Tranh Bá Thiên Hạ

- Trời nhằm vào thần?

Lúc Mông Ca nhìn thấy những chữ này trong lòng hắn thật chấn động, nhưng rất nhanh hắn lại cười lạnh một tiếng. Trên đời này nào có ông trời, nào có cái gì là thần đâu. Hắn không biết nhiều năm về trước vị thiếu niên tên Phương Giải kia đã từng nói mỗi một tấc trên mặt đất đều là trời, nếu như biết chỉ sợ rằng hắn cũng lí giải không được.

- Các ngươi muốn đồ thần?

Hắn hỏi.

Sau khi trầm mặc một lát Đại Tự Tại mới gật gật đầu:

- Trên thế giới này cho tới bây giờ đều không có thiếu phản kháng, chỉ cần có áp bách tồn tại phản kháng liền không bao giờ ngơi nghỉ. Cái đó và chính nghĩa tà ác không có quan hệ gì nhưng nực cười nhất chính là, trên thế giới này người thiện lương hoàn toàn là loại người không giỏi về sự phản kháng nhất. Mà những kẻ trong lòng có ác niệm lại càng trực tiếp trong cái vấn đề phản kháng này.

Y chỉ chỉ chính bản thân y, nói:

- Thân thể của ta ở Phật tông, nhưng trong lòng của ta lại vẫn còn ác niệm.

Mông Ca há miệng thở dốc, hắn vừa mới muốn nói gì đó liền nghe được bên ngoài có tiếng bước chân đang nhanh chóng tới gần:

- Đại Hãn, Huyết Nha tướng quân giao thủ với người Hán ở bờ sông, thỉnh Đại Hãn mau chóng phái binh đi trợ giúp!

- Cái gì!

Mông Ca bật người đứng dậy:

- Ta không phải đã bảo hắn rút lui trở về sao!

Lang Kỵ tới báo tin bên ngoài kia vừa mới bước chân vào cửa liền nghe được câu chất vấn như thế của Mông Ca liền thay đổi sắc mặt, sau đó gã thật gian nan thốt ra vài từ khỏi miệng:

- Huyết Nha tướng quân hắn rút lui lại không được.

- Tên tướng quân người Hán nào? Chẳng lẽ đã mang binh đánh tới rồi sao?

Đại Tự Tại vội vàng hỏi

- Không biết tính danh, không đánh cờ hiệu. Nhưng từ bên ngoài mà xem thì cực kì giống thủ lĩnh trong truyền thuyết của Hắc Kỳ Quân, Phương Giải. Đó là một người thanh niên trẻ tuổi, mặc một thân trường bào màu đen, đi trên một chiếc thuyền thật lớn nhìn trộm tình hình bên này ở bên ngoài bờ sông. Huyết Nha tướng quân thấy người này bị các tướng quân người Hán xúm quanh như vì sao vây quanh mặt trăng liền đoán là một đại nhân vật, lập tức tính toán đem đối phương bắt về. Ai dè tu vi người nọ rất cao, Huyết Nha tướng quân bị hắn quấn chặt lấy, muốn rút lui cũng rút lui không được. Bờ sông bên kia giống như đang điều động binh mã, hình như là muốn tới cứu đại nhân vật người Hán này. Huyết Nha tướng quân liền để cho thuộc hạ mau chóng chạy về bẩm báo, cầu Đại Hãn phát binh.

- Huyết Nha dám phá hỏng đại sự của ta!

Mông Ca vỗ thật mạnh lên cái bàn một cái, hiển nhiên thật rất giận dữ.

- Đại Hãn, ta đi xem.

Cái Xá đứng lên nói:

- Nếu người tới thật là Phương Giải của Hắc Kỳ Quân thì việc Huyết Nha tướng quân dính chặt hắn tại đằng kia cũng không phải là một chuyện xấu. Ước nguyện ban đầu của Đại hãn khi thiết lập cái bẫy này chẳng phải là muốn đem người Hán dẫn lại đây quyết chiến đó sao? Bây giờ thủ lĩnh của Hắc Kỳ Quân tới rồi, Hắc Kỳ Quân lo lắng hắn gặp chuyện không may tất nhiên sẽ phái binh cường công, bất kể như thế nào, chuyện đó quả thật ra đúng với tâm ý của chúng ta.

- Ta đi giúp đỡ Huyết Nha tướng quân, nếu như có thể bắt sống kẻ đó vậy đại quân người Hán tất nhiên sẽ dốc toàn bộ lực lượng, sau đó chúng ta sẽ đem Hắc Kỳ Quân đánh bại tại bờ tây sông Nghi Thủy này, tiếp theo Đại Hãn liền có thể thong dong trở về Vương Đình.

Nói xong câu đó, gã xoay người liền đi ra ngoài.

Mông Ca đem bản Bách niên kí mật tùy tiện nhét vào trong quần áo của mình, nói:

- Ta cùng đi với ngươi, ta sớm đã nghe thấy kỳ danh của người tên Phương Giải này nhưng lại chưa từng gặp mặt, nghe đồn người này là nhân vật tuyệt đỉnh trên trời dưới đất ít có. Ta thật muốn nhanh chóng tới xem hắn rốt cuộc sẽ ra vẻ yếu kém như thế nào. Truyền lệnh xuống, khiến Đa Biệt mang ba vạn Lang Kỵ theo ta đi bờ sông!

Cái Xá cũng ra lệnh cho thân binh, bảo hắn đi triệu tập hai vạn Hắc Sơn quân di chuyển tới hướng bờ sông bên kia.

Đại Tự Tại vừa nghe thấy tên của Phương Giải trong lòng cũng có chút không được tự nhiên, trong lúc mơ hồ y cảm thấy giống như sắp phát sinh chuyện gì đó thật không tốt lắm. Đại Tự Tại và Phương Giải không là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bây giờ y lại cũng không nhận ra Phương Giải.

- Phương Giải nếu đã tới, nhiều cao thủ giang hồ Trung Nguyên bên cạnh hắn như vậy chỉ sợ cũng đi theo không ít.

Đại Tự Tại lo lắng nói:

- Nếu là người này cố ý hiện thân, chỉ là vì dẫn Đại Hãn tiến đến, sau đó phái cao thủ bắt lấy Đại Hãn thì nguy, không thể không đề phòng. Theo cách nhìn của ta thì Đại hãn vẫn nên ở lại chỗ này thì tốt hơn. Ta cùng Đại Hãn lưu lại, có Cái Xá tướng quân đi cũng có thể ứng phó được rồi.

Mông Ca lắc lắc đầu:

- Có chút trường hợp, cho dù ngươi biết rõ khả năng có lừa dối nhưng ngươi vẫn không thể không đi. Bởi vì hắn là thủ lĩnh của Hắc Kỳ Quân, là người chấp cờ của Trung Nguyên hiện tại, mà ta là Đại hãn của Đế quốc Mông Nguyên. Ngươi có lẽ sẽ không hiểu loại tâm tình này, nhưng mà, nếu như ta không đi, ta sẽ hối hận.

Đại Tự Tại nhìn thoáng qua ba cái đầu Đại Tự Tại ở trong cái khay, nghĩ thầm rằng có lẽ đây mới là chuyện nên hối hận đi.

Nhưngbất kể như thế nào, người đã chết liền không thể sống lại.

- Tốt!

Đại Tự Tại hít vào một hơi thật sâu, đi theo phía sau Mông Ca bước ra ngoài:

- Mặc kệ là vì lí do gì nhưng bây giờ ba người chúng ta cũng đã bị buộc vào cùng một chỗ rồi. Thứ ta và Cái Xá tướng quân muốn chính là tự do, mà Đại Hãn muốn là ổn định Hãn vị của chính mình. Nếu cơ hội đột nhiên tiến đến như vậy chúng ta liền cùng nhau đối mặt tốt lắm.

Mông Ca nhìn về phía Đại Tự Tại, lại lắc đầu:

- Ngươi? Ngươi có tư cách gì để có thể so sánh với ta đâu?

Đại Tự Tại biến sắc, trong lòng y bỗng nhiên nổi lên một trận lửa nhưng y chỉ biết há há miệng thở dốc chứ cũng không biết cãi lại như thế nào.

Lúc ở trong đại trướng, Mông Ca hỏi Đại Tự Tại thể chất của vị tổ tiên sớm nhất của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông là gì, Đại Tự Tại nói không biết, thật sự là y không biết.

Huyết Nha biết.

Có lẽ, hắn cũng là người duy nhất biết điều đó trong gia tộc Khoát Khắc Đài Mông.

Ở hơn một nghìn năm trước, Bát Bộ tướng bên cạnh Tang Loạn chính đại biểu cho tám loại thể chất hùng mạnh nhất trong giới tu hành. Sau khi đã qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ cái thứ cuộn mình trong bóng đêm lại luôn cho bản thân là thần gì đó tại chùa Đại Luân kia ra thì chỉ sợ đã không có kẻ nào có thể nói rõ ràng tám ngươi kia đều có cái loại thiên phú biến thái gì.

Đại Luân Minh Vương chết rồi, La Diệu chết rồi, Vạn Tinh Thần chết rồi.

Cùng với sự chết đi của bọn họ mà những bí mật trong quá khứ ấy cũng cùng theo đó mà dần dần biến mất.

Huyết Nha cũng không biết tổ tiên của mình từng là một trong Bát Bộ tướng bên cạnh Tang Loạn, cũng không biết tổ tiên của mình từng có được loại thể chất vô cùng nổi tiếng. Hắn vẫn cho là này là thiên phú của mình, là sự chiếu cố của ông trời đối với bản thân mình. Vế trước thì sai, nhưng vế sau thì đúng rồi. Nếu không được ông trời chiếu cố thì làm sao loại thể chất kia lại có thể xuất hiện tại trên người của hắn sau một ngàn năm cơ chứ?

Huyết Nha không nghĩ tới chính là, người thanh niên trẻ tuổi người Hán này tựa hồ có hiểu biết nhất định về thể chất của hắn!

- Hóa ra là như vậy.

Phương Giải nhìn thanh niên trẻ tuổi người Mông Nguyên khóe miệng còn vương một tia máu trước mặt này, đột nhiên hiểu được một chút gì đó. Hắn nhìn biểu hiện của người kia, trong đầu chợt xuất hiện những thứ được ghi lại trong quyển tập Vạn lão gia tử giao cho hắn. Ở trong đầu hắn, từng tờ của quyển tập này lần lượt bay qua, sau đó dừng lại tại một bức đồ họa.

- Ngươi tên là gì?

Phương Giải hỏi.

Huyết Nha lau vết máu bên khóe miệng đi. Sau khi hít sâu một hơi, phát hiện thân thể quả nhiên không có vấn đề gì trong lòng hắn cũng trở nên kiên định không ít.

- Vương Đình tướng quân, Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha.

Hắn ngẩng đầu, lớn tiếng trả lời.

- Thể chất này của ngươi giống như ngay cả bản thân ngươi cũng đều không quá hiểu biết thì phải.

Một câu nói kia của Phương Giải làm cho tim của Huyết Nha cơ hồ muốn ngừng đập!

- Ngươi nói cái gì!

Huyết Nha lui về sau một bước, thối lui đến đầu thuyền của con thuyền lớn.

Trước lúc lên thuyền, hắn không ngờ rằng chính mình sẽ gặp được một cao thủ như vậy. Hắn biết rằng trong đại doanh người Hán có một lão già mặc đạo bào tu vi cực cao, nhưng tính cách của lão đạo nhân kia cũng rất kỳ quái, chỉ cần đối thủ không phải là người của Phật tông, lão đạo nhân kia dường như cũng lười ra tay.

Thật giống như đang tuân thủ một quy củ gì đó.

Cho nên Huyết Nha mới sẽ trực tiếp nhảy lên thuyền lớn.

- Khả năng khôi phục thật biến thái.

Sau khi Phương Giải nhìn thấy lỗ máu bị chính mình dùng Kim Duệ lực đâm ra trên vai Huyết Nha đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà khép lại liền không tự chủ được tán thưởng một câu. Loại năng lực khép lại của thể chất người thanh niên Mông Nguyên tên Huyết Nha này quả thật đã làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi.

Không ai truyền thụ phương pháp tu hành cao siêu cho Huyết Nha, tất cả đều do bản thân hắn tự ngộ ra cả. Cho nên lúc hắn đang giao thủ với Phương Giải, hắn kỳ thật vẫn đang bị vây ở thế hạ phong. Tất cả kinh nghiệm mà hắn có đều đến từ thực chiến, mà không may, tất cả kinh nghiệm của Phương Giải cũng đồng dạng đến từ thực chiến. Bất đồng chính là, những đối tượng Phương Giải phải đối mặt trước kia, so với những đối thủ Huyết Nha đã đối mặt đều mạnh hơn rất nhiều lần.

Tuy nhiên, ỷ vào loại thể chất biến thái này, hắn không ngờ vẫn có thể duy trì sự kiêu ngạo của chính mình tại trước mặt Phương Giải.

Tinh thần của Huyết Nha bị một câu của Phương Giải làm chấn động không thôi, nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh. Hắn bỗng nhiên ý thức được, đối phương khả năng căn bản cái gì đều không biết, chỉ là muốn lừa dối chính mình thôi.

- Không cần ngươi phải quan tâm.

Huyết Nha chợt dậm chân, đầu thuyền của con thuyền lớn này đều chìm đi xuống một khúc, lực đạo trên đùi hắn bùng ra làm cho cơ thể Huyết Nha nhanh chóng bay lên, hắn tựa như một đạo lưu quang màu đen vung quyền đập thẳng về phía mặt Phương Giải. Trước lúc nắm tay đó tới được mặt kẻ địch, nắm tay của hắn bỗng nhiên bị thu về, bước chân chợt dừng lại, đế giày bên chân trái của hắn ma sát với boong thuyền tạo nên những âm thành làm lỗ tai người ta thấy thật khó chịu. Theo sát sau đó, một cánh tay khác của hắn liền gập lại, khuỷu tay đánh thẳng về hướng ngực Phương Giải trước mặt.

Chiêu thứ nhất là hư chiêu, làm như vậy là để khiến Phương Giải né tránh.

Nhưng Phương Giải căn bản cũng không có né ra.

Khuỷu tay Huyết Nha trực tiếp đánh tới lồng ngực của Phương Giải, Phương Giải đột nhiên ra quyền, hữu quyền phát sau mà đến trước ngăn lại thế tiến công của khuỷu tay Huyết Nha, bịch một tiếng, khuỷu tay đối phương và nắm đấm của Phương Giải hung hăng đụng vào nhau. Theo sát sau đó là một tiếng răng rắc giòn tan vang lên, xương cốt cánh tay kia của Huyết Nha đã bị một quyền này của Phương Giải nện gãy.

Không đợi Huyết Nha kịp phản ứng, động tác của Phương Giải giống hệt Huyết Nha khi nãy, thân mình mạnh mẽ xông lên về phía trước, chân trái ma sát mạnh với mặt boong thuyền, khuỷu tay của hắn đập thật mạnh lên lồng ngực của Huyết Nha.

Cơ thể Huyết Nha lập tức giống như đạn pháo mà bay ngược ra ngoài, trực tiếp bay ra phạm vi của thuyền lớn mà trực tiếp rơi vào trong dòng sông. Bên trong dòng nước sông chảy xiết, thân ảnh kia phập phồng vài lần sau biến mất không thấy gì nữa.

Một giây sau, Phương Giải bỗng nhiên lướt ngang mặt nước, tựa như một con hùng ưng thật lớn bay về phía bờ bên kia sông. Các tướng lĩnh Hắc Kỳ quân tại phía sau lập tức la lên, nhưng không thể đuổi kịp.

Trong lòng sông, Huyết Nha từ trong nước nhảy ra, dừng tại trên bờ. Khi hắn còn chưa kịp đứng vững thì Phương Giải đã đến. Huyết Nha chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên nhoáng lên một chút, thân hình của Phương Giải đã đến trước mặt hắn. Một chân của Phương Giải trượt trên mặt đất, luồng xuống vị trí giữa hai chân Huyết Nha rồi sau đó bả vai Phương Giải đâm mạnh về phía trước.

Lực đạo đánh vào đầu gối và hai chân mạnh đến nỗi làm cho cơ thể Huyết Nha bị đánh bay đi ra ngoài xa ít nhất ba mươi mét.

Cơ thể Huyết Nha thật giống như một cái bao cát đánh vào trên một sườn núi cao cao, lập tức dậy lên bụi đất đầy trời.

Hai tay của Phương Giải duỗi ra về phía trước, sau đó mạnh mẽ nắm chặt lại thành quyền, hạt cát hai bên người Huyết Nha lập tức bị một loại lực lượng rất cường đại thao túng bay lên. Thổ lực trong cơ thể Phương Giải cuồn cuộn xuất ra, đống cát đó biến thành một lao tù đem cơ thể Huyết Nha bao lấy thật chặt, giống như hắn đang bị một con cự mãng quấn chặt lấy vậy. Huyết Nha thậm chí ngay cả giãy dụa cũng không thể. Tại trong tiếng sàn sạt khi hạt cát di động còn có tiếng xương cốt bị bẻ gãy giòn vang không ngừng truyền ra.

- Một người giống như ngươi. Vì sao Mông Ca lại không đem ngươi đưa ra ngoài, hoặc là mời một đại tu hành tới dốc lòng dạy dỗ ngươi?

Phương Giải chậm rãi đi đến, ánh mắt vẫn chăm chú vào trên người Huyết Nha

Theo hạt cát đột nhiên buộc chặt, Huyết Nha a kêu một tiếng, một búng máu lớn bị hắn phun ra khỏi miệng. Hạt cát chậm rãi thối lui, Huyết Nha tựa như một đống bùn nhão mà ngã xuống đất. Xương cốt toàn thân của hắn cơ hồ đều bị Phương Giải bẻ gãy, đúng là ngay cả năng lực chiến đấu cũng không còn.

Phương Giải nhưng không có lại ra tay, hắn chỉ đứng đó mà lẳng lặng nhìn đối phương.

Một phút đồng hồ sau, Huyết Nha lại một lần nữa đứng lên.

Cốt cách, đều phục hồi như cũ.

Trong ánh mắt của Phương Giải có ánh sáng chợt lóe qua, bản tập vẽ các loại thể chất trong đầu của hắn cũng lập tức liền trở nên sinh động.

Không có ai biết mục đích của Vạn lão gia tử khi lão đưa tập bản vẽ kia cho Phương Giải là cái gì, càng không có ai biết khi đó Vạn lão gia tử lại có tâm tình như thế nào. Lão nhìn thấy thể chất của Phương Giải, giúp Phương Giải thanh trừ cổ độc trong cơ thể mình. Lúc làm những việc ấy, trong lòng Vạn lão gia tử có một loại kích động đã thật lâu không có.

- Ngươi không thể giết chết ta được.

Huyết Nha lung la lung lay đứng lên, ánh mắt của hắn âm độc mà tàn ác.

- ---------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui