Tranh Bá Thiên Hạ

Đợi ba người Tô Bất Úy vào phòng gỗ, Phương Giải lại dựa vào tảng đá ngẩng đầu nhìn bầu trời. Nhàm chán ngồi đây rất lâu, đến tận lúc trời tối hắn cũng không thấy Tô Bất Úy tìm đến. Tiếng kêu ùng ục trong bụng càng ngày càng vang dội, Phương Giải không kìm được thở dài một tiếng, tự nhủ cũng không biết phải đợi bao lâu.

Trong căn phòng gỗ đã lên đèn, có thể nhìn thấy bóng dáng cảu Hoàng đế trong phòng in lên vách tường. Phương Giải không kìm được cảm thán, Hoàng đế đã ngồi ở chỗ đó ít nhất bốn năm tiếng không di chuyển, cũng đủ mệt đấy.

Hắn nhìn trái nhìn phải một chút, thấy đám Phi Ngư Bào đang canh giữ bên ngoài viện tử không nhìn về phía mình. Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là không kìm được, từ phía sau tảng đá lặng lẽ giơ tay ra, sờ soạng một lúc tìm được một quả dưa chuột, xoa xao loạn lên ở trên quần áo, cố gắng không phát ra âm thanh bắt đầu ăn.

Sau khi một quả dưa chuột vào trong bụng, ngược lại lại càng đói.

Sau khi ăn xong, hắn nhẹ nhàng thò ra nửa người tiếp tục sờ soạng. Nhờ ánh trăng yếu ớt, một hơi hái liền ba bốn quả ôm vào lòng.

Vừa định ăn, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, hắn giật mình, vội vàng nhét dưa chuột vào trong áo. Vừa giấu xong liền nghe thấy bên ngoài tiếng của Tô Bất Úy vang lên:

- Phương Giải, Bệ hạ cho ngươi vào.

Phương Giải dùng tốc độ nhanh nhất để nuốt miếng dưa chuột ở trong miệng xuống, sửa sang một chút y phục xong từ sau hòn giả sơn chui ra. Hắn nói với Tô Bất Úy giọng điệu áy náy:

- Ty chức lại ngủ mất, xin công công đừng trách.

Tô Bất Úy như cười như không nhìn Phương Giải một cái, ý cười trên khóe miệng có chút cổ quái. Phương Giải không hiểu, nhưng lại biết ý cười này tuyệt đối không có ác ý gì.

Đi theo sau Tô Bất Úy, sau khi vào cửa Phương Giải thi lễ nói:

- Đội phó Thám báo Phương Giải, khấu kiến Bệ hạ.

- Đứng dậy đi, trẫm bận xử lý chút việc triều chính khiến ngươi đợi bên ngoài lâu. Lại đây, trẫm có việc hỏi ngươi.


Phương Giải đứng dậy, hơi nghiêng người đi vào trong phòng. Sau đó thi lễ với hai vị đại nhân vẫn còn chưa rời đi, lúc hắn khom người phát hiện chân hai vị đại nhân đều đang hơi run.

Cũng là đang đói mà.

Phương Giải cười thầm trong bụng, tự nhủ các ngươi còn không có dưa chuột mà ăn.

Hoàng đế cầm một tờ giấy từ trên chiếc bàn thấp, đưa cho Phương Giải nói:

- Đây là đề thi toán năm nay của Diễn Vũ Viện, trẫm cố ý lấy một tờ từ Chu Viện trưởng. Đây chỉ là một câu trong đề thi, ngươi xem xem giải như thế nào?

Hóa ra Hoàng đế vẫn muốn khảo cứu mình.

Phương Giải dùng hai tay nhận đề, mượn ánh đèn để nhìn.

Ban đêm lên đèn, có mười ngọn nến. Đầu tiên châm một ngọn, sau khi cháy hết lại châm ngọn thứ hai, sai khi cháy hết lại châm ngọn thứ ba, sau khi cháy hết lại châm một lần hết tất cả những ngọn nến còn lại, vừa lúc có gió thổi qua, chỉ có một ngọn nến vẫn chưa tắt, đến tận trời sáng thì còn thừa mấy ngọn?

Thấy Phương Giải hơi nhíu mày, khóe miệng Hoàng đế hơi hiện lên chút ý cười. Vấn đề này lúc ở Diễn Vũ Viện, mấy nhân vật lớn gần như là không có đáp án nào đúng. Phần lớn đều nghĩ đáp án quá phức tạp, mà nghĩ quá đơn giản lại bị đề này lừa tư duy.

- Bốn ngọn.

Khóe miệng Hoàng đế mới cong lên ý cười, Phương Giải liền đưa ra đáp án.

- Hả?

Hai vị Thượng thư đại nhân đứng cách hắn không xa gần như không hẹn mà cùng nhìn hắn. Hoàng đế cười cười gật đầu nói:

- Xem ra trẫm cho ngươi năm môn xuất sắc cũng không phải là làm bộ, nhanh như vậy liền có thể nói ra đáp án thật khiến trẫm không ngờ tới.

Phương Giải tự nhủ cái thế giới không có cân não này thật nhàm chán.

Đúng vào lúc này, bụng Công bộ Thượng Thư Lưu Nhân Tĩnh đang đứng ở bên cạnh bỗng không biết điều mà sôi ùng ục lên. Vị Thượng Thư vừa bị Hoàng đế mắng một trận dữ dội có chút xấu hổ cúi thấp đầu giấu đi vẻ ngượng ngùng trên mặt. Lúc trước Bệ hạ hỏi ông ta tại sao đê Hoài Thủy đã sửa một năm rồi mà vẫn không ngăn được lũ lụt dọa ông ta quên cả đói. Lúc này lại không kìm chế được, bụng sớm đã rỗng tuếch rồi.

- Thanh âm gì thế?

Hoàng đế lắng tai nghe ngóng.

- Là thần... bụng của thần.

Lưu Nhân Tĩnh đỏ mặt trả lời.

Hoàng đế ngẩn người ra, lập tức không nhịn được cười rộ lên:


- Trẫm lại quên mất, từ trưa đến giờ các khanh chắc hẳn đều chưa ăn gì, trẫm cũng chưa ăn, bụng khanh kêu nên trẫm cũng thấy đói rồi. Tô Bất Úy, cho người đưa điểm tâm đến để bọn họ lót dạ trước, lát nữa nấu một bát cháo đưa lên cho trẫm.

- Cháo đã nấu xong vẫn còn nóng ạ, Bệ hạ nếu ăn bây giờ, nô tài lập tức cho người đưa lên.

- Tốt lắm.

Hoàng đế cười cười:

- Đưa thêm mấy bát lên, đừng để bọn họ nói trẫm keo kiệt. Phương Giải... ngươi cũng ở lại, ăn xong trẫm còn có việc hỏi ngươi.

- Không cần, không cần, thần không đói, thần không đói chút nào.

Phương Giải theo bản năng xua xua tay, nhưng vào lúc này, mấy tiếng sột soạt sột soạt, dưa chuột giấu trong áo một cây cũng không giữ được đều rơi ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, trong phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Hoàng đế không nhịn được trợn to mắt, đưa tay chỉ vào mấy quả xanh biếc trồng trong hoàng cung hỏi:

- Đây là... cái gì?

Phương Giải hít sâu một hơi, sau đó cúi người trả lời:

- Bệ hạ... vật này gọi là... dưa chuột.

Hoàng đế ngẩn người, sự kinh ngạc trong mắt vẫn chưa hết. Phương Giải vội vàng khom người nhặt mấy quả dưa chuột đó lên, tay chân luống cuống lại nhét vào trong quần áo.

- Thần thất lễ... xin Bệ hạ trách phạt.

Hắn vừa nói, trong lòng vừa tính toán xem tiếp theo nên làm gì.

- To gan!


Hoàng đế đang ngồi trên giường đất bỗng nhiên hô to, dọa Phương Giải giật mình. Đúng lúc hắn quyết định bẩm báo sự thật với Hoàng đế, Hoàng đế chỉ vào chóp mũi hắn hơi giận nói:

- Hái dưa chuột của trẫm mà lại dám cất giấu đi, ngươi thật to gan! Trẫm hỏi ngươi... ăn ngon không?

- Mùi thơm mát giòn ngọt... ăn ngon...

Phương Giải cúi đầu trả lời, ngữ khí có chút run sợ.

- Ngon? Ngon còn không lấy ra cho Trẫm và mấy vị đại thần nếm thử?

Nghe câu này, đến lượt Phương Giải ngẩn người. Hắn ý thức được lôi dưa chuột từ trong tay áo ra, thận trọng đặt trên bàn thấp rồi nhanh chóng lui về. Hoàng đế cầm lên nhìn nhìn, lấy một cái khăn tay tắng sạch từ trong tay áo ra lau lau, cũng không ngại không sạch sẽ, nhét vào trong miệng cắn một cái.

- Trẫm tự tay trồng, quả nhiên thơm ngọt ngon miệng! Đến đây, hai người các ngươi mỗi người một quả, không có của Phương Giải đâu.

Hoàng đế rộng rãi chỉ chỉ mấy quả dưa chuột đó, hai vị Thượng thư đại nhân lại đều nhìn mà choáng váng. Tô Bất Úy mím môi cười cười, tự nhủ anh chàng này quả thực là hợp ý Bệ hạ. Y bước nhanh đến, đưa cho hai vị Thượng thư đại nhân mỗi người một cây. Hai vị Thượng thư nhìn nhau, đều thấy từ trong khóe mắt nhau sự không thể tin nổi.

Bọn họ bất luận thế nào cũng không thể ngờ, không ngờ có một ngày cùng Bệ hạ ăn dưa chuột...

Răng rắc.

Răng rắc.

Thanh âm nhấm nháp trong trẻo, từ trong căn phòng nhỏ bay ra, dường như nương theo gió nhẹ lên theo không trung, bay đến nơi rất xa, rất xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận