Tranh Bá Thiên Hạ

Nhìn hai người kia lao tới, Đại Tự Tại không khỏi nhíu mày. Lúc trước y một mực lo lắng, vì sao viện thủ của y vẫn chưa chạy tới. Đúng là áo giáp quân của Dương Kiên thiên hạ vô song, nhưng trong quân của Dương Kiên không có người có tu vị kinh người. Hai mươi tám tăng nhân mặc áo đỏ mà y mang theo tới đây đều có tu vị cực cao, không khó để xông ra đại doanh.

Nhưng thẳng tới khi bị trọng thương rồi lột da, đám thủ hạ kia vẫn chưa chạy tới.

Kỳ thực Đại Tự Tại có dự cảm bất thường, chỉ có điều giao chiến với Dương Kiên không thể phân tâm dù một chút, cho nên không có thời gian suy nghĩ sâu hơn. Cuối cùng viện thủ của y không đến, trái lại là viện thủ của Dương Kiên. Mà hai viện thủ này, rõ ràng vài ngày trước vì đàm phán không thành với Dương Kiên có thể thành kẻ thù bất kỳ lúc nào.

Phương Giải

Hạng Thanh Ngưu

Nhìn thấy hai người này, Đại Tự Tại cười tự giễu.

- Ta quên mất, thế giới này chưa từng có bằng hữu vĩnh viễn, tất nhiên cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Mấy ngày hôm trước còn đối chọi nhau gay gắt, còn bây giờ vì lợi ích chung đã có thể trở thành bằng hữu sóng vai chiến đấu.

Sắc mặt của Dương Kiên khá khó coi. Vài lần xông lên rồi bị Đại Tự Tại đẩy ra khiến ông ta bị thương không nhẹ. Ngay cả áo giáp bằng nội kình kiên cố cũng bị phá vỡ, trọng giáp sắc bén thì bị đứt gãy.

Nhưng, ông ta vẫn đợi được viện thủ tới.

- Nếu trẫm đã quyết định ra tay với ngươi, sao có thể không nghĩ tới trẫm có khả năng thất bại?

Dương Kiên hít một hơi thật sâu, khiến sự đau đớn ở ngực và bụng nhẹ bớt:

- Từ hai trăm năm trước trẫm mới lãnh binh tới bây giờ lại lãnh binh, chưa từng bại lần nào, nhưng trẫm không bao giờ nghĩ mình sẽ vĩnh viễn bất bại. Một vị Nguyên Soái lãnh binh đủ tư cách, trước khi dự liệu được thắng lợi, thì phải suy xét mọi nhân tố có thể thua.

- Ngươi không sợ sao?

Đại Tự Tại hỏi.

- Sợ cái gì?

Dương Kiên hỏi lại.

- Hai người kia giờ là bằng hữu của ngươi, liên thủ với ngươi giết ta…

Đại Tự Tại cười lạnh:

- Nhưng ta tin tưởng rằng, ba người các ngươi liên kết giết ta, nếu thành công thì chỉ một giây sau bọn họ sẽ liên kết đối phó với ngươi. Dương Kiên, ngươi không phải là kẻ ngốc, chẳng lẽ chỉ thấy chiến thắng trước mặt mà không thấy thất bại về sau sao? Hơn nữa, chỉ cần ngươi bị bại, hai người kia chắc chắn sẽ không cho ngươi cơ hội đứng lên.

- Ngươi sai rồi!

Dương Kiên nói:

- Trẫm vừa nói qua, một Nguyên Soái đủ tư cách, phải suy xét tới mọi khả năng có thể bại. Đâu phải trẫm không nghĩ tới bọn họ sẽ thừa dịp trẫm bị thương mà ra tay? Không những trẫm nghĩ tới, mà còn suy nghĩ một cách tỉ mỉ.

- Đã nghĩ tới sao ngươi còn làm vậy?

Đại Tự Tại nhìn Dương Kiên với vẻ khó tin:

- Thực không biết Dương Kiên này có còn là Dương Kiên đã lập nên đế quốc Đại Tùy hay không.

- Ngươi nói…

Dương Kiên đáp:

- Trẫm đã già nua, không còn lý giải thế giới này nữa, vậy thì vì sao trẫm không thử đi lý giải? Trẫm còn muốn cảm ơn ngươi. Nếu không có lời của ngươi, trẫm vẫn còn suy nghĩ vấn đề với thân phận là Hoàng Đế khai quốc. Lúc trẫm có thể bỏ qua thân phận này, trẫm còn cái gì mà không thích ứng được? Thế giới đang thay đổi…cho dù trẫm từng là chúa tể của thế giới này thì cũng là quá khứ rồi. Giờ trẫm đã không còn năng lực ngăn cản thế giới này thay đổi, vậy thì trẫm liền thích ứng với nó.

- Chỉ đơn giản như vậy!

Ông ta nói.

Đại Tự Tại giật mình:

- Hóa ra ta đã nói rất nhiều lời sai.

- Ừ, ngươi nói rất nhiều lời sai.

Dương Kiên nói:

- Là ngươi nói cho trẫm biết, trẫm đã không còn là vị Hoàng Đế nắm giữ sinh tử của thiên hạ vào hai năm trước, vì thế trẫm nghĩ, vậy thì trẫm là cái gì? Trẫm suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc tìm ra được đáp án…trẫm vẫn là trẫm, chẳng qua không còn là người đã thành lập nên Đại Tùy, mà là người từng chinh chiến thiên hạ. Cùng lắm thì trẫm đánh lại giang sơn này lần nữa mà thôi.

- Hóa ra ngươi mới là một diễn viên lành nghề.

Đại Tự Tại hở dài:

- Ngươi diễn thật quá giống.

- Cảm ơn!

Dương Kiên khẽ cười nói:

- Vào cái ngày trẫm và Phương Giải gặp mặt, ngươi một mực đứng đằng sau cách trẫm mười thước, trẫm nói gì ngươi đều nghe thấy rõ ràng. Nhưng ngươi nhất định không ngờ rằng trẫm lại dùng phương pháp đơn giản nhất nói với Phương Giải đề tài khác…Trẫm đặt bức thư mà trẫm viết từ trước lên bàn, Phương Giải vừa đọc bức thư vừa nói chuyện gay gắt với trẫm. Tất cả đều là diễn cho ngươi xem mà thôi.

- Các ngươi…không phải là người tốt.

Đại Tự Tại nói ra một câu như vậy.

- Có cần ta cũng cảm ơn không?

Phương Giải đứng cách Đại Tự Tại hơn mười mét, nhìn Đại Tự Tại, cười nói:

- Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có người nói thẳng với ta rằng ta không phải người tốt. Cảm giác này…thật mới mẻ.





- Không phải do ta làm chưa tốt, mà là do ta chưa nhìn thấy rõ nhân tính. Hoặc là do, dù ta thấy rõ ràng, nhưng ở thời điểm mấu chốt lại quên. Lúc sắp thành công thất bại lại đột nhiên tới, cảm giác này khiến cho người ta rất căm tức…

Đại Tự Tại ngẩng đầu nhìn trời nói, cũng không biết là nói cho bản thân nghe hay là nói cho người nào đó nghe.

Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:

- Ngươi đang nói với ai vậy? Còn có ai có thể tới cứu ngươi?

- Ta không cần người khác tới cứu!

Đại Tự Tại quay đầu nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu:

- Ngươi tin không, cho dù ba người các ngươi có thể giết chết được ta, thì trước khi ta chết, ta có thể khiến một trong các ngươi phải chết, cũng có thể là hai. Giờ các ngươi đoán xem, trong ba người các ngươi, ai sẽ là người chết trong tay ta?

Nghe thấy câu này, sắc mặt của Dương Kiên hơi thay đổi. Ông ta vô thức nhìn về phía Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, trong mắt xuất hiện sự cảnh giác.

Phương Giải nhìn thấy phản ứng của Dương Kiên, không nhịn được cười lạnh:

- Thứ mạnh nhất, không phải là nội kình và nguyên khí thiên địa, mà là câu nói…Đại Tự Tại, nếu lời này của ngươi đổi thành thế công, thì ngươi đã thành công. Ngươi biết tâm tư của bọn ta không giống với Dương Kiên, cho nên liền dùng câu này để khiến Dương Kiên đề phòng bọn ta. Hơn nữa…nói không chừng hiện tại y đang nghĩ, tí nữa sau khi giết ngươi xong, liệu có nên tiên hạ thủ vi cường, xử lý hai người bọn ta luôn không?

- Đúng vậy!

Dương Kiên không phủ nhận:

- Trẫm mời hai ngươi tới để làm viện thủ, nhưng trẫm không phải là bằng hữu của hai ngươi. Lời này của Đại Tự Tại rõ ràng có ý châm ngòi, nhưng trẫm vẫn không nhịn được suy nghĩ. Với tu vị của Đại Tự Tại quả thực có thể đánh chết một người trong ba chúng ta. Trẫm…không muốn là người đó.

- Cho nên?

Phương Giải hỏi.

Dương Kiên trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu:

- Không có cho nên. Giờ Đại Tự Tại là kẻ thù chung của trẫm và các ngươi, nếu vì lo lắng hai ngươi muốn đối phó với trẫm mà để Đại Tự Tại chạy, vậy thì không hề nghi ngờ rằng, kế tiếp hai người các ngươi sẽ liên kết giết trẫm. Bởi vì trẫm…cũng là kẻ địch của các ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui