Tranh Bá Thiên Hạ

Khi Phương Giải tỉnh dậy đã ở phủ Tán Kim Hậu mà không phải là cái cửa hàng mà hắn thuê kia, lão bản nương tiếp được hắn ở không trung cũng chẳng biết đã đi đâu. Người ngồi bên giường hắn chính là Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến, Đại Khuyển đứng ở một bên trên mặt tràn đầy thân thiết. Ngoài dự đoán của mọi người chính là, không ngờ tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc cũng ở trong phòng.

Thấy Phương Giải tỉnh lại, Mộc Tiểu Yêu không kìm được thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Thật có lỗi.

Phương Giải áy náy cười nói:

- Mười lăm năm qua không bao giờ ngất xỉu, từ khi rời khỏi Phan Cố đến giờ đãngất đi ba lần rồi. Có tính là không quen với khí hậu nơi này không nhỉ?

- Còn có tâm trạng nói giỡn!

Mộc Tiểu Yêu trừng mắt nhìn hắn nói:

- Trác tiên sinh đã đến thăm ngươi, sau khi bắt mạch nói ngươi không có gì đáng ngại, do quá mệt nhọc hơn nữa lại bị người khác làm chấn động kinh mạch nên mới hôn mê. Lão già què cũng đã tới, bởi vì Hồng Tụ Chiêu có việc mới không ở lại lâu.

Phương Giải cười ngây ngô nói:

- Việc này không thể tính là hôn mê, nhiều nhất chỉ được tính là mê man.

Trầm Khuynh Phiến thấy hắn không có việc gì, cũng không nói gì, đứng dậy duỗi lưng một cái lộ ra đường cong. Từ trước đến nay Phương Giải không có sứcchống cự đối với dáng người xinh đẹp của mỹ nhân này, cho nên nhìn chằm chằm không rời khỏi vòng eo trắng nõn mảnh khảnh lộ ra thời điểm Trầm Khuynh Phiến duỗi người. Trầm Khuynh Phiến dường như không thấy được ánh mắt tham lam vô sỉ của Phương Giải, xoay người rời đi nói phải đi ngủ. Phương Giải di chuyển ánh mắt từ eo thon xuống bờ mông tròn căng.

- Không biết xấu hổ!


Tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc đỏ mặt mắng một câu, đuổi theo Trầm Khuynh Phiến lôi kéo cánh tay của nàng nói:

- Trầm tỷ tỷ chúng ta cùng đi, ta mới không cần tiếp tục ở trong phòng một kẻ lưu manh.Trầm Khuynh Phiến mím môi cười cười, thấp giọng nói vài câu gì đó bên tai Ngô Ẩn Ngọc, mặt tiểu nha đầu kia càng đỏ hơn, dậm chân nói Trầm tỷ tỷ cũng không phải người tốt rồi nhanh chạy đi. Trầm Khuynh Phiến nhìn bóng lưng lay động của tiểu nha đầu đang chạy, quay đầu lại nhìn Phương Giải nói:

- Ngươi xem, lại để cho ngươi chiếm tiện nghi.

Thời tiết giữa hè, nữ nhi chỉ mặc quần lụa mỏng. Buộc vòng quanh đường cong xinh đẹp của thân thể làm cho người ta không đành lòng rời mắt, đương nhiên, Phương Giải từng nói rất chân thành nghiêm túc rằng đây là thưởng thức cái đẹp, chứ không phải hạ lưu gì. Tuy nhiên lời này nói ra, chính hắn cũng thấy không đáng tin.

- Nàng trông một ngày hai đêm rồi.

Mộc Tiểu Yêu thấp giọng nói một câu.Phương Giải giật mình, nói với Trầm Khuynh Phiến đã ra đến cửa:

- Ngủ ngon nhé, nhưng không được cởi quần áo.

Trầm Khuynh Phiến dừng bước, dùng ánh mắt cực kỳ khiêu khích nhìn Phương Giải hỏi:

- Vì sao?

- Nơi này không phải chỗ của chúng ta, nếu chẳng may bị người khác nhìn thấy chẳng phải là ta chịu thiệt sao.

- Phì!

Trầm Khuynh Phiến gắt một cái, mặt hơi đỏ:

- Ta bị người khác nhìn ngươi thiệt cái gì? Nếu thật sự chịu thiệt thì ngươi có bảnlĩnh đến phòng ta mà trông coi a.

Mộc Tiểu Yêu tuyệt đối không dám nói những lời nói như vậy, không ngờ Trầm Khuynh Phiến dám đùa dỡn Phương Giải không chút e dè ở trước mặt mọi người.

Đợi sau khi Trầm Khuynh Phiến rời đi, Phương Giải nói với Mộc Tiểu Yêu:

- Tiểu Yêu tỷ, tỷ cũng đi nghỉ ngơi một lát đi, ta biết tỷ nhất định cũng đã một ngày hai đêm không chợp mắt... Từ từ, tỷ nói là ta đã ngủ mê một ngày hai đêm?!

- Đúng vậy.

Mộc Tiểu Yêu xoa đôi mắt đã có chút cay cay hồi đáp:

- Bị người ta đem về đã một ngày hai đêm rồi.- Vậy... Cuộc thi của Diễn Võ Viện?


Phương Giải hỏi.

Mộc Tiểu Yêu nói:

- Tán Kim Hậu nói hôm nay là ngày yết bảng, bởi vì Ngô tiểu thư cũng tham gia cuộc thi, cho nên sáng sớm Tán Kim Hậu liền phái người dến Diễn Võ Viện xem bảng. Ngươi đừng nóng lòng, Tán Kim Hậu nói thành tích của ngươi tất nhiên sẽ không kém, dù sao đã có năm điểm xuất sắc khi thi văn khoa, tiến vào Diễn Võ Viện không thành vấn đề.

Phương Giải ừ một tiếng, tự hỏi sao mình lại mê man lâu như vậy. Một chưởng của lão tăng kia cũng không cảm thấy quá cương mãnh, thời điểm thân mình bị đánh bay cũng không thấy đau đớn gì, tại sao có thể hôn mê một ngày hai đêm?- Ai đưa ta về?

Hắn hỏi.

Mộc Tiểu Yêu nói:

- Trác tiên sinh.

-À?

Phương Giải day day lông mày, trầm mặc một lúc, hỏi:

- Tiểu Yêu tỷ, tỷ có nhìn thấy một nữ nhân mặc váy vải bông màu lam rất quê mùa không? Thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, rất xinh đẹp. Thời điểm ở Phan Cố hình như tỷ có gặp một lần, chính là lão bản nương của cửa hàng thịt chó Vân Kế. Lần đó khi ta trở về còn khen nàng đẹp, chính là cái người mà buổi tối tỷ và Đại Khuyển cònvụng trộm đi xem.

- Không.

Mộc Tiểu Yêu lắc lắc đầu:

- Chỉ có Trác tiên sinh tự mình đưa ngươi tới đây, làm sao, lão bản nương kia cũng tới Trường An rồi? Làm sao mà ngươi lại nhìn thấy nàng?

- Không có gì... Tiểu Yêu tỷ, Trác tiên sinh có nói đến lão tăng sau khi đả thương ta thế nào không.


- Cũng không.

Mộc Tiểu Yêu nói:- Ông ấy đem ngươi giao người trong phủ Tán Kim Hậu, không đi vào. Nghe người của Tán Kim Hậu nói ông ấy rất vội vàng, giống như có chuyện rất gấp cần phải xử lý. Ông ấy cũng không nhắc đến lão tăng đã đả thương ngươi, Phương Giải... Người của Phật tông lại có người đuổi tới thành Trường An rồi hả?

Phương Giải chậm rãi lắc đầu, dùng sức hồi tưởng bộ dạng của lão tăng lúc đó, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng trong thời gian ngắn lại nghĩ không ra.

- Thần có tội! Không thể bắt được người của Phật tông đến.Khung Lư, Sướng Xuân Viên Bốn người La Uý Nhiên, Hầu Văn Cực, Trác Bố Y, Ly Nan cúi người đồng thanh nói, mà Hoàng đế đang cúi đầu xem tấu chương ngồi đối diện bọn họ trên giường gạch dường như đã sớm dự liệu được kết quả này. Y không ngẩng đầu, chỉ khoát tay áo nói:

- Bố Y và Ly Nan, hai người các ngươi đã truy lùng hai ngày hai đêm cũng mệt rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.

Trác Bố Y và Ly Nan liếc nhau một cái, sau đó đáp lời chậm rãi rời khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi cửa phòng, Ly Nan liếc mắt nhìn Trác Bố Y một cái giống như muốn nói lại thôi, Trác Bố Y khẽ thở dài nói:

- Ta cũng tò mò, vì sao bệ hạ dường như một chút cũng không thèm để ý.Ly Nan bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:

- Có lẽ là thất vọng cực kỳ.

Tâm tình hai người đều không thể nào tốt được, nói nói mấy câu rồi lập tức cáo biệt rời đi.

Trong phòng, hai người La Uý Nhiên và Hầu Văn Cực cúi người vô cùng thấp. Tuy rằng giọng nói của bệ hạ không có gì là tức giận, nhưng hai người bọn họ đều biết tính tình của bệ hạ. Một vị quân chủ mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người của Phật tông đi lại tự do ở đế đô Đại Tùy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận