Phương Giải hơi sửng sốt, không nhịn được gật đầu:
- Quả thực có chút bực bội. Bị một người rất ngây thơ dùng thủ đoạn rất ngây thơ làm phiền. Cho dù biết rõ đây là trẻ con học người lớn, làm mấy chuyện giận dỗi. Nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. - Cần giúp đỡ không?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
- Không cần, ta đã trả tiền rồi.
Phương Giải cười cười nói:
- Nói về chuyện Diễn Vũ Viện để lộ đề thi đi. Rốt cuộc Hầu gia thấy thế nào?- Ngay cả ngươi đều biết, làm sao ta không biết? Ngay cả ta và ngươi đều biết, làm sao người của triều đình không biết? Cho nên ngươi không cần phải hỏi ta thấy thế nào. Mà là hỏi triều đình thấy thế nào. Tuy nhiên, ngươi chuẩn bị trả cho ta tiền thuê nhà sáu người, ta có thể miễn phí cho ngươi một tin tức.
- Tin gì?
- Đề thi Diễn Vũ Viện đang bán bên ngoài, là đồ giả.
- Ta biết.
Phương Giải nói:
- Nếu ngay cả chuyện như vậy mà ta đoán không ra, thì mới thực là ngu ngốc.- Ngu ngốc rất nhiều. Chẳng hạn như người bạn suốt đêm sao chép đề đưa tới cho ngươi kia. Theo ta được biết, có ít nhất mấy trăm đề giả bị bán ra ngoài. Một phần một nghìn lượng bạc, gộp lại là mấy chục vạn lượng bạcViệc kinh doanh này, con mẹ nó thật lợi nhuận. Nếu không phải lão tử sợ chém đầu, thì cũng muốn làm một chuyến. Tạo một đề thi giả dối, có thể khiến cho mấy trăm con cháu quý tộc lộ ra bản tính ngu ngốc, hơn nữa còn có thể kiếm được một khoản tiền lớn như vậy. Việc kinh doanh này, thực con mẹ nó hoàn mỹ.
Phương Giải thở dài:
- Điều ta muốn biết, là ai có lá gan lớn như vậy, ngay cả đầu cũng không muốn giữ. Người này mới là kẻ ngu ngốc nhất. Chẳng lẽ y nghĩ triều đình sẽ không tra ra được sao? Tưởng rằng Đại Nội Thị Vệ Xử, Hình Bộ, Đại Lý Tự đều là những kẻ ngu ngốc sao?Ngô Nhất Đạo như cười như không, nhìn Phương Giải nói:
- Trên thực tế, tới hiện tại những nha môn mà ngươi vừa nói, còn chưa điều tra ra ai là kẻ chủ mưu. Nghe nói bởi vì mấy vụ án gần đây, Đại Lý Tự và Hình Bộ bị người ta coi là vô năng. Cho nên hai nha môn này đã phái không ít cao thủ điều tra. Mà bệ hạ cũng biết việc này. Giao trách nhiệm cho Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực bắt lấy kẻ chủ mưu.
- Ta đã biết chuyện lộ đề giả này trước ngươi ba ngày. Nhưng ba ngày qua, đề vẫn mua được, lại không bắt được kẻ bán đề. Mà triều đình bởi vì không bắt được kẻ đó, lại không thể làm rùm beng mọi việc, cho nên vẫn không ít những kẻ ngu ngốc mắc mưu.
Phương Giải thở phào một cái, nói:
- May mắn, may mắn. Xem ra bệ hạ không có ý định truy cứu đề thi giả. Nếunhư truy cứuKhông biết có bao nhiêu người trong triều đình phải gặp xui xẻo. Nhất là những vị đại nhân tham gia soạn đề thi, chỉ sợ lòng người bàng hoàng.
Ngô Nhất Đạo nhìn Phương Giải, như nhìn thấy một kẻ ngu ngốc.
- Ngươi và kẻ làm giả đề thi kia coi như là thông minh. Nhưng bởi vì không nắm rõ tình tiết, cho nên có vẻ ngu ngốc.
Ngô Nhất Đạo nói.
- Không thể nghi ngờ rằng, mục đích của kẻ làm giả đề thi là muốn triều đình hỗn loạn. Ý đồ dùng chuyện này để làm cho bệ hạ giận dữ. Sau đó liên lụy tới các quan viên. Đây là mục đích của y. Y muốn triều đình chết nhiều người, khiến cho đế đô đại loạn. Tốt nhất là tơi tình trạng gió tanh mưa máu. Quan viên chết càng nhiềucàng khiến y cao hứng.
- NhưngHoàng Đế tuyệt sẽ không làm như vậy.
- Vì sao?
- Bởi vì, chỉ có một người soạn đề thi, chính là Chu viện trưởng của Diễn Vũ Viện.
Ngô Nhất Đạo nói:
- Kẻ làm giả này khẳng định không nắm rõ được chi tiết, cũng không hiểu nhiều lắm về cuộc thi Diễn Vũ Viện năm nay. Cho nên có thể khẳng định y không phải là quý nhân của thành Trường An. Nói không chừng là mới vào thành không lâu. Chưa hiểu hết chuyện của triều đình, đã muốn phá đám rồi. Bởi vì, chỉ cần chức quan hơicao chút trong triều đình đều biết, người ra đề thi năm nay là Chu viện trưởng. Bất kỳ người nào cũng không thể nhúng tay vào được. Ngươi nghĩ xemHoàng Đế sẽ vì đề thi giả kia, mà trách Chu viện trưởng sao? Cho nên người này chỉ kiếm được mấy chục vạn lượng bạc thôi, chứ mục đích chính của y đã không đạt được.
Phương Giải ngẩn ra, sau đó không nhịn được cười ha hả.
Ngô Nhất Đạo khẽ cười nói:
- Cho nên người trong triều đình đều tò mò. Kẻ nghĩ ra thủ đoạn độc ác lại rất ngu ngốc đó, rốt cuộc là ai. Ta cũng rất muốn biết
.Sướng Xuân Viên
Khung Lư
Nhìn bệ hạ và Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực đang nói chuyện, thái giám cầm bút Tô Bất Úy do dự một lát, liền nhẹ giọng nhắc nhở:
- Bệ hạ, Húc Quân Vương và mọi người đã tới từ lâu, đang đợi ở ngoài cửa.
Hoàng Đế nao nao, lập tức gật đầu nói:
- Ngươi đi xử lý đi, việc này không thể kéo dài. Kẻ làm giả tuy không phải in đề thi phát ra ngoài, không dễ tìm ra căn nguyên. Nhưng vừa rồi ngươi nói có thể dựa vào xuất xứ của giấy Tuyên Thành để điều tra. Vậy thì trẫm chờ tin của ngươi.
Hầu Văn Cực vội vàng cúi đầu nói vâng, khom người lui ra ngoài. Lúc tới cửa,thấy Húc Quận Vương Dương Khai và hai người khác đứng ở một bên, y chắp tay hành lễ nói:
- Bái kiến Vương gia.
Dương Khai nói khách khí với y vài câu, đã bị Tô Bất Úy gọi vào. Trước khi rời đi, Hầu Văn Cực không nhịn được quay đầu nhìn hai người ở phía sau Húc Quận Vương Dương Khai, lông mày hơi nhíu. Y thực sự không nghĩ tới, có thể gặp được hai kẻ bị nhốt trong thiên lao của Sướng Xuân Viên mười một năm rưỡi. Hầu Văn Cực không nhịn được cảm thán một tiếng. Bị nhốt mười một năm rưỡi mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời, có lẽ giờ là lúc bọn họ một bước thăng thiên rồi.
Ba người Dương Khai đi vào. Y kéo áo bào quỳ xuống thi lễ. Hai người ở đằng sau tuy sắc mặt không tình nguyện, nhưng vẫn quỳ theo.- Thần Dương Khai khấu kiến bệ hạ.
- Thảo dân Mưu Lương Bật, thảo dân Tông Lương Hổ, khấu kiến bệ hạ.
Hoàng Đế nghiêng đầu nhìn, phân phó:
- Tất cả đứng lên đi, Lão Thập Nhị, ngươi lại đây ngồi bên trẫm. Hai người các ngươi tìm chỗ ngồi. Trên bàn có trà, trong mâm có đồ điểm tâm.
Dựa theo thứ tự huynh đệ của Hoàng Đế, Dương Khai xếp thứ mười hai.
Hoàng Đế nhìn Dương Khai nói:
- Binh Bộ Thị Lang Ngu Đông Lai nhiều lần khiến cho trẫm thất vọng. Liên tiếp phạm phải sai lầm lớn. Trẫm đã đồng ý ông ta nghỉ hưu. Nhưng Binh Bộ không thể không có người làm chủ. Một nha môn lớn như vậy mà có vẻ vô dụng. Có người đềnghị giao Binh Bộ cho ngươi làm. Lão Thập Nhị, ngươi có bằng lòng hay không?
- Dạ?
Dương Khai sững sờ, vội vàng đứng lên nói:
- Thần đệ không làm được!
- À?
Hoàng Đế cười cười, rất thích tính ngay thẳng của thập nhị đệ này:
- Vậy ngươi nói xem, để cho ai làm?
Dương Khai quay người, chỉ vào từng người một trong hai người kia:
- Mưu Lương Bật có thể làm Thượng Thư, Tông Lương Hổ có thể làm Thị Lang!