Sau gáy Phương Giải không có mắt, đương nhiên không biết nguy hiểm sau lưng. Cây côn đất đó linh hoạt, sắc bén đập phía sau hắn. Không hề nghi ngờ, cây côn này nếu đập trúng Phương Giải thì chỉ trong thời gian ngắn sẽ mất đi khả năng phản kháng. Điểm đáng sợ của Phù sư chính là ở chỗ họ có khả năng chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành thủ đoạn tấn công khiến người ta khó mà phòng bị được. Mà vì Phù sư thưa thớt, cho nên rất khó phán đoán được thực lực thực sự của họ.
Cấp bậc của võ giả khác nhau, có sự phân chia khác nhau. Thực lực của Phù sư luôn không thể có được phán đoán chính xác. Mặc dù theo phẩm cấp của võ giả cũng sẽ theo phẩm chất Phù sư, nhưng vì thủ đoạn của Phù sư khi triển khai ra thiên biến vạn hóa, khó trách sẽ có hiện tượng tương sinh tương khắc. Một Phù sư ngũ phẩm thiên về dùng Thủ Thạch phù thuật, đánh bại một Phù sư lục phẩm thiên về dùng Thủy phù cũng không phải là không có khả năng.
Theo lý giải thông thường, người sử dụng Hỏa Phù trong Phù sư tương đối khó giải quyết. Mà khó nhất là trong Phù sư cũng cực kỳ hiếm thấy Kim Phù Phù sư.
Thôi Bình Châu thiên về dùng Thủ Phù. Nghe nói tu hành Phù sư thiên dùng Thủ Phù tới ranh giới cửu phẩm có thể dựa vào địa thể một mặt hàng trăm tinh binh. Đương nhiên, đó chỉ là truyền thuyết. Tối thiểu cho tới bây giờ, Đại Tùy vẫn chưa xuất hiện một Phù sư có thể đạt tới gianh giới cửu phẩm. Phù sư có thể biết được nguyên khí thiên địa nhập môn, dùng nguyên khí thiên địa vận hành trong cơ thể làm nhập phẩm. Có thể thi triển ra bất kỳ nhập môn Phù đạo yếu ớt nào làm khởi điểm của gianh giới nhị phẩm. Thấy Thôi Bình Châu thi triển Thủ Phù hóa thành côn, có lẽ đã có chí ít là gianh giới Phù sư tứ phẩm rồi.
Từ trước đến giờ Phương Giải chưa từng chiến đấu với Phù sư. Trận chiến của Phàn Cố Lý Hiếu Tông giết chết Ngô Bồi Thắng đó hắn lại chưa biết. Dù, hắn nghe nói thế gian có tồn tại loại nghịch thiên Phù sư này, nhưng vẫn luôn cảm thấy có lẽ phần lớn lời truyền đều là lừa người. Mặc dù hắn cũng biết sau khi tới thế giới này, không có chuyện gì là không thể xảy ra. Vốn thế giới quen thuộc tiền thế của mình là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nhưng, hắn vẫn thấy Phù sư có chút quá huyền bí, hầu như không nên xuất hiện trong bất kỳ thế giới thực nào.
Đó là tư tưởng, quan niệm cố hữu, muốn chuyển biến cần phải có thời gian.
Phương Giải vẫn luôn lùi lại, cú đấm của Thôi Bình Châu tốc độ nhanh khiến người ta líu lưỡi. Mật độ đó như mưa to gió lớn khiến người ta khó mà phân biệt được đâu là thực đâu là ảo. Cho nên, Phương Giải phải đề phòng từng cú đánh một. Chỉ riêng làm tới được điểm này sẽ phải tập trung toàn bộ tinh thần, làm thế nào để cảm nhận được nguy cơ phía sau?
Cho nên Thôi Bình Châu xác định, mình đã thắng rồi.
Y không muốn giết chết Phương Giải. Trước tiên nói tới quy củ của cuộc tỷ thí Diễn Võ Viện thì không được làm tổn thương tính mạng người khác, chỉ nói Phương Giải là người được Bệ hạ chú ý tới, Thôi Bình Châu cũng không dám ra tay giết chết rồi.
Cho nên khúc côn đất của y ngay cả linh hoạt cũng không có uy lực giết chết người khác. Nhưng, nếu Phương Giải thực sự bị một côn này, thổ ra máu là điều đương nhiên.
Chỉ cần Phương Giải trúng một côn này phía sau lưng, tốc độ ra tay của Thôi Bình Châu trong chớp mắt có thể khống chế được Phương Giải rồi.
Xét một cách tương đối, bắt giữ sơ với đánh ngã càng thể hiện được ưu thế.
Khúc côn đó đánh xuống người kia, Thôi Bình Châu bất giác không tự chủ được liền mỉm cười.
Sau đó nụ cười của y liền cứng đờ lại, biểu hiện đắc ý biến thành kinh ngạc.
Y thấy trong mắt của Phương Giải bỗng có luồng ánh sáng rất đẹp chiếu ra. Sau đó cả người Phương Giải liền biến mất không dấu vết. Nếu nói tốc độ ra tay của Thôi Bình Châu nhanh còn có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, nhưng tốc độ biến mất của Phương Giải khiến cho người bình thường không thể nhìn thấy được.
Phương Giải biết nguy hiểm không đến từ sau lưng, nhưng hắn thấy nụ cười trên miệng Thôi Bình Châu.
Trong nháy mắt, cơ bắp hai chân hắn bỗng căng lên. Nếu có người động vào hai chân hắn lúc này, sẽ kinh ngạc phát hiện thấy cơ bắp hai chân hắn còn cứng hơn cả nham thạch! Phương Giải trước khi tới Trường An trên đường đi đã nói một câu như vậy với Đại Khuyển. Đại Khuyển không hiểu, Phương Giải cũng không buồn giải thích.
Nhà khoa học nói, người bình thường có thể sử dụng sức mạnh cơ bắp, đối với cực hạn sức mạnh cơ bắp mà nói rất là bé nhỏ. Nếu cơ bắp toàn thân đều hướng về một phương hướng dùng lực có thể có sức mạnh hàng ngàn cân.
Cơ thể Phương Giải hiện giờ, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu được. Nhưng, hắn lại biết rõ, từ sau khi rời khỏi Phàn Cố, cơ bắp của hắn ngày càng cứng cáp hơn. Đã hai lần đau bất tỉnh nhân sự rồi. Mỗi lần sau khi tỉnh dậy, Phương Giải đều có thể cảm nhận được cơ thể đã có chút biến đổi, khỏe mạnh hơn.
Hắn từ trước đến giờ chưa từng thể hiện cực hạn của mình trước mặt người khác. Nhưng, điều đó không có nghĩa là hắn không ngầm thử cực hạn của mình rốt cuộc là gì?
Khi thấy Thôi Bình Châu cười đắc ý, Phương Giải liền có phản ứng. Trong đầu hắn mới có ý niệm, cơ thể cũng hành động theo. Đó là sự khác biệt lớn nhất giữa hắn và người bình thường. Mỗi lần sau khi đau tới bất tỉnh nhân sự tỉnh dậy, Phương Giải đều thấy tốc độ phản ứng của mình đã nhanh hơn trước một chút.
Hắn không biết đây là thủ đoạn được nhờ sự giúp đỡ của Trung Thân Vương Dương Kỳ, hay là bản thân mình đã có chút quái dị? Đương nhiên, hắn cũng đã từng nghĩ, nếu là vế thứ hai hầu như miễn cưỡng có thể giải thích vì sao có người truy sát mình? Vì sao có người bảo vệ mình? Đã từng có một ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu Phương Giải, ngay cả bản thân hắn cũng không muốn đối diện với cách đó lần nữa.
Hắn lo lắng, mình là vật thí nghiệm được bồi dưỡng từ thực lực cực mạnh nào đó.
Mỗi khi đêm dài vắng người, ý niệm này càng thể hiện rõ ràng, cũng khiến người ta càng lo sợ hơn. Ngẫm lại, một người nếu là người khác chế tạo ra, hoặc cải tạo ra, mà người này mãi cho tới khi trưởng thành mới phát hiện ra, đó sẽ là một chuyện đáng sợ vô cùng.
Phương Giải luôn cảm thấy cơ thể mình, cũng luôn lo lắng thể chất ngược lại với người khác liệu có khiếm khuyết gì không? Ví dụ như một ngày nào đó, hắn chết đi trong tình trạng không hề có dấu hiệu báo trước.
Kỳ thực mỗi người chết một lần, còn sợ chết hơn người bình thường.
May mà xuất hiện sự biến đổi bắt đầu từ cơ thể, Phương Giải không cảm thấy có chỗ nào không tốt, ngược lại … cơ thể bây giờ rất tốt.
Phương Giải biến mất trước mặt Thôi Bình Châu.
………….
…………..
Khi Phương Giải biến mất, Thôi Bình Châu thấy rõ cây côn mình thi triển Thủ Phù gắn kết thành. Mà cây côn này đang nhanh chóng giáng xuống. Phương Giải biến mất, hướng mà cây côn này giáng xuống chính là bản thân Thôi Bình Châu.