ thì phải tới Sơn Hải Quan giết cả nhà Hạ Định Phương…

Bạch Mi ngẩn ra:

- Sao hôm nay đệ nói nhiều vậy?

- Bởi vì đệ sợ hãi.

Thanh Nha lắc đầu:

- Hạ Định Phương là thuộc hạ cũ của Mộc Quảng Lăng, nhưng vì y trông coi Sơn Hải Quan, nên Mộc Quảng Lăng sẽ không bỏ qua cho y, thậm chí là người nhà của y. Thê tử của Hạ Định Phương còn là chị họ của tiểu công gia…Ài, khỏa nợ máu này, sớm muộn gì cũng tính trên đầu đệ.

- Đệ lo lắng….tương lai Mộc Quảng Lăng sẽ giết người diệt khẩu?

Bạch Mi biến sắc.

- Huynh thấy thế nào?

Thanh Nha cười khổ nói:

- Năm đó Mộc phủ muốn mở rộng thực lực tới thành Mưu Bình, quận thủ thành Mưu Bình là một người ngoan cố, ngu trung với triều đình Đại Tùy. Đại ca đoán được tâm tư của Mộc Quảng Lăng, cho nên tới Mưu Bình một chuyến, giết cả nhà lớn bé của Quận thủ. Mộc Quảng Lăng nhân cơ hội đó chiếm đoạt Mưu Bình. Đại ca vốn tưởng rằng sẽ được Mộc Quảng Lăng trọng dụng. Ai biết về sau bị Mộc Quảng Lăng độc chết…Mộc Quảng Lăng là Chân Quân Tử a, y sao có thể khiến cho người khác biết những chuyện xấu xa mờ ám của mình?

- Giết Quận Thủ Mưu Bình, Mộc Quảng Lăng diệt trừ đại ca. Giờ đệ đi giết Hạ Định Phương…Ha hả, chính đệ cũng không biết mình nên đi hay không.

- Đệ…

Bạch Mi trầm mặc một lúc rồi thở dài:

- Đệ đi đi, ta sẽ không mật báo.

- Cảm ơn Tam sư huynh, nhưng đệ sẽ không chạy trốn, đệ sẽ tới Sơn Hải Quan.

Thanh Nha đứng dậy, chắp tay nói:

- Chúc Tam sư huynh mã đáo thành công. Mấy nữ tử kia không hề dễ đối phó, huynh nên cẩn thận chút.

- Rõ ràng đệ không muốn đi, vì sao vẫn phải đi?

Bạch Mi hỏi.

Thanh Nha nhếch miệng cười, lộ ra bộ răng màu xanh:

- Không phải huynh vừa nói rồi sau, vì bốn chữ phong hầu phong tướng, có bao nhiêu người nguyện ý liều mạng đánh cược?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui