Tranh Bá Thiên Hạ

Ông ta nhìn Tô Phách Nhĩ:

- Ta không quan tâm người Hán phòng ngự như thế nào, bởi vì đó là chuyện của ngươi. Ta cho ngươi 300 thuyền, nếu trước khi mặt trời lặn mà ngươi không thể cắm Ưng kỳ của đế quốc Agoda trên chỗ cao nhất của hòn đảo kia, ta liền cắt ngươi thành 365 khối cho cá ăn. Ta cam đoan không ít hơn một khối.

- Tuân lệnh!

Tô Phách Nhĩ đứng nghiêm:

- Ta nhất định sẽ chiếm đươc đảo Bồng Lai trước khi trời tối!

- Ta không cần lời cam đoan của ngươi.

Plens khoát tay:

- Ta chỉ thích xem kết quả. Thứ không đáng tin nhất trên thế giới này chính là lời cam đoan. Vợ của ngươi nhất định không tin ngươi tới quán bar uống rượu, ta làm sao có thể tin được lời thắng lợi ở miệng của ngươi? Ta chỉ cần nhìn thấy thi thể của kẻ địch, nhìn thấy Ưng kỳ của đế quốc Agoda tung bay trên lãnh địa của kẻ địch.

- Tuân lệnh!

Tô Phách Nhĩ cúi chào, sau đó xoay người rời đi.

Thuyền mà Plens đang ngồi là kỳ hạm, chiếc thuyền biển lớn nhất trong hạm đội. Hải quân của đế quốc Agoda có thể tiêu diệt thủy sư của Đông Sở trong vòng một ngày, đủ biết hải quân của bọn họ mạnh cỡ nào. Mà không hề nghi ngờ rằng, Plens chính là người cầm lái cỗ máy chiến tranh này. Những người trong hạm đội này đều rõ ràng quyền lực tuyệt đối của Plens.

Lúc trước, Plens được bổ nhiệm làm Đại công mới của công quốc Rose, ông ta chỉ dùng bảy ngày liền khiến cho nhân khẩu của công quốc Rose giảm một phần năm, dùng mười ngày liền khiến cho công quốc Rose không còn Quý tộc, dùng một tháng liền cho người của công quốc Rose cứ nhìn thấy Ưng kỳ của đế quốc Agoda liền quỳ xuống, không dám nhúc nhích.

Ở tuổi này, mà ông ta còn được Lai Mạn Đại Đế coi trọng, thật không phải là chuyện dễ dàng. Bởi vì Lai Mạn Đại Đế thích dùng người trẻ tuổi. Y thường xuyên nói người trẻ tuổi có một sự kiên quyết tuyệt vời.

Plens có thể được Lai Mạn thưởng thức, không phải vì ông ta kiên quyết hơn người trẻ tuổi, mà vì ông ta làm việc ác độc hơn người trẻ tuổi rất nhiều.

Cho nên người của công quốc Rose đặt biệt hiệu cho ông ta là: Đồ phu dưới Ưng kỳ.

- Kẻ địch buông tha hải chiến!

Một tướng lĩnh khác là Lôi Trạch giơ Thiên Lý Nhãn lên nói:

- Bọn chúng rất thông minh, biết rằng nếu hải chiến thì sẽ không thắng được, lãng phí binh lực trên biển, còn không bằng tập trung bố trí phòng ngự trên đảo.

Plens khẽ cười nói:

- Đám người này tuy nhìn lạc hậu, nhưng Lôi Trạch, ngươi chớ quên rằng bọn họ đã có mấy nghìn năm lịch sử. So với đế quốc Agoda mà nói, thời gian tồn tại của bọn họ không hề ngắn hơn…Không, so sánh như vậy không thích hợp.

Plens lắc đầu:

- Văn minh của người Hán, từng dẫn đầu thế giới này. CHỉ có điều, không biết vì sao từ nghìn năm trước, nền văn minh của bọn họ trở nên trì trệ không tiến bộ. Cho nên quân đội của bọn họ mới có vẻ lạc hậu. Nhưng quân nhân của bọn họ không hề thiếu ý chí chiến đấu. Ta dám đánh cuộc…Tô Phách Nhĩ đáng thương sẽ không thắng trận chiến này một cách dễ dàng.

Lôi Trạch cười ha hả:

- Ta có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của Tô Phách Nhĩ khó coi thế nào. Y vẫn cảm thấy mình là một kẻ anh tuấn, dễ bắt được trái tim của nữ nhân. Nhưng ta không cho rằng y có thể dễ dàng bắt được tim của nam nhân…

Plens nhún vai:

- Vận mệnh của Tô Phách Nhĩ còn chưa tới phiên ngươi quan tâm. Y thành công hay thất bại không liên quan gì tới ngươi. Nếu muốn nói tới liên quan…Lôi Trạch, nếu y không thắng được, thì người kế tiếp mất mặt chính là ngươi.

Sắc mặt của Lôi Trạch hơi thay đổi, lập tức trở nên khúm núm. Làm thuộc hạ đắc lực dưới trướng của Plesn, y rõ ràng hơn ai hết, lão già gần đất xa trời này ác độc cỡ nào.

Phía xa xa bốc lên làn khói, Plens giơ Thiên Lý Nhãn lên, không nói gì nữa.

Trên bờ biển đảo Bồng Lai, ánh lửa sáng lấp lánh.

Hạt cát bay lên trời.





Uy lực của pháo bị giảm xuống rất nhiều khi rơi xuống biển, mà chỗ nước cạn quân đội của Mộc phủ đã đóng nhiều cọc gỗ, cho nên ba trăm thuyền của đế quốc Agoda phải mất một giờ để rửa sạch bờ biển. Chờ bọn họ chuẩn bị đổ bộ thì vẫn chịu không ít trở ngại.

- Lưới đánh cá chết tiệt!

Một người nước ngoài oán hận mắng một câu. Bọn họ dùng thuyền nhỏ lên bờ, lại bị lưới đánh cá ngăn lại.

Y luống cuống tay chân cởi lưới đánh cá quấn ở đầu thuyền. Nhưng tay vừa mới vươn ra thì đã bị một mũi tên bắn trúng vào mắt. Người này ngửa người ra đằng sau rồi ngã xuống nước, rất nhanh có máu đỏ nổi lên.

- Áp chế!

Xa xa, Tô Phách Nhĩ lớn tiếng ra lệnh:

- Ngăn cản cung tiễn lạc hậu của người Hán, duy trì trận hình!

Trên thuyền nhỏ, xạ thủ không ngừng bóp cò, viên đạn giống như sao băng bắn tới bờ biển. Tuy hệ thống phòng ngự trên bờ biển bị bắn nát không ít, nhưng Mộc phủ quân vẫn có thể nắp đằng sau rồi bắn trả. Thế công của đế quốc Agoda bị áp chết ở chỗ nước cạn, không ai lên được bờ.

- Nã pháo!

Tô Phách Nhĩ quay đầu hô:

- Áp chế cung tiễn thủ của người Hán!

Theo lính liên lạc vung cờ, pháo trên chiến thuyền lại phát uy. Từng viên đạn pháo bay lên bờ, khiến bao cát nổ tứ tung, trong đó còn có chân cụt tay đứt. Lạc hậu hơn về vũ khí viễn trình, khiến Mộc phủ quân chịu không ít vất vả. Tuy ở bờ biển cũng có không ít xe ném đá, nhưng thuyền lớn của đế quốc Agoda đứng ở ngoài tầm bắn, xe ném đá không thể tạo thành đả kích lớn cho kẻ địch.

Tuy nhiên không ít thuyền nhỏ tới gần bờ bị xe ném đá đánh tan. Binh lính của đế quốc Agoda cũng không còn khinh địch như lúc trước, bọn họ bắt đầu coi trọng quân đội người Hán có trang bị lạc hậu này. Nhiều năm chinh chiến đánh đâu thắng đó, khiến cho binh sĩ của đế quốc Agoda càng thêm kiêu ngạo.

Nhất là trận chiến với Đông Sở, lúc đối mặt với quân đội Đông Sở, ưu thế thật lớn khiến cho tất cả bọn họ tưởng rằng trận chiến này sẽ không khó khăn.

Bọn họ đã quên, trên chiến trường, vũ khí chưa hẳn là nhân tố duy nhất để thắng lợi.

Còn có một thứ quyết định thắng bại…gọi là ý chí chiến đấu.

Phốc phốc.

Một binh lính Mộc phủ bị bắn trúng liên tiếp mấy phát, máu tươi tung tóe theo viên đạn bắn vào người. Lúc y ngã xuống vẫn nắm chặt cung cứng, trước khi chết khuôn mặt không có sự sợ hãi gì, mà chỉ có sự không cam lòng vì không thể bắn ra mũi tên cuối cùng.

- Áp chế kẻ địch ở vùng nước cạn, chớ để cho bọn chúng lên được bờ!

Yến Lịch đi qua đi lại phía sau bức tường tạo thành bao cát, vừa đi vừa la lớn:

- Nỏ xe! Còn nỏ xe nào sử dụng được thì dùng hết ra, cho các ngươi tới bờ biển cũng không phải chỉ để trốn đằng sau bao cát. Triều Trần Chính, lăn ra đây cho lão tử.

Triều Trần Chính, người chỉ huy cung tiễn thủ nghe thấy tiếng la lập tức cúi người chạy tới, viên đạn bắn tung téo vào bao cát bên cạnh y.

- Tướng quân!

Triều Trần Chính tới gần rồi ngồi xổm xuống:

- Có gì chỉ bảo?

Yến Lịch trừng mắt nhìn y, rống giận:

- Ngươi nhìn người của ngươi xem, phản kích sao hỗn loạn như vậy? Cứ năm mươi cung tiễn thủ lại nhắm vào một con thuyền, chớ lãng phí mũi tên! Ngươi thấy đằng xa kia chưa? Thủy sư của kẻ địch đã phong tỏa đường biển giữa chúng ta và lục địa, thuyền tiếp tế căn bản không đi qua được. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng tử chiến nếu không có sự trợ giúp! Tập trung vào cho lão tử, chớ có bắn trả linh tinh. Một đội nhắm một con thuyền, bắn những chiếc đi đằng trước!

- Tuân lệnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui