Tranh Bá Thiên Hạ

Sợi tơ đỏ kia không ngừng chui ra tiến vào thân thể của Thất tiên sinh, không bao lâu trên thân thể y đã chằng chịt những lỗ nhỏ. Y kêu lên thê lương giống như những người mà y từng tra tấn khi tới đây. Ở trấn Sơn Đình giết hơn mười Kiêu Kỵ Giáo, ở sau núi Chu Tước giết hai thị nữ, Thất tiên sinh hưởng thụ sự sung sướng khi giết bọn họ, nhưng hiện tại, trong đầu y không có gì cả, chỉ có đau đớn và sợ hãi.

Lúc thi thể thương tích đầy mình của Thất tiên sinh chậm rãi đổ xuống, kết giới của y mới biến mất hoàn toàn. Khói đen bị Phương Giải dùng dòng khí màu xanh bao bọc cũng chậm rãi tán đi, lơ lửng giữa không trung, giống như trên chiến trường chiến mã mất đi chủ nhân, vờn quanh thi thể của chủ nhân thật lâu không muốn rời đi.

Phương Giải giơ tay lên, dòng khí màu xanh lại phun ra bao phủ khói đen rồi kéo trở về. Dòng khí màu xanh xoay quanh khói đen, không ngừng ép lại. Không bao lâu sau, khói đen ngưng kết thành một quả cầu nhỏ bằng ngón tay, phát ra tia sáng đen.

Phương Giải nắm viên ngọc màu đen trong lòng bàn tay, âm thầm thở phào.

Kẻ địch đã chết, cho dù Đại La Kim Tiên xuất hiện cũng không cứu sống được.

- Mọi người không sao chứ?

Phương Giải chậm rãi đi tới hỏi ba nàng, ba nàng đều lắc đầu. Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu bước nhanh tới nghênh đón, khuôn mặt đầy vui sướng. Mạt Ngưng Chi vốn cũng đi tới, nhưng thấy Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đi lên, nàng vô thức dừng lại, giơ tay chỉnh lại sợi tóc rủ xuống, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Phương Giải.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Phương Giải nở nụ cười ôn nhu, ánh mắt cũng bình tĩnh lại. Dọc theo con đường này hắn không ngủ không nghỉ sốt ruột trở về, chỉ lo các nàng bị thương tổn. Không thể không nói, nếu hắn không trở lại, mấy nàng khó mà ứng phó được cái người của Nguyệt Ảnh Đường này.

Đây là một cao thủ đã tiếp xúc với tầng thứ cao, cho dù Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu và Mạt Ngưng Chi có tu vị cao cường, nhưng dù sao các nàng vẫn chưa lĩnh ngộ tới cảnh giới đó. Kết giới là thế giới của người thi triển, một khi rơi vào đó, trừ khi tu vị cường đại hơn người thi triển, bằng không rất khó thoát.

Phương Giải dám tiến vào kết giới của Thất tiên sinh rồi đánh bại y, là vì Phương Giải đã lĩnh ngộ được ý nghĩa của kết giới. Hắn nhìn ra được kết giới của Thất tiên sinh còn chưa hoàn thiện. Tuy Thất tiên sinh đã phát huy một nửa kết giới này tới cực hạn, nhưng nửa kết giới cuối cùng vẫn là nửa kết giới. Nếu Thất tiên sinh có đầy đủ kết giới, cho dù dùng chưa thành thạo, thfi Phương Giải cũng không có khả năng xé rách rồi tiến vào. Kết giới là một công pháp rất kỳ quái, có thể xưng là công kích tuyệt đối, cũng có thể xưng là phòng ngự tuyệt đối.

Một khi sử dụng kết giới một cách thuần thục, vậy thì thực sự bước vào tầng thứ cao cấp kia.

Đây là một hiện tượng rất kỳ quái. Có người đã đạt tới độ cao kia nhưng lại không lĩnh ngộ được kết giới. Chẳng hạn như Trương Dịch Dương núi Võ Đang và Tiêu Nhất Cửu Nhất Khí Quan. Bọn họ đã tiến vào cảnh giới Thiên Chi Thượng, nhưng lại không lĩnh ngộ được kết giới. Mà tu vị của Phương Giải rõ ràng chỉ ở Thông Minh Cảnh, nhưng hắn đã phát huy được uy lực của kết giới.

Dường như, chỉ có những người có thể chất biến thái mới lĩnh ngộ được kết giới nhanh hơn. Chẳng hạn như Tang Loạn, như La Diệu, như Phương Giải…lại chẳng hạ như Thất tiên sinh đã chết kia.

Phương Giải quay đầu lại, nhìn cỗ thi thể kia. Hắn không biết người này có thể chất đặc thù như thế nào, nhưng điều này đã không còn quan trọng.

Xa xa.

Bỗng nhiên truyền tới tiếng hí.

Phương Giải nhìn sang, khóe miệng hơi nhếch lên.

Bạch sư Hỗn Độn đang đuổi theo con ngựa đực của Thất tiên sinh kia. Ngựa đực vốn kiêu ngạo nhưng ở trước mặt bạch sư lại yếu ớt như cừu, không dám giao chiến, chỉ có thể chạy trốn không ngừng. Nếu không phải tốc độ của nó cũng khá nhanh, thì sớm đã chết dưới móng vuốt và răng nanh sắc bén của bạch sư rồi.

Tuy nhiên, tốc độ của con ngựa đực không là gì với bạch sư. Sở dĩ nó không giết chết ngựa đực là vì thật khố kiếm được một món đồ chơi, giết quá nhanh thì tiếc. Thế giới này chưa tìm được động vật nào có tốc độ nhanh như bạch sư, ngựa đực không bằng nó, nhưng vẫn khiến nó kích thích.

Nó đang chơi trò mèo vờn chuột, không nhanh không chậm đuổi theo sau ngựa đực. Con ngựa đực có thân hình hùng tráng hơn chiến mã bình thường, nhưng so với bạch sư lại không có bất kỳ ưu thế nào. Thể hình của bạch sư còn lớn hơn nó một vòng, căn bản không cùng cấp.

Hai tia sáng truy đuổi nhau, bạch sư dồn ngựa đực phải dùng tới tốc độ cực hạn. Vì kích thích một đối thủ vốn không tính là đối thủ, bạch sư thỉnh thoảng lại dùng móng vuốt vỗ vào mông con ngựa đực một cái. Bị một con mãnh thú chơi đùa như vậy, tâm tình của con ngựa đực không cần nghĩ cũng biết thế nào.

Cảnh tượng tiếp theo khiến người ta trợn mắt há mồm.

NGựa đực biết mình không chạy trốn được liền dừng lại, sau đó xoay người nhìn bạch sư. Hỗn Độn cũng dừng lại, hai mắt mở to muốn nhìn xem con ngựa đực này muốn làm gì. Ngựa đực ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng bi thương dài, sau đó hai chân trước quỳ xuống tỏ vẻ thần phục.

Biểu hiện này của nó khiến bạch sư có chút thất vọng.

Hỗn Độn bước tới giống như một vương gia, sau đó giơ lên một chân vỗ mạnh vào đầu con ngựa đực. Ầm một tiếng, lực vỗ quá lớn khiến đầu con ngựa cắm xuống đất. Chưa kịp ngẩng lên đã bị bạch sư cắn vào cổ.

Thân thể cao lớn kia bạch sư kéo văng, không bao lâu thì tắt thở.

Không ngừng đi quãng đường xa, bạch sư cũng đã đói, từ từ thưởng thức mỹ vị.

Bên kia, mấy nàng nhìn nhau, trong lòng đều lo lắng.

- Vật này hữu dụng với việc tu luyện, là tu vị lực tinh thuần nhất. Tuy nhiên, thứ này có lực lượng quá lớn, nếu không cẩn thận có thể bị cắn trả.

Phương Giải mở lòng bàn tay, viên ngọc lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay hắn.

- Hay là hủy đi.

Trầm Khuynh Phiến nhìn Mộc Tiểu Yêu:

- Sư tỷ không dùng được nó, muội cũng không muốn dùng nó, Ngưng Chi cũng không muốn dùng. Dựa vào vật này để nâng cao tu vị là một con đường tắt, nhưng dù sao không phải thứ thuộc về bản thân mình, khó tránh khỏi có tai họa ngầm. Có lẽ về sau nó sẽ là gông cùm xiềng xích để nâng cao tu vị, không cần cũng được.

Phương Giải nhìn Mạt Ngưng Chi, Mạt Ngưng Chi đã đi về hướng xa xa.

- Đồ ngốc.

Mộc Tiểu Yêu cười mắng Phương Giải.

Phương Giải cất viên ngọc vào ống tay áo, hắn chợt nhớ tới Ngô Nhất Đạo. Mấy nàng không thích vật này, nhưng vật này chắc chắn hữu dụng với Thôn Thiên Công của Ngô Nhất Đạo.

Bỗng nhiên, Mộc Tiểu Yêu biến sắc, nàng quay mạnh đầu nhìn về phía Ngưu Gia đồn bên kia:

- Không tốt rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui