Tranh Bá Thiên Hạ

Một bình nước chè xanh.Một ly rượu mạnh.Thưởng thức trà là Trương Dịch Dương, còn người uống rượu là Phương Giải.-Thật không hiểu kẻ thiếu niên như ngươi, trong nhà có biết bao nữ nhân yêu kiều thì không về quây quần mà lại ở đây uống rượu cùng lão đạo nhân như ta, lẽ nào ngươi đã quên chuyện ta ra tay ở Tây Nam rồi sao? Ta yên lặng uống trà, ngươi lại cứ dùng một ly rượu mạnh làm loạn hương vị trà của ta.

Dường như ngươi có rắp tâm bất chính.Phương Giải ngồi ở trên bệ cửa sổ của nhà trọ Đồng An, dựa vào cửa sổ uống rượu.

- Mùi rượu mạnh, tính lấn át mạnh, vì vậy ảnh hưởng đến trà của Ngài.

Nếu như trà của Ngài đặc hơn thì có thể ảnh hưởng đến rượu của vãn bối.

Trương Dịch Dương uống một ngụm trà nói:

- Ta già rồi, không thích những thứ quá mãnh liệt.

Người trẻ tuổi cũng không nên uống nhiều rượu mạnh, dù sao cũng không phải thứ gì tốt.-Lúc còn trẻ, chắc Chân nhân cũng rất thích uống rượu?Phương Giải hỏi.Trương Dịch Dương cười, nói:-Hồi còn trẻ lăn lộn giang hồ, làm thế nào mới khiến người khác chú ý tới? Thứ nhất là ra tay phải đủ hiểm độc, thứ hai uống rượu nhiều, ngồi ở trong tửu lầu uống cạn vò rượu mạnh thì người khác tất nhiên sẽ nhìn ngươi với con mắt khác.

Sau đó tùy ý vứt một cây đũa ra ngoài, nói ngông cuồng vài câu…Tất nhiên người khác sẽ kính sợ.Phương Giải nghĩ đến hình ảnh này mà không kìm nổi cười:-Bây giờ nhớ lại thì Chân nhân cảm thấy thế nào?Trương Dịch Dương thở dài:-Khá ngốc! ‘Mẹ kiếp!’Phương Giải phì một tiếng, phun rượu ra ngoài:-Dù gì Ngài cũng là quan chủ của Tam Thanh Quan núi Võ Đang, là người cao nhất, lớn tuổi nhất của đạo tôn hiện giờ, có thể có chút phong thái của cao nhân tiền bối không?

- Đó là dối trá!Trương Dịch Dương nói:-Nói đi, ngươi không quay về mà chạy tới quán trọ này tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì?Phương Giải lắc đầu:-Thật sự là không có mục đích gì! Có người nói “Đọc vạn cuốn sách không bằng đi ngàn dặm đường”

Đời người chưa chắc có thể có cơ hội đi ngàn dặm, nhưng lúc không thể đi ngàn dặm đường thì phải làm sao? Tìm một người già đã từng đi ngàn dặm đường, nghe ông ấy kể chuyện, mặc dù những người lớn tuổi đều thích nói khoác nhưng đúng là được mở mang kiến thức.Trương Dịch Dương híp mắt nhìn hắn một cái, hỏi:-Muốn nghe ta kể chuyện giang hồ sao?Phương Giải gật đầu, nói:

- Dù sao vãn bối không ngủ được, Ngài cũng không ngủ được.

Vậy thì Ngài kể vãn bối nghe đi!Trương Dịch Dương cười nói:

- Muốn nghe ta kể chuyện giang hồ mà ta được thấy mấy năm nay cũng được nhưng ngươi bảo ta kể mà ta kể luôn thì đúng là mất mặt.

Mặc dù ngươi là Vương gia nhưng đánh không lại ta…Nếu muốn có được thứ gì thì phải bỏ ra thứ gì đó, đạo lý này chắc ngươi quá hiểu.

Vì vậy, muốn ta kể chuyện giang hồ cũng không có gì nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.-Đây có được coi là ỷ lớn bắt nạt nhỏ không?Phương Giải hỏi.Trương Dịch Dương cười nói:-Ngươi tự hỏi tự trả lời đi!-Ngài nói đi!Phương Giải nói.Trương Dịch Dương nói:

- Ngươi cũng biết! Trước nay ta luôn bó buộc đệ tử núi Võ Đang rất nghiêm ngặt, đệ tử của Tam Thanh Quan không có sự cho phép của ta thì thân ở giang hồ nhưng không thể đi ra giang hồ được.

Trước nay ta không thích gây chuyện thị phi.

Năm đó, Hoàng đế Đại Tùy tự tay viết liền bốn bức thư cho ta nên ta mới đồng ý phái đệ tử của Tam Thanh Quan vào kinh.

Người trẻ tuổi luôn thích những chuyện lớn lao và những tháng ngày thoải mái.

Nhưng ta vì suy nghĩ cho chúng mà không để chúng tùy tiện đánh nhau.

Điều ta sợ chính là nước giang hồ quá sâu, không chừng có người sẽ bị nhấn chìm trong đó.

- Nhưng, lòng người bị khóa quá lâu thì khó tránh khỏi ngây dại!Phương Giải khóe miệng nhíu một cái:-Muốn để vãn bối và đệ tử của Ngài so chiêu?Trương Dịch Dương cười nói:

- Bọn họ không biết trời cao đất dày là gì, không ra khỏi sơn môn mà vẫn tự cho mình là cao nhân thế ngoại.

Ngươi giúp ta giáo huấn bọn chúng một chút, còn ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện giang hồ của Trương Dịch Dương.-Nói rất hay!Phương Giải bĩu môi:-Là Ngài đang muốn mỉa mai vãn bối chăng?Hắn ngồi ở trên bệ cửa sổ, sau đó nhảy xuống.-Vãn bối cũng muốn lĩnh giáo một chút tuyệt học của Tam Thanh Quan.Phương Giải dùng tay mời:-Ai lên trước?-Ta!-…-…-Tam Thanh Quan có rất nhiều tuyệt học, có người tu kiếm ý, có người tu chỉ kình, có người tu Thuần Dương Vô Cực.Nói ‘Ta’ là một đạo nhân tầm bốn mươi tuổi.

Y cũng giống với tất cả đạo nhân núi Võ Đang, y mặc quần áo rất mộc mạc, có chút sờn bạc mà còn chắp vá.

Núi Võ Đang thật sự là nơi rất kỳ quái, đệ tử không phải quá ít nhưng lượng khách hành hương vào cửa lạnh lẽo hơn Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc rất nhiều.

Kể cả không có Nhất Khí Quan của Tiêu Nhất Cửu thì hiện giờ vẫn có rất ít người đến dâng hương.Nếu người trung niên này cởi áo bào ra và thay bằng bộ quần áo bình thường, vác thêm một cái cuốc thì sẽ không ai nghi ngờ hắn không phải là một nông dân thực thụ.

Màu da là kiểu da đen phơi nắng, bả vai dày rộng, cổ tay áo vén lên, lộ ra đường nét cơ bắp trên cánh tay vô cùng thô ráp.-Ngươi là?Phương Giải hỏi.

- Ta không phải là đệ tử môn hạ của Chân nhân mà là đạo nhân thô bỉ hầu hạ Chân nhân mấy chục năm mà thôi.

Quần áo gần ba mươi năm nay của Chân nhân đều là ta giặt, cơm do ta nấu, nước ta đun.

Danh sách võ giám trong Tam Thanh Quan của núi Võ Đang không có ta, danh sách văn giám cũng không có ta.Đạo nhân trung niên kia ôm quyền, nói:-Ta tên là Mộ Sơn!-Tên này nghe rất quen!Phương Giải ngẫm nghĩ một chút, sau đó nghiêm trang nói:-Thuộc hạ của ta có một tiểu thái giám, tên là Mộc Tam.Mộ Sơn không hề cảm thấy buồn cười, bởi vì y vốn là người không ăn nói tùy tiện.

Cuộc sống hàng ngày của y rất đơn giản.

Gánh nước, nấu cơm, đun nước pha trà, sau khi đêm xuống thì trải giường cho Chân nhân, trời sáng thì quét tước đình viện.

Tất cả việc trong nơi Trương Dịch Dương ở đều là một mình y làm, vì vậy cả ngày của y đều rất bận.Khi còn ở núi Võ Đang, Trương Dịch Dương rất ít đi ra ngoài, cũng rất ít nói chuyện.

Vì vậy, kể cả Mộ Sơn ngày ngày gặp Chân nhân, nhưng giữa hai người thường không nói với nhau câu nào.-Tại sao lại là ngươi lên trước?Phương Giải hỏi.Mộ Sơn hơi cúi đầu, trên mặt có chút áy náy:-Bởi vì ta là người thích hợp nhất!-Tại sao?Phương Giải hỏi lại.Mộ Sơn dường như là không muốn nói, sau khi do dự một hồi lâu thì vẫn lắc đầu một cái:

- Thích hợp chính là thích hợp, làm gì có nhiều lý do như vậy?-Ngươi không nói thì để ta nói!Phương Giải cười nói:-Môn hạ của Trương chân nhân ở núi Võ Đang có mấy đệ tử chân truyền.

Năm đó, khi Di Vương Dương Dận làm loạn đã từng ra tay ở thành Trường An, đồng thời người ra tay còn có sư đệ của Trương chân nhân, tuy nhiên đều bị Tiêu Nhất Cửu giết...Vì vậy, trên giang hồ có rất nhiều người nói, sư đệ của Trương chân nhân ở trước mặt Tiêu Nhất Cửu không tiếp được mấy chiêu, tuyệt học của núi Võ Đang không so được với tuyệt học của núi Thanh Nhạc.

Hôm nay đánh nhau với ta, vốn có rất nhiều người muốn thử nhưng nghĩ đi nghĩ lại…Nếu như đánh thua thì phải làm sao? Vì vậy mới để ngươi lên, bởi vì ngươi quả thật rất thích hợp.-Trong võ giám của Tam Thanh Quan không có tên của ngươi, văn giám cũng không có tên của ngươi, ngươi chỉ là đạo nhân quét tước đình viện thôi.

Nhưng nếu như ngươi thua, không sao cả, không ảnh hưởng gì đến danh tiếng của núi Võ Đang.

Mọi người nhắc đến thì người của núi Võ Đang có thể nói, Phương Giải chỉ thắng một đạo nhân quét rác, có gì mà khoác lác? Nếu chẳng may ngươi thắng thì danh tiếng của núi Võ Đang liền vang lên...Rồi sẽ có người nói, ngay cả đạo nhân quét rác của núi Võ Đang mà Phương Giải cũng không đánh được, quá mất mặt.

- Đúng không?Phương Giải hỏi.Mặt của đạo nhân quét rác tên Mộ Sơn kia ửng đỏ, rõ ràng là bị Phương Giải đoán trúng tim đen.-Không chỉ có vậy!Phương Giải ngẩng đầu nhìn về phía Trương Dịch Dương đứng ở bên cửa sổ, nói:

- Chân nhân đúng là giỏi tính toán, cái giá vãn bối nghe kể chuyện hơi lớn đó.

Ngài để vãn bối và đệ tử của núi Võ Đang đánh nhau, nếu chẳng may đạo nhân quét rác này thắng, sáng sớm mai Ngài sẽ lan truyền khắp thành Trường An chuyện một đạo nhân quét rác của núi Võ Đang lại đánh thắng Phương Giải chăng? Mấy ngày nữa là đại hội Võ Lâm rồi, uy danh nũi Võ Đang truyền ra ngoài thì người của núi Võ Đang tranh giành vị trí đạo tôn cũng được ủng hộ rất nhiều.

- Nói khác, cứ coi như Trương chân nhân Ngài tuyên bố núi Võ Đang không tham dự tranh giành đạo tôn cũng sẽ không khiến mọi người cảm thấy núi Võ Đang tài nghệ không bằng người nên sợ.

Bởi vì đạo nhân quét rác đã đánh thắng Phương Giải, mà Phương Giải trước đó ở trên giang hồ cũng có một vài truyền thuyết, đúng không?Trương Dịch Dương nhún vai, ý là ta cũng nghĩ như vậy.

- Ngươi có thể không đánh.Gã nói.Phương Giải thở dài:-Hình như đã muộn rồi! Nếu như vãn bối không đánh thì sáng sớm mai vẫn sẽ có người lan truyền tin, nói đường đường là Phương Giải

- Vũ Vương Hắc Kỳ lại không đánh mà chạy, ngay cả đạo nhân núi Võ Đang khiêu chiến cũng không dám nhận.Trương Dịch Dương mỉm cười.-Rốt cuộc ngươi có đánh không?Phương Giải gật đầu:-Đánh! Tất nhiên phải đánh rồi! Không chỉ muốn đánh mà còn muốn đánh náo nhiệt một chút!-…-…Hơn nửa đêm, tất cả môn chủ, quan chủ tham gia đại hội võ lâm đều bị đánh thức, đến bảo đám quan viên Kiêu Kỵ Giáo nói cho bọn họ biết, Vũ Vương điện hạ và Trương chân nhân của Tam Thanh Quan núi Võ Đang có chuyện lớn muốn nói ở Yến Tử lầu.

Mọi người vốn đang ngủ say bị đánh thức thì tự nhiên mất hứng, nhưng vừa nghe nói là Vũ Vương và Trương chân nhân cho mời thì lập tức tinh thần tỉnh táo.Không ai là tên ngốc cả.

Nửa đêm bị gọi dậy thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ.Vốn có tâm tư xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nên mọi người đều nhanh chóng thay quần áo rồi thẳng đến Yến Tử lầu.Chỉ ngắn ngủn một canh giờ, các quan chủ, các đạo quan của môn chủ tông môn đều đến đông đủ.

Mọi người tự giác ngồi theo vị trí vẫn hay ngồi, sau đó chờ xem kịch hay.

Chủ nhân của Yến Tử lầu đâu dám trì hoãn mà gọi hết đầu bếp dậy đi pha trà nấu cơm.Sau khi mọi người ngồi xuống, cây đuốc cũng dần dần sáng lên.

Lúc này mọi người chú ý đến, hóa ra Vũ Vương Phương Giải lúc này đã đứng ở trên đài diễn rồi.

Đài diễn cao lớn vuông vắn này giống như một tòa tháp trong đêm.

Phương Giải đứng ở bên trên vẫn không nói gì và mọi người cũng không để ý đến.-Đây không phải là tu vi sao?-Trương chân nhân của Tam Thanh Quan núi Võ Đang có thể tới đại hội võ lâm, trong lòng ta cảm thấy rất cảm động.

Bất luận theo tuổi tác hay tu vi thì gọi Chân nhân một tiếng ‘Tiền bối’ quả không sai, vì vậy đêm nay ta định nói chuyện uống trà trong đêm với Chân nhân, cứ coi là tận nghĩa.

Chân nhân chí lớn thiên hạ, nghĩ đến việc thiên hạ chưa thái bình, dân chúng chịu khổ lòng Chân nhân cũng đau như dao cắt.

Chân nhân hỏi ta, có thể cứu thiên hạ như nào?Phương Giải nghiêm nghị nói:-Ta nói! Nam nhi dùng chí lớn của mình, nữ nhi cũng có chí của nữ nhi, cố gắng hết sức là có thể cứu được thiên hạ.

Ta mời đệ tử môn hạ của Chân nhân đến giúp một tay, gột rửa chuyện bất bình trong thiên hạ, giết hết những kẻ không phục trong thiên hạ.

Nhưng Chân nhân lại nói, núi Võ Đang trước nay không màng thế sự, muốn để đệ tử núi Võ Đang xuất núi nhập thế, trừ phi ta đánh một trận với đạo nhân được chọn ra từ núi Võ Đang.

Nếu như ta thắng thì núi Võ Đang sẽ phái đệ tử giúp ta giết địch.

Vì vậy ta tìm các vị đến làm chứng cho.Phương Giải thốt ra những lời này thì khóe miệng Trương Dịch Dương ngồi ở phòng lầu ba không kìm nổi co giật vài cái.Những lời này, gã tất nhiên chưa từng nói đến.Việc tiếp theo của Phương Giải làm là kéo Tam Thanh Quan của núi Võ Đang vào.

Thật ra đâu chỉ có Tam Thanh Quan mà một khi Phương Giải thắng thì chuyện ngày hôm nay đã phơi bày rõ như vậy, Tam Thanh Quan sẽ không có lý do không phái người trợ giúp hắn.

Hai đại đạo quan đạo tông, đạo tôn Hạng Thanh Ngưu của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc là trợ thủ của Phương Giải, nếu như Tam Thanh Quan cũng phái người ra thì các đạo quan đạo tôn khác còn ai không phái người ra nữa?Trương Dịch Dương vốn tưởng rằng mình đã giăng bẫy được Phương Giải nhưng hiện giờ mới tỉnh ngộ là Phương Giải đã tính kế mình.-Gừng…Càng già…Chưa chắc càng cay!Gã nhìn về hướng Mộ Sơn, nói:-Làm hết sức ngươi là được!Mộ Sơn gật đầu, hỏi:-Bao nhiêu sức ạ?Trương Dịch Dương ngẫm nghĩ một chút:-Toàn bộ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui