Trong Khách Thắng Cư, Phương Giải coi như bỏ lỡ sự khẳng khái của bệ hạ. Mà bệ hạ cũng không chú ý tới vị thiếu niên biên quân bị hôn mê được Trác Bố Y nhanh chóng đưa trở về. Nhìn bệ hạ và nhóm biên quân trò chuyện thật vui, dường như ngay cả Hầu Văn Cực cũng tạm quên mất cái người khiến cho hai mắt y tỏa sáng kia. Không ai biết, lúc y đang nhìn bệ hạ và nhóm biên quân uống rượu, trong lòng y đã tính toán xong kế hoạch chối tội.
Không thể không chối tội.
Bởi vì bệ hạ đột nhiên tới Khách Thắng Cư, y biết một số việc không thể giấu diếm được bệ hạ.
Xe ngựa đi băng băng trên phố lát gạch, vừa vững vàng, vừa thoải mái.Thiếu niên nằm trong xe ngựa dường như đang ngủ. Chỉ có điều hai hàng lông mày nhíu chặt, chứng tỏ hắn đang chịu đau đớn tới cỡ nào. Trác Bố Y cúi đầu nhìn Phương Giải, dường như không thể giải thích vì sao cơ thể của vị thiếu niên này lại quái dị như vậy. Ban đầu lúc mới gặp Phương Giải ở trong rừng, một trăm hai mươi tám khí huyệt của Phương Giải chỉ mở hai huyệt. Mà vừa rồi lúc y bắt mạch, lại chợt phát hiện, thiếu niên này đã mở bảy khí huyệt.
Tuy mở bảy khí huyệt, đối với người thường mà nói, không tính là gì. Nhưng đối với Phương Giải, đây quả thực là một việc khiến cho người ta khó tin.
Trác Bố Y nhíu mày trầm tư, nhưng suy nghĩ trăm lần vẫn không nghĩ ra lời giải đáp.
Y vốn tưởng rằng Phương Giải và Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu thuộccùng một kiểu, không dựa vào Khí Hải để tu hành. Nhưng hiện tại y mới phát hiện mình sai rồi. Năm đó xảy ra biến cố, La Diệu bị người ta đánh nát Khí Hải. Nhưng đại nạn không chết, chỉ tu luyện khí lực mà đạt tới cao thủ Cửu Phẩm Thượng. Điều này đã vượt qua nhận thức của mọi người. Thậm chí ngay cả Chu viện trưởng của Diễn Vũ Viện, Tiêu chân nhân của núi Thanh Nhạc cũng không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, vì sao La Diệu không chết, còn có thể trở thành một trong những người mạnh nhất thiên hạ.
Mà thể chất của Phương Giải, dường như còn quỷ dị hơn cả La Diệu.
Chu viện trưởng từng phỏng đoán qua, La Diệu không phải là luyện thể đơn thuần. Trước khi y bị đánh nát Khí Hải, tu vị đã vượt qua Bát Phẩm rồi, nội kình hùng hồn. Sau khi Khí Hải bị phá nát, nội kình không biến mất, mà nhập vào xương cốt tứ chi. Ngoài ra có lẽ La Diệu đã học được một phương pháp tu luyện đặc thù nàođó, có thể tiếp tục sử dụng nội kình phát tán trong cơ thể.
Dựa theo đạo lý, người tu hành lưu trữ nội kình vào trong Khí Hải. Lúc vận dụng, nội kình trong Khí Hải sẽ lan tới xương cốt tứ chi. Nếu dựa theo lý giải của người hiện đại, có thể coi Khí Hải là động cơ. Mà ô tô không có động cơ, chắc chắn là không chạy được. Có thể cách tu luyện của La Diệu là một cách nào đó mà mọi người chưa từng biết. Chu viện trưởng phỏng đoán, có khả năng là sau khi bị nát Khí Hải, La Diệu đã biến cả thân thể thành Khí Hải. Chứ không phải là đan điền của người tu hành bình thường.
Sau khi đan điền Khí Hải của y bị phá, y hun đúc nhục thể của mình thành Khí Hải lớn hơn. Cứ như vậy, nội kình phát tán ở tứ chi có thể tiếp tục vận hành.
Mà chính vì dùng cơ thể làm Khí Hải, mà y mạnh hơn người thường rất nhiều.Đương nhiên, đây chỉ là sự phỏng đoán của Chu viện trưởng. Ngay cả ông ta cũng cười nói rằng, chỉ là dự đoán vô căn cứ. Nếu thực sự có người có thể biến cơ thể thành Khí Hải, thì chắc chắn vô địch khắp thiên hạ.
Phương Giải và La Diệu khác nhau ở chỗ, Phương Giải căn bản không có Khí Hải.
Tuy một trăm hai mươi tám khí huyệt của Phương Giải đã mở bảy chỗ, nhưng không có Khí Hải làm nơi chứa nội kình, vậy thì khí huyệt mở ra còn có ý nghĩa gì nữa? Giải thích một cách đơn giản, Khí Hải có thể coi như biển. Mà một trăm hai mươi tám khí huyệt là nhiều con sông liên kết với biển. Lúc cần vận dụng nội kình, nội kình sẽ theo Khí Hải mà tràn tới các khí trong huyệt. Một người nếu không có khí huyệt, thì cho dù Khí Hải của y có khổng lồ thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể phát huy ra được. Mà một người nếu không có Khí Hải.thì căn bản không có lựclượng gì.
Ngay cả khí lực để ăn cơm uống nước cũng không có.
Cho nên mới nói Phương Giải và La Diệu không giống nhau.
Mở khí huyệt dường như cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên Trác Bố Y càng suy nghĩ càng loạn. Cơ thể của Phương Giải tồn tại một mâu thuẫn rất lớn. Không có Khí Hải, làm sao có thể có khí huyệt? Có khí huyệt, lại không thông Khí Hải, có lợi gì? Nhưng thân thể của hắn lại cường tráng giống như con báo săn. Hơn nữa rất rõ ràng, từ lúc hắn rời khỏi Phan Cố được nửa năm tới nay, thực lực của hắn không ngừng được tăng cao.
Lúc ở Phan Cố, Phương Giải từng tự giễu nói rằng hắn thậm chí đánh không lạiLí Cảm Đương. Lí Cảm Đương chỉ là một võ giả miễn cưỡng tính là Nhị Phẩm mà thôi. Nhưng trên đường tới đế đô, Phương Giải đã giết chết một phi ngư bào Tứ Phẩm của Tình Nha. Tuy có một phần may mắn, nhưng nếu không có thực lực nhất định, thì chỉ sợ may mắn sẽ không biết mà tới.
Nhìn Phương Giải, Trác Bố Y nhịn không được lắc đầu thở dài:
- Chẳng lẽ, đúng như lời Chu viện trưởng nói, La Diệu luyện vẫn là nội kình chứ không phải là thân thể. Mà ngươimới là người chính thức luyện thể?
Trác Bố Y không dám xác định. Nhưng y biết cho dù là bản thân Phương Giải cũng chưa hiểu hết cơ thể của hắn. Càng không dùng pháp môn tu luyện gì. Bằng không hắn đã không khống chế nổi cơ thể của mình như vậy, dẫn tới hôn mê bất tỉnh. Ở Khách Thắng Cư, tiểu tử này không biết tự lượng sức mình, cưỡng ép phá vỡ Họa Địa Vi Lao. Nếu không phải vào thời khắc cuối cùng, Trác Bố Y cảm thấy được sựphản kháng của hắn, mà buông lỏng Họa Địa Vi Lao một chút. Thì không khéo hắn đã bị Họa Địa Vi Lao làm cho đứt gân mạch rồi.
Nhưng dù vậy, người kia đã nhìn Phương Giải với cặp mắt khác.
Nếu Phương Giải biết mình trong lúc thần trí mê loạn, dùng hết sức phá được Họa Địa Vi Lao là nhờ Trác Bố Y nhả ra, thì có lẽ sẽ cực kỳ kinh ngạc. Khống chế được toàn bộ người trong Khách Thắng Cư đã khó rồi, mà Trác Bố Y còn có thể chia tinh thần ra khống chế một người. Như vậy cần lực tinh thần khủng bố tới cỡ nào?
Sự đáng sợ của thiên phú, có thể thấy được một ít.
Có đôi khi, một người không có thiên phú dù cố gắng thế nào, cũng không thể sánh bằng hai chữ "Thiên phú".Đang lúc Trác Bố Y ngẩn ngơ suy nghĩ, thì ở một quán bán hàng ăn vặt bên đường, lão già què liếc nhìn cỗ xe ngựa đi qua, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Trác Bố Y, người khác nói ngươi đã sớm thoát khỏi trần tục. Trong mắt takhông có người nào trong thiên hạ này dấn sâu vào đời hơn ngươi. Bỏ qua Hoàng Đế bệ hạ, hộ tống một tiểu nhân vật không quan trọng gì về nhàThế gian này chỉ có một người thuộc quan phủ làm như vậy.
Ông ta cảm khái một tiếng, sau đó kẹp một miếng thịt bỏ vào miệng, lại uống một ngụm Tây Bắc Thiêu, vui sướng tự nhạc.