Tranh Bá Thiên Hạ

Có đôi khi nhân sinh chính là như vậy, rõ ràng đang đứng tại đầu một con đường có thể nhanh chóng đến được mục tiêu nhưng lại bởi vì xem nhẹ nó mà bỏ qua, sau đó xoay người đi lên một con đường khác, sau khi kéo dài cả nửa vòng tròn ta mới nhận ra, thì ra bản thân đã đi lên đường vòng. Bây giờ Phương Giải quả thật có cảm giác này. Nếu lúc trước, khi tiến vào thành Trường An hắn có thể để ý tên đầu bếp trước mặt này một chút, thì chắc cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện sau này như vậy.

Đầu bếp dường như hơi ngượng ngùng. Còn Phương Giải đang ngồi chỗ kia lại đang phẫn nộ chính bản thân, bởi vì sai lầm của hắn mà làm cho nhiều người vô tội đã phải chết như vậy. Nếu lúc trước hắn có thể dụng tâm dù chỉ một chút thôi thì cũng đã không khiến cho tên Lưu Yến Tước kia gây nhiều sát nghiệt như thế. Loại phẫn nộ này, kỳ thật là một loại tự trách.

Đối với đầu bếp, Phương Giải kỳ thật không có bao nhiêu bất mãn và tức giận. Dù sao đầu bếp không có nghĩa vụ chủ động thẳng thắn những thứ đó. Hơn nữa, thoạt nhìn thì có vẻ tên đầu bếp này chỉ sợ đã đem chuyện đó ném tới phương nào mất rồi.

- Việc này thật ra là do Vạn lão gia tử bảo ta đi làm đấy.

Đầu bếp thật cẩn thận nhìn Phương Giải liếc mắt một cái, hình như là sợ hãi sự tức giận trong đôi mắt Phương Giải. Y nghĩ Phương Giải đang giận y, tu vi của vị người tu hành cả đời đều chưa từng chủ động đánh một trận nào với ai này có lẽ ngay cả bản thân y cũng không biết được.

Năm đó vạn lão gia tử giúp đỡ sư phụ của y, một người sau khi Nguyệt Ảnh đường tan nát đã không còn nhà mà về. Lúc trước sư phụ của y chính là người như vậy, một kẻ chỉ biết tránh ở phía sau cánh cửa tông môn mà toàn tâm toàn ý tu hành. Lão cũng không hỏi đến chuyện trong chốn giang hồ nên cũng càng không biết Nguyệt Ảnh đường rốt cục đã làm ra chuyện gì, cho nên sau này lúc bị người ta đuổi giết, cái người tu hành thật thà chất phác rõ ràng có thể đánh chết rất nhiều người kia lại chỉ sẽ chạy trốn.

Này làm sao không phải là một loại đại thiện đây?

Vãn lão gia tử tìm được sư phụ của đầu bếp, khiến sư phụ y làm đầu bếp trong Diễn võ viện. Sau đó sư phụ của đầu bếp thu đầu bếp làm đồ đệ. Trong nhiều năm chỉ bảo y như thế, kỳ thật đại đa số thời gian lão đều chỉ dạy y nên nấu nướng như thế nào, đến tận lúc đầu bếp trưởng thành rồi, y đã thật chướng mắt trù nghệ của sư phụ mình, thường xuyên khinh bỉ.

Sư phụ đầu bếp dạy đầu bếp trở thành một vị đầu bếp.

- Vì sao?

Phương Giải hỏi.

Đây là chuyện Phương Giải muốn biết nhất, Vạn lão gia tử tại sao phải làm như vậy?

- Dể ta suy nghĩ một chút đã.

Đầu bếp dùng sức nhíu nhíu mày, giống như muốn đem đáp án nặn ra khỏi cái đầu của mình vậy. Người này cả đời không tranh quyền thế, một lần đi xa nhà duy nhất chính là chuyến đi đến Thập Vạn Đại Sơn. Hơn nữa những đứa bé khi ấy cũng không phải do y tìm đến, chúng đều là do Vạn lão gia tử giao cho y, bảo y đưa đến giấu đi trong Thập Vạn Đại Sơn.

- Đúng rồi.

Ánh mắt của đầu bếp bỗng nhiên sáng ngời:

- Ta nhớ được lúc trước Vạn lão gia tử từng cho ta xem qua một quyển sách tranh, đều vẽ những thể chất đặc biệt. Lúc ấy ta liền cảm thấy thật thú vị cho nên nhìn nhiều mấy lần. Vạn lão gia tử nói, những đứa bé ấy là những người đặc biệt nhất trong quyển sách tranh ấy, cho nên phải đem bọn họ giấu đi, đợi đến lúc thời cơ thành thục mới có trọng dụng

- Sách tranh?

Phương Giải ngẩn ra, hắn lấy một quyển sách tranh luôn mang theo bên người từ trong tay áo ra, đưa cho đầu bếp hỏi:

- Có phải quyển này hay không?

Đầu bếp nhận lấy, lật lật xem qua, lập tức gật đầu:

- Đúng rồi, đúng rồi, ta nhớ rất rõ ràng, phong cách vẽ của quyển sách tranh của Vạn lão gia tử thật sự có chút khó lường. Ngươi xem tiểu - kê - kê của người này đi, đều được vẽ rõ như thế, lúc ấy cũng vì nhìn đến cái này ta mới nhìn nhiều mấy lần đó.

Chu Bán Xuyên ngồi ở nơi xa xa một chút lập tức ngượng ngùng cười cười, hắn quả thật xấu hổ dùm cho tên bằng hữu của hắn.

- Nhìn đến cái này ta lại nhớ được một chút nữa.

Đầu bếp dùng sức nhớ lại cảnh tượng lúc đó:

- Lúc ấy, vạn lão gia tử tìm đến chỗ ta, cho ta xem quyển sách tranh này. Lão nói chín trang đầu tiên của quyển sách tranh này đều có ý nghĩa đặc biệt trọng đại. Lão nói chín bức tranh ấy là vẽ về chín người tu hành đầu tiên lúc Tang Loạn khai sáng ra con đường tu hành tại hơn một ngàn năm trước. Một cái trong đó tự nhiên là vẽ thể chất của bản thân Tang Loạn, tám bức còn lại chính là vẽ Bát Bộ tướng của Tang Loạn khi ấy.

Nghe được câu này, trong lòng của Phương Giải chợt căng thẳng!

- Vạn lão gia tử lúc ấy nói…

Dường như nhớ lại chuyện xa xôi như vậy đối với đầu bếp mà nói thì thật sự có chút khó khăn, cho nên câu chuyện của y cũng có chút đứt quãng. Khiến một kẻ có thể nhớ được nên bỏ bao nhiêu cọng hành thái, bao nhiêu hạt tiêu trong một món ăn như y phải đi nhớ lại chuyện khác mà nói, thật sự là có chút làm khó y. Cho nên thoạt nhìn y đang rất cố gắng để nhớ lại, có lẽ là bởi vì cảm giác mình quả thật đã làm sai điều gì, cho nên đang cố gắng chuộc lỗi.

Cho nên Phương Giải biết rằng, đầu bếp cũng không phải là một kẻ ác.

- Ta lại nhớ được một chút nữa rồi.

Đầu bếp rốt cục bắt được một tia trọng điểm:

- Lúc ấy Vạn lão gia tử nói, hơn một nghìn năm trước, chín người Tang Loạn là những người tu hành đầu tiên trên thế gian, thể chất của bọn họ thật đặc biệt, có ý nghĩa tuyệt đối không tầm thường. Bằng không, lúc trước cũng sẽ không là mấy người bọn họ. Hoặc là nói, nếu tám người này không phải rất trọng yếu thì khi ấy Tang Loạn cũng sẽ không lựa chọn tám người này. Vạn lão gia tử nói, nếu có thể tụ tập được chín loại thể chất này thì có thể giải quyết được một vấn đề thật lớn.

Đầu bếp dùng sức lắc lắc đầu:

- Nhưng vấn đề lớn ấy là cái gì ấy nhỉ?

Y nhìn về phía Phương Giải, vẻ mặt vô tội.

Phương Giải thở dài thật mạnh một hơi:

- Bây giờ nếu muốn giải quyết cái vấn đề quan trọng đó thì nó cũng đã không còn quan trọng nữa. Nếu cái vấn đề lớn đó chỉ có thể được giải quyết bởi những người có thể chất giống như Tang Loạn và tám thuộc hạ của ngài ấy thì bây giờ nó cũng đã trở nên khó làm rồi. Bởi vì ta đã giết mất hai loại thể chất trong đó rồi.

- Thực xin lỗi, ta thật là nhớ không nổi khi đó Vạn lão gia tử đã nói những thứ gì. Tại khi ấy, ta luôn một lòng một dạ nghĩ cách vượt qua sư phụ ta về mặt trù nghệ, do sư phụ ta luôn mắng ta, nói ta ngu, ta vĩnh viễn không bao giờ có khả năng nấu ăn ngon hơn người. Ta không phục, cho nên cũng không có tâm tư làm chuyện gì khác. Lúc Vạn lão gia tử tìm đến ta, ta kỳ thật cũng không muốn làm, chẳng qua bởi vì ân nghĩa ở đó nên cũng không thể cự tuyệt, đành phải nhận đi làm việc ấy thôi.

Đầu bếp nói:

- Chính là, ta một lòng tưởng nhanh chóng làm xong nhanh chóng trở về. Sau khi mang mấy người kia tới được Thập Vạn Đại Sơn, ta tùy tiện ném bọn họ tại đó rồi nhanh chóng quay về. Về phần Vạn lão gia tử rốt cục đã dặn dò những thứ gì, ta đã quên. Bất quá ta giống như vì phòng ngừa mấy người kia chạy trốn, còn xếp mấy người đó theo thứ tự sư huynh đệ dựa vào tuổi tác, cố ý làm bộ rằng mình rất hung dữ, nói với họ rằng, nếu kẻ nào dám chạy trốn ta liền giết kẻ đó.

- Lúc kia sư phụ ngươi còn chưa có chết sao?

Chu Bán Xuyên phát hiện mình đúng là nghĩ không ra, vị lão đầu bếp kia đã chết khi nào.

Sắc mặt đầu bếp bỗng nhiên ảm đạm, trong ánh mắt của y là sự thương cảm không hề che dấu:

- Trước khi ta trở về sư phụ của ta đã mất rồi. Lúc ta đến thành Trường An thì người đã mất được bốn ngày. Lão già chết tiệt kia, rõ ràng đã muốn không bằng ta vậy mà cứ không chịu thừa nhận, ta lúc ấy đã nghĩ rằng phải làm cho lão ấy phải triệt triệt để để chịu phục ta mới được, ta lại quên mất sư phụ ta đã già như thế, ta cần gì phải cùng hắn tranh cái điều ấy? Chịu thua sư phụ cũng coi như là dỗ trẻ con đi, vậy thì cũng có sao đâu?

- Đáng tiếc!

Đầu bếp thở dài nói:

- Lúc ấy không hiểu này đó.

- Lúc ấy ngươi cũng đâu phải là cái tuổi niên thiếu hết sức lông bông đâu?

Chu Bán Xuyên chen miệng nói.

Đầu bếp lườm hắn một cái:

- Ngươi cái gì cũng đều không hiểu, tuy rằng lúc ấy tuổi của ta cũng đã không nhỏ, thậm chí có thể nói là già nhưng lúc sư phụ của ta còn đó, ta vẫn cứ là một đứa trẻ, sư phụ luôn luôn chướng mắt ta nhưng cũng luôn luôn giữ gìn ta, đến mức, trước khi sư phụ mất, ta thậm chí còn chưa giặt cái tất hay quần lót nào của mình đâu.

- Ừ, ngươi khá đặc thù.

Chu Bán Xuyên gật gật đầu, không nói thêm cái gì nữa.

- Nói cách khác, sau khi ngươi đem mấy đứa bé kia quăng ở đó liền chạy về lại, cũng không có chỉ điểm bọn họ tu hành?

Phương Giải hỏi.

- Không có.

Đầu bếp lắc lắc đầu:

- Lúc ấy Vạn lão gia tử có cho ta vài cuốn sách, là phương pháp tu hành Vạn lão gia tử tự nghĩ ra nhằm vào thể chất của mấy đứa bé ấy. Sau khi ta đem sách đưa cho bọn chúng ta liền đi rồi, căn bản cũng không có hỏi qua, thậm chí trong mấy quyển sách ấy viết cái gì ta cũng đều không có xem nữa là.

- Nếu lúc ấy, Vạn lão gia tư đưa cho ngươi là mấy thực đơn thì sao?

Phương Giải hỏi.

Đầu bếp nói thật khẳng định:

- Ta đây tự nhiên là muốn xem rồi!

Phương Giải thực không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng chuyện như thế đối với một ngươi như đầu bếp thì cũng chả có gì lạ cả. Nếu đổi lại người khác, khi biết đó là công pháp tu hành do Vạn Tinh Thần viết ra thì chỉ sợ sẽ lập tức đánh nhau vỡ đầu, thậm chí có thể gây nên một hồi võ lâm phân tranh. Có bao nhiêu người sẽ đi liều mạng vì đoạt được những công pháp đó? Nhưng trong con mắt của đầu bếp thì vật như thế gia trị không ngờ còn không bằng một quyển thực đơn.

- Tồng cộng có mấy đứa bé?

Phương Giải hỏi.

- Giống như cũng không phải đều là trẻ con đâu. Đứa lớn nhất trong chúng hình như cũng đã mười bốn mười lăm tuổi rồi, ta nhớ mang máng nó cũng đã buộc tóc. Sở dĩ nhớ như thế là vì trên người đứa bé ấy có mang theo một túi hương màu hồng phấn, nó nói đó là đồ vật mẹ nó để lại cho nó, mùi hương của cái túi ấy tỏa ra rất đặc biệt.

Một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, trên người mang theo một túi hương màu phấn hồng quả thật làm cho người ta nhớ mãi khó quên.

- Tổng cộng có sáu người.

Đầu bếp nói:

- Ta dựa theo tuổi, định ra ai là sư huynh ai là sư đệ trong bọn họ. Lúc ấy đứa bé nhỏ nhất hình như cũng mới ba bốn tuổi mà thôi, còn không hiểu chuyện. Còn có một tên ma ốm, cũng không biết vì sao nó vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy, đứa lớn nhất hỏi ta, đứa kia vì sao vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, ta nói nó không nghe lời bị ta đánh đập, cho nên mấy đứa trẻ còn lại kia đều khá sợ ta.

Một người như đầu bếp vậy thật sự là hiếm thấy, chuyện trọng yếu y không nhớ được, nhưng những chuyện vụn vặt y lại nhớ rất rõ.

- Sáu người?

Phương Giải nhíu nhíu mày.

- Đứa bé nhỏ nhất kia chắc là Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh đường rồi, lại nói tiếp thế gian này chẳng lẽ thật sự có nhân quả luân hồi? Người của Nguyệt Ảnh đường là ngươi đưa hắn mang đến Thập Vạn Đại Sơn, đến cuối cùng hắn lại trở về Nguyệt Ảnh đường.

Phương Giải lắc lắc đầu, dường như có chút cảm thán.

- Ta nhớ không rõ nữa, đứa bé kia lúc ấy dính ta nhất, cũng không sợ ta, luôn để cho ta ôm. Lúc ấy ta nghĩ một đứa nhỏ ba bốn tuổi khẳng định không thể hù dọa được, bởi vì hắn còn không hiểu chuyện. Cho nên để cho ta ôm liền ôm đi, có lẽ chính là vì như vậy nên hắn cũng không sợ ta, do đó hắn cũng là người đầu tiên chạy khỏi Thập Vạn Đại Sơn.

Đầu bếp cư nhiên thực chăm chú mà suy luận ra điều đó.

Phương Giải ngẫm lại, lời đầu bếp nói cũng quả thật có đạo lý. Ngay lúc đó Cửu tiên sinh bất quá chỉ là một đứa bé nhỏ như vậy, có thể nhớ kĩ được cái gì? Những đứa lớn biết sợ hãi, còn hắn ngay cả sợ hãi là gì cũng không hiểu. Cho nên về sau, những người khác không dám đi ra Thập Vạn Đại Sơn, nhưng hắn lại là người đầu tiên dám chạy ra.

Sau đó, Cửu tiên sinh có đoạn kỳ ngộ tại thành Phàn Cố kia.

Phương Giải lúc này mới nghĩ đến, vị Cửu tiên sinh kia rời đi Thập Vạn Đại Sơn lúc tuổi còn nhỏ như thế, không ngờ lại hiểu được mà tìm hai người lớn dựa dẫm vào, giả thành một đứa bé bình thường cái gì cũng không hiểu. Vậy đôi vợ chồng chết tại nửa đường khi đến thành Phàn Cố kia tự nhiên cũng không phải cha mẹ ruột của Cửu tiên sinh, đó chẳng qua là một đôi cha mẹ hắn cần thiết để chiếu cố hắn sau khi hắn rời khỏi Thập vạn Đại Sơn mà thôi. Mà bởi vì hắn là người tu hành, cho nên sau đó đôi vợ chồng kia chết vì tật bệnh, mà hắn lại không có việc gì.

- Ta không biết bây giờ trên Thập Vạn Đại Sơn còn lại mấy người nữa.

Đầu bếp nói:

- Có lẽ Lưu Yến Tước này cũng không phải là người thứ hai đi ra đâu, cho nên mặc dù ngươi không có giết hai trong số những người họ, chín loại thể chất ấy cũng chưa chắc có thể tập hợp được đầy đủ. Lúc ấy chỉ có sáu người, còn hai người còn lại vẫn không có tìm được.

Phương Giải lắc đầu:

- Không phải vẫn không có tìm được, mà là không dễ mang đi.

Bởi vì Phương Giải đã biết, hai người còn lại, một chính là bản thể của Đại Tự Tại khi trước, một người kia chính là tổ tiên của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông. Nghĩ vậy ánh mắt của Phương Giải bỗng nhiên sáng lên một chút:

- Ta giết hai người, nhưng cũng bắt được hai, một người trong đó chính là hậu nhân của Bát Bộ tướng khi ấy.

Đầu bếp sửng sốt:

- Nhưng ta căn bản đã quên mất, khi ấy Vạn lão gia tử đã nói sau khi tập hợp được đầy đủ các loại thể chất sẽ phát sinh chuyện gì nha?

Phương Giải suy nghĩ thật lâu, thì thào tự nói:

- Chẳng lẽ để gọi rồng thiêng? (Bảy viên ngọc rồng:v)

Đầu bếp cái này càng sửng sốt ngay cả Chu Bán Xuyên cũng sửng sốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui