Tranh Bá Thiên Hạ

- Yến Lịch…hiện tại chắc huynh đã phong Hầu rồi nhỉ?

Nghĩ tới vị anh họ Yến Lịch kia, nghĩ tới anh họ đang được hưởng những ánh mắt sùng bái của những người khác, trong lòng Yến Tăng có chút khó chịu.

- Lúc huynh ở Mộc phủ luôn nói rằng sẽ giúp ta, luôn nói có huynh ở đây sẽ không để cho ta mai một, luôn nói huynh sẽ không để cho Yến gia có một người vô danh, nhưng Yến Lịch à…huynh lại để cho ta thành người vô danh. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống giữa ta và huynh đã hoàn toàn khác nhau. Giống nhau duy nhất chính là cha mẹ huynh và cha mẹ ta đều yêu thương con của mình. Cha mẹ huynh và cha mẹ ta đều hy vọng con trai của bọn họ có thành tựu lớn.

- Đáng tiếc, chính vì sự giống nhau duy nhất này đã khiến cho ta và huynh càng ngày càng khác nhau. Huynh có một người cha có thể trợ giúp cho huynh lớn nhất. Mà cha ta, cho dù đã cố hết sức cũng không làm được một phần mười cha huynh. Khởi bước bất đồng, sao có thể giống nhau được?

Yến Tăng ngồi trước cửa sổ, lẩm bẩm nói.

- Kỳ thực trước đây ta vẫn rất kính nể huynh. Bởi vì ta luôn cho rằng huynh dám làm dám nhận hơn ta. Lúc bé chúng ta hái trộm mận của người ta, vì sợ bị phát hiện, nên thay quần áo tôi tớ. Kết quả lúc bị bắt, là huynh lưu lại, bảo ta trở về lấy bạc chuộc người. Mà ta không dám nói với cha mẹ, trốn ở góc phòng khóc. Là người khác phát hiện ép hỏi thì ta mới nói ra.

Yến Tăng khẽ thở dài:

- Sau đó ông nội chất vấn ta vì sao lại dẫn theo huynh làm chuyện xấu xa như vậy. Vẫn là huynh chắn trước mặt ta nói là huynh làm, chủ ý cũng là huynh đưa ra. Huynh luôn bảo vệ ta, tuy nhiên đáng tiếc rằng, mặc kệ huynh nhận tội như thế nào, thì người bị phạt vẫn luôn là ta, chứ không phải huynh. Lần đó chân ta suýt bị đánh gãy, sau khi về nhà người ôm ta khóc vẫn là cha ta. Đó là lần đầu tiên ta thấy cha ta khóc.

- Kỳ thực có đôi khi nghĩ lại, ta còn tốt hơn những đứa con thứ khác. Bọn họ phải sống ngoan ngoãn trong phủ, nhìn thấy quản gia cũng phải nịnh họt để được cấp bạc đều đặn hàng tháng. Nhưng, làm người nếu không có khí cốt, thì khác gì gỗ mục.

- Ta làm được!

Đang lẩm bẩm, Yến Tăng bỗng nhiên đứng dậy, vỗ mạnh xuống bàn:

- Ta sẽ không thua, ta sẽ kiên trì tới cùng. Ta nhất định phải mang theo vinh quang trở về Đông Cương, để những người làm chó trong Mộc phủ nhìn thấy ta làm người như thế nào.

Y quay đầu xách áo giáp lên, ánh mắt dần dữ tợn.

- Người đâu!

Y hô lớn:

- Lên thành!





Đứng ở trên tường thành có thể nhìn thấy rõ ràng đội ngũ ở phía đối diện sông đào. Đông nghìn nghịt giống như mây đen trên trời, tạo cho người ta cảm giác áp bách. Các binh sĩ mặc áo giáp đen xếp hàng chỉnh tề, phía trên đầu của bọn họ là chiến kỳ màu đỏ rực tung bay.

Thủ quân trên tường thành Lê Âm không nhịn được nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt đồng đội. Nói thật, bọn họ từng cảm thấy may mắn, bởi vì bọn họ lưu lại phòng thủ Lê Âm chứ không phải đi theo đại đội binh mã tấn công Trường An. Hiện tại bọn họ đều biết, phía dưới thành Trường An nằm không ít thi thể.

- Nghe nói Hắc Kỳ Quân chưa từng đánh thua trận nào?

Có người cổ họng khô khốc hỏi.

Người bên cạnh y cũng cổ họng đau đớn nói:

- Nghe nói Thống soái Phương Giải của Hắc Kỳ Quân rất giỏi. Từ lúc khởi binh tới hiện tại nam chinh bắc chiến chưa từng bại lần nào. Cho dù là đối mặt với La Diệu tiếng tăm lừng lẫy, đối mặt với thiết kỵ Mông Nguyên, đối mặt với người Man ở Nam Cương cũng chưa từng thua một lần. Hơn nữa, ta nghe nói hắn chưa từng lưu lại người sống…Chỉ cần dám phản kháng, liền sẽ giết sạch sẽ.

- Chắc là tin vịt?

Một binh sĩ cách đó không xa hạ giọng nói:

- Phương Giải vừa mới đánh bại binh mã triều đình ở Giang Nam, nhưng có giết hàng binh đâu?

- Bọn họ chỉ muốn lương thực, nếu chúng ta đầu hàng, chắc sẽ không sao chứ?

Người nói chuyện hoang mang hỏi.

- Bất kể thế nào, trận này không dễ đánh. Các ngươi chắc cũng đều biết rồi, nghe nói hiện tại thành Lê Âm chúng ta đã là một tòa cô thành. Bốn phía đã bị Hắc Kỳ Quân công phá, chỉ còn lại Lê Âm chúng ta. Không có viện binh, chúng ta chỉ có thể liều chết chống dỡ. Nhưng càng chống đỡ mạnh mẽ, chỉ sợ vào cái ngày Hắc Kỳ Quân phá thành thì sẽ càng giết chóc.

- Chưa hẳn!

Một người khác nói:

- Chúng ta còn lương thảo, còn hai vạn binh mã, hơn nữa mọi người đều biết bản lĩnh của Yến tướng quân. Cho nên không khó để bảo vệ được tòa thành này. Về phần cái gì mà bốn tòa thành trì xung quanh đều bị công phá, tám chín phần là Hắc Kỳ Quân rải lời đồn nhảm.

Binh lính nghị luận, cái gì cũng có.

Yến Tăng đi lên tường thành, cau mày nhìn đội ngũ Hắc Kỳ Quân. Y giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn, trong lòng không thể không thừa nhận Hắc Kỳ Quân được huấn luyện rất bài bản. Một đội quân, nhìn bọn họ bày trận là có thể biết được chiến lực như thế nào.

- Có không ít khí giới công thành.

Một đại tướng dưới trướng trầm trọng nói:

- Đại tướng quân xem, có không ít phụ binh đang khởi công. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Hắc Kỳ Quân chắc là tính toán lấp một đoạn sông đào. Sông đào của chúng ta là dẫn nước từ xa, nước sông chảy chậm…bất kể là dựng cầu nổi hay lấp sông đều không khó. Hiện tại phải xem cung tiễn thủ của chúng ta có ngăn cản được kẻ địch không.

- Ừ!

Yến Tăng gật đầu:

- Kẻ địch chỉ có một hướng tấn công, cho nên không khó để áp chế quân địch. Tập trung tất cả nỏ xe tới dây, ngăn cản kẻ địch qua sông.

- Kẻ địch không mang theo xe ném đá.

Một tướng lĩnh buông Thiên Lý Nhãn xuống, kinh ngạc nói:

- Xe ném đá có thể ném được ở khoảng cách năm trăm bước mà không cần qua sông. Chỉ cần lúc kẻ địch dựng cầu nổi hoặc là lấp sông dùng xe ném đá áp chế cung tiễn thủ của chúng ta, thì kẻ địch sẽ thương vong không lớn.

Yến Tăng nhíu mày, giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn, quả nhiên phát hiện Hắc Kỳ Quân không có xe ném đá.

- Đây là tin tức tốt.

Tướng lĩnh dưới trướng cười nói:

- Chắc hẳn kẻ địch chưa quen thuộc với địa hình của Lê Âm, cho nên không mang theo xe ném đá. Vật kia công thành rất mạnh, nhưng vận chuyển khó khăn.

- Giờ nói tới mấy thứ đó thì hơi vội, có chuyện cần giải quyết ngay.

Giáo úy thân binh Ngưu Bôn ngưng trọng nói:

- Trong quân của chúng ta đã có không ít binh lính nghị luận chuyện Lê Âm đã là một tòa cô thành. Mặc dù không có lời nào quá đáng, nhưng lòng người bàng hoàng. Nếu không thể nghĩ biện pháp trấn an binh lính, thì chưa khai chiến sĩ khí đã mất rồi.

Yến Tăng gật đầu, quay sang nhìn binh lính báo tin đứng cách đó không xa.

- Gọi y tới, để ta hỏi xem Hắc Kỳ Quân công thành như thế nào.

Thân binh vội vàng đi tới gọi binh lính báo tin từ thành Minh An tới. Người nọ vẫn chưa được nghỉ ngơi nên sắc mặt vẫn còn trắng bệch. Yến Tăng cẩn thận hỏi thăm phương thức tấn công của Hắc Kỳ Quân, binh lính kia biết chuyện này liên quan tới sự tồn vong của thành Lê Âm, cho nên kể lại rất chi tiết.

- Cảm ơn ngươi!

Sau khi nghe xong, Yến Tăng trịnh trọng nói lời cảm ơn:

- Tuy ta không thể phái binh tiếp viện Minh An, nhưng ta rất kính nể với việc ngươi và đồng đội tử chiến không lùi. Ta và binh lính của ta sẽ giống như các ngươi, thà chết trên tường thành cũng sẽ không đầu hàng kẻ địch. Tuy nhiên hiện tại ngươi đã không trở về được rồi. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì Minh An đã bị công phá. Điều duy nhất ngươi có thể làm bây giờ là cố gắng báo thù, cố hết sức mình.

Binh lính báo tin thở dài:

- Tới hiện tại, ta còn có thể làm được gì?

- Có thể!

Yến Tăng nhìn y, nghiêm túc nói:

- Binh sĩ của ta tử thủ Lê Âm, thủ càng lâu, càng giết được nhiều kẻ địch, cũng tương đương với báo thù cho ngươi. Nhưng hiện tại bởi vì ngươi mang tới tin tức xấu tới, khiến tướng sĩ của ta lòng người bàng hoàng, sao dám tử chiến nữa?

Binh lính này biến sắc, khuôn mặt lộ vẻ áy náy.

- Đại tướng quân, tỵ chức…sai rồi.

- Không sao, ngươi làm sai nhưng có thể bù đắp lại. Để cho thủ hạ của ta khôi phục sĩ khí từ trên người ngươi.

- À?

Binh lính này khó hiểu, vừa định hỏi thì Yến Tăng lại chắp tay thi lễ:

- Cảm ơn ngươi lần nữa, cảm ơn ngươi đã khôi phục sĩ khí cho tướng sĩ của ta.

Nói xong câu đó, Yến Tăng khoát tay:

- Bắt người này, đánh gãy quai hàm, mang tới giáo trường chém đầu! Người này là gian tế mà Hắc Kỳ Quân phái tới, rải lời đồn nhảm, chính là muốn Lê Âm quân của chúng ta mất đi ý chí chiến đấu.

Binh lính báo tin biến sắc, còn chưa kịp hô lên thì đã bị Giáo úy thân binh Ngưu Bôn đè xuống đánh gãy cằm, sau đó vài thân binh đi lên trói y lại. Vừa đi, Ngưu Bôn vừa hô đây là gian tế Hắc Kỳ Quân phái tới rải lời đồn nhảm.

Yến Tăng nhìn bóng lưng của những người này, lắc đầu nói:

- Nếu không phải chuyện này liên quan tới sinh tử của mấy vạn người, thì ta đâu dám làm chuyện thương thiên hại lý như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui