Cuộc tỷ thí sau cùng bên này Diễn Võ Viện đã kết thúc. Trên điểm tướng đài, các nhân vật lớn sau khi làm việc một ngày mệt mỏi lần lượt đứng dậy. Di Thân Vương cáo từ Chu viện trưởng. Lão già keo kiệt này không ngờ không có nổi bữa cơm mời các vị đại nhân. Mọi người cũng biết tính Chu viện trưởng từ trước đến nay không câu lệ tiểu tiết, đương nhiên cũng không ai để ý. Mọi người rời khỏi điểm tướng đài lên xe ngựa của mình, dưới sự bảo vệ của tùy tùng trùng trùng điệp điệp rời đi.
Di Thân Vương Dương Dận mời Lễ bộ thượng thư Hoài Thu Công đồng hành với ông. Người này và Chu Bán Xuyên được gọi là lão đại nhân của triều đình, hình như có chút do dự, sau đó cười gật đầu. Ông quay người hỏi Chu Bán Xuyên:
- Ngươi nợ ta một bình trà ngon Tín Dương, khi nào trả?
Chu Bán Xuyên nhếch miệng nói:
- Ngươi nói ta nợ là nợ gì?
- Lão già mà vô sỉ.
Hoài Thu Công lườm y một cái nói.
- Ngươi so với ta quả thực là già hơn chút, thế nào? Lẽ nào ngươi muốn bất kính với người già?
Hoài Thu Công cười ha hả nói:
- Quỵt nợ không trả còn có lý. Nếu để nhiều học sinh như vậy của Diễn Võ Viện biết bản mặt ngươi, xem ngươi còn có uy tín nữa không.
Chu Bán Xuyên cười nói:
- Uy tín của Diễn Võ Viện từ trước đến giờ không phải nói ra được.
Hoài Thu Công cười lắc đầu, cười nói với Di Thân Vương Dương Dận và rời đi. Di Thân Vương đích thân dìu vị lão đại nhân này lên xe ngựa, phất tay cáo từ Chu Bán Xuyên. Chu Bán Xuyên khẽ vuốt cằm, hồ như không định rời khỏi. Y bước về bên cạnh chiếc ghế, ngồi xuống, nhìn Khâu Dư vẫn luôn đứng bên cạnh hạ giọng nói:
- Trên núi Thần Tuyền có biến cố, ta đã sai Ngôn Khanh đi rồi. Ngươi thu dọn chút đi, cũng tới đó xem xem.
Khâu Dư nghe giọng điệu của Chu Bán Xuyên có chút nghiêm nghị, không kìm nổi liền hỏi:
- Chứ không phải Đế Đô tới người nào đó khó giải quyết à?
Chu Bán Xuyên gật đầu nói:
- Nếu không có gì bất ngờ, Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc Hạc Lệ đạo nhân đó, Đại Nội thị vệ xử Trác Bố Y quái thai đó hắn đã ở đó rồi. Lại cộng thêm Ngôn Khanh và ngươi, ngay cả tới một nhân vật lớn khó lường, chí ít cũng không thể để người ta nhìn lén giang hồ Đại Tùy.
- Nếu bốn người chúng ta liên thủ?
Khâu Dư hiển nhiên là kinh ngạc rồi.
- Lẽ nào tới là Thiên Tôn của Phật tông?
- Có lẽ là tới rồi.
Khâu Dư im lặng một lát nói:
- Phật tông từ trước tới nay không bước vào Trung Nguyên, một Thiên Tôn tới đây sao có thể im lặng như vậy? Nếu đúng như vậy, đó không chỉ là khiêu khích với võ lâm Trung Nguyên chúng ta, cũng là khiêu khích với triều đình Đại Tùy. Một khi biết rõ thân phận của người tới, chỉ e là Bệ hạ lập tức sẽ điều động cao thủ lục quân thiên tử. Vì một người của Phật tông, e là một Thiên Tôn ở trong phạm vi Đại Tùy tự nhiên như vậy, bất luận thế nào cũng có chút khó chịu rồi. Hơn nữa … tiên sinh vì sao lại không đích thân ra tay?
- Bệ hạ không thể cử người của quân đội ra mặt được.
Chu Bán Xuyên khoát tay áo nói:
- Đại Tùy có Tông môn của mình. Thủ lĩnh trong Tông môn là Đạo tông. Người của Phật tông mạnh cũng chung quy chỉ có là Tông môn. Nếu Bệ hạ dùng tới người của quân đội đi bắt, há chẳng phải là khiến cho cả giang hồ bị người nhạo báng sao? Còn không bị người nhạo báng, vô số Tông môn Đại Tùy cũng không có tông môn nào lấy ra được một người ra tay? Người giang hồ mất mặt, Bệ hạ cũng gánh không nổi.
- Còn vì sao ta không đi ….
Chu Bán Xuyên nhếch mép nói:
- Ngay cả Tiêu Nhất Cửu cũng đều giữ thân phận chẳng muốn đi, lẽ nào ta lại đi? Theo lý mà nói, Phật tông Thiên Tôn là đệ tử của Đại Luân Minh Vương. Còn Tiêu Nhất Cửu theo người dân thì có thể luận ngang với Đại Luân Minh Vương. Nếu ông ta ra tay há chẳng phải là ỷ lớn hiếp nhỏ sao? Hơn nữa, tên tiểu tử Hạc Lệ mới là người ngang hàng với Phật tông Thiên Tôn. Tiếc là … dù hắn ta là thiên phú không tầm thường, nhưng vẫn không đánh lại được người ta.
Tiêu Nhất Cửu là Tiêu chân nhân núi Thanh Nhạc.
Trong miệng Chu Bán Xuyên, Tiêu chân nhân cũng được, Hạc Lệ đạo nhân cũng được, đều là tên tiểu tử. Nếu để hai nhân vật lớn của Đạo tông này nghe được, cũng không biết liệu có xấu hổ hay không?
Khâu Dư đã hiểu ý của Chu Bán Xuyên, gật đầu nói:
- Ta phải đi đây.
Bệ hạ không muốn để quân đội nhúng tay vào, để Tông môn giang hồ tới giải quyết chuyện này. Chu Bán Xuyên là Viện trưởng của Diễn Võ Viện, không ai so với hắn đại diện quân đội rồi. Huống hồ, không những trong quân, trong triều đình tư cách của Chu viện trưởng là già nhất đấy. Trong giang hồ cũng được tôn kính. Nếu y đích thân ra tay, quả thực là có chút không ổn với thân phận của y.
Khâu Dư quay người bước đi, xuống phía trước điểm tướng đài lại nghe thấy câu dặn dò bình thản của Chu viện trưởng:
- Đừng khinh thường người ta, Phật tông lập giáo nghìn năm, chớ nói Thiên Tôn, chính là mấy ngày trước trong thành đã có tiểu tăng nhân đó cũng có chút bản lĩnh rồi. Tông môn Đại Tùy dù nhiều, hiệu xưng cao thủ cũng không ít …. Nhưng trên thực tế, so sánh nội tình với Phật tông người ta cũng không là gì cả. Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy về. Đừng gượng chống đỡ, chuyện này chung quy không quan trọng bằng tính mạng.
Khâu Dư hơi dừng lại một chút, gật đầu, nhanh chóng bước đi.
Trên xe ngựa, Di Thân Vương Dương Dận vén rèm cửa xe nhìn ra ngoài, thấy Chu viện trưởng không rời khỏi điểm tướng đài, nghi ngờ trong lòng cũng đã giảm đi một ít. Ông thả rèm xe xuống khẽ hỏi Hoài Thu Công:
- Hoài lão, ngài hiểu Chu viện trưởng nhất. Sao ta cảm thấy chiều này y hình như có gì đó rất lạ?
- Chu Bán Xuyên là một người càng có chuyện càng bình tĩnh. Hắn ta ngồi trên ghế của điểm tướng đài không di chuyển … xem ra không sao, chỉ e chuyện không hề nhỏ đâu.
Hoài Thu Công mỉm cười đáp.
- Nhưng Vương Gia cũng nên biết, khi nào ngay cả Chu viện trưởng ngồi không yên, đó mới là thực sự có chuyện lớn xảy ra rồi. Chỉ cần hắn ta ngồi yên ổn trên ghế đó, là không có gì phải lo lắng.
Dương Dận ừ một tiếng, im lặng hồi lâu liền hỏi:
- Cái tên Phương Giải đó, hình như là manh mối.
- Không vội không vội.
Hoài Thu Công khoát tay nói:
- Hắn còn muốn ở Diễn Võ Viện tu hành 3 năm, Vương Gia gấp làm gì?
Dương Dận bất đắc dĩ cười cười:
- Cô bây giờ bắt đầu thấy đố kỵ trong tay hoàng huynh có bản trữ tài lục rồi.
Hoài Thu Công khẽ vuốt chòm râu nói:
- Trữ tài lục chỉ là một quyển sách, không nói lên điều gì. Vương Gia nghĩ những chuyện này, chi bằng nghĩ xem tối nay đi tới thuyền hoa nào?
Dương Dận không nhịn nổi cười, trong mắt luôn có chút u ám.
………….
…………..
Núi Thần Tuyền.
Trác Bố Y ngồi dưới đất, Hạc Lệ đạo nhân tay áo bồng bềnh.
Người tăng y mặc áo vải xám đó khoác một chiếc cà sa màu vàng kim, một tay ngăn Hạc Lệ đạo nhân, môt tay ngăn Trác Bố Y. Hai tay y một tay động một tay tĩnh. Còn Trác Bố Y và Hạc Lệ đạo nhân cũng là một tĩnh một động. Nhưng là ở chỗ ngăn cản Hạc Lệ đạo nhân là tay tĩnh bất động kia, còn cản Trác Bố Y là tay luôn chậm rãi phật động.