Tranh Bá Thiên Hạ

Phương Giải mặc dù đối với chuyện đạo nhân núi Võ Đang xuất hiện ở Trường An có chút nghi hoặc, nhưng Tạ Phù Diêu cũng không biết bọn Lưu Tuệ Chính rốt cục là đến làm gì, Phương Giải cũng không thể tra xét. Nhưng tối thiểu hắn biết mấy vị đạo nhân của núi Võ Đang đang sống ở đâu, cho nên sau khi trở về việc đầu tiên Phương Giải làm chính là để thư sinh Trần Hiếu Nho đến nhà trọ Thuận Đức quan sát.

Đến bản thân hắn cũng không biết, tại sao lại mẫn cảm với việc đạo nhân núi Võ Đáng đến thành Trường An như vậy. Trần Hiếu Nho là người Tô Bất Úy phái đến, chuyện Phương Giải giao phó hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Cởi bỏ y phục mới Phương Giải mua cho hắn, đổi sang một thân nho sam bẩn thỉu, Trần Hiếu Nho ngoe nguẩy bỏ đi.

Sáng sớm hôm nay, hắn nhận được tin tức của tiểu thái giám Mộc Tam, nghe nói lúc bệ hạ truyền gặp đám người Hoài Thu Công Ngu Mãn Lâu có nhắc đến Di Thân Vương. Thời gian này đây là lần đầu tiên bệ hạ thể hiện thái dộ bất mãn trước mặt triều thần. Phương Giải nhạy bén nhận ra điều gì trong đó, có lẽ… sự kiên nhẫn của hoàng đế đã bị tiêu trừ sạch sẽ rồi.

Cho nên hắn phải tăng tốc thu thập chứng cứ của Di Thân Vương và đám đồng đảng, mặc dù hắn không biết tại sao thái độ của hoàng đế lại đột nhiên thay đổi như vậy. Hắn đoán là có liên quan đến việc đại quân xuất chinh ngày mười hai tháng hai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ được rốt cục là có quan hệ gì.

Vừa nghĩ đến ngày đại quân xuất chinh, Phương Giải lại không thể không nghĩ đến đạo nhân núi Võ Đang. Đến kinh thành vào thời điểm này, chắc chắn là không thoát được quan hệ với chuyện kia?

Tạ Phù Diêu nói không sai, Lưu Tuệ Chính có cùng bối phận với Hạc Lệ đạo nhân. Đây còn là vì Tiêu chân nhân được hoàng đế phong làm Đại Tùy đạo tông lãnh tụ, bằng không luận bối phận Tiêu chân nhân vẫn tính là vãn bối của Trương chân nhân. Núi Võ Đang phái một người có phân lượng như thế này đến, là nhằm vào ai?

Phương Giải mới ngồi xuống được một lúc, tiểu cô nương Trang Điệp liền cực kì lanh lợi bưng nước rửa chân lên, ấm nóng, vừa đủ ngâm chân. Phương Giải mỉm cười với nàng, tranh thủ lúc nàng cúi xuống cởi giày cho mình, giơ tay sờ lên cái eo nhỏ xíu nhẵn bóng của Trang Điệp.

Trang Điệp mặt mũi đỏ bừng, tránh sang một bên.

Nàng ngồi xổm trên mặt đất, vừa chà chân cho Phương Giải vừa hỏi:

- Công tử hôm nay có mệt không?

Phương Giải cười lắc đầu nói:

- Sao mệt được, cũng không phải xuống ruộng làm việc, Diễn Võ Viện không có việc nặng nhọc, nhưng rất lại nhàm chán.

Trang Điệp kinh ngạc nói:

- Diễn Võ Viện phải rất bận rộn mới đúng chứ? Thứ phải học rất nhiều, binh pháp này, chiến trận này, võ nghệ này, kỵ thuật này, nhưng thứ ấy đều rất chiếm thời gian cũng rất mệt mỏi. Công tử nói không mệt, hẳn là vì thân thể người rắn chắc.

- Làm sao cô biết thân thể ta rắn chắc?

Phương Giải cười hì hì, dùng ngón tay nâng cằm Trang Điệp bỡn cợt một câu. Trang Điệp đỏ mặt tránh né, trầm mặc một lúc hỏi:

- Công tử rất thân với Di Thân Vương sao?

Phương Giải hỏi:

- Vì sao lại hỏi vậy?

Trang Điệp nói:

- Không phải công tử ngày hôm trước vừa đến Tân Nguyệt Lâu, ngày hôm sau người của phủ Di Thân Vương đã đến chuộc thân cho ta sao? Công tử đêm đó… đêm đó uống say, người của phủ Di Thân Vương rất nhanh đã biết, vì không muốn người khác đụng vào người ta, cho nên mới bỏ tiền chuộc ta đưa đến chỗ công tử.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Di Thân Vương đối với ta rất tốt.

Trang Điệp dừng một lát lại hỏi:

- Ta vẫn không hiểu, tại sao người của phủ Di Thân Vương lại biết nhanh như vậy? Lúc công tử đến rõ ràng đã hóa trang, cho dù nhìn chăm chú cũng không thể lập tức nhận ra.

Phương Giải trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện ôn hòa:

- Di Thân Vương phong lưu nổi tiếng thiên hạ, có lẽ người của Tân Nguyệt Lâu đã rất quen thuộc với Di Thân Vương. Nói không chừng ngày thứ hai Di Thân Vương đến Tân Nguyệt Lâu, đem chuyện này làm chuyện cười kể cho hắn nghe, cho nên hắn mới chuộc thân cho cô.

- À…

Trang Điệp à lên một tiếng lại hỏi:

- Ta nghe nói Di Thân Vương tự xưng là thiên hạ đệ nhất phong hoa tuyết nguyệt, đại nhân vật như hắn, sao không lấy quốc sự làm trọng? Mà lại trở thành thuyền hoa lưu luyến chốn thanh lâu?

- Di Thân Vương yêu mỹ nhân.

Phương Giải rất nghiêm túc nói:

- Di Thân Vương say mê sơn thủy, lưu luyến thanh lâu. Là bởi vì hắn là người tao nhã chân chính, tính tình chẳng khác gì nhàn vân dã hạc, đương nhiên không muốn bị tục sự quấn thân.

Trang Điệp cúi đầu lau chân cho Phương Giải:

- Nhưng lúc ta còn ở trong lâu tử nghe nói, Di Thân Vương là người thực sự có bản lĩnh. Hắn như hắn không vào triều, đúng là tổn thất của Đại Tùy. Lúc ta cùng các tỷ tỷ chuyện phiếm, họ đều nói trong bụng Di Thân Vương có chân tài thực học, thực sự là tể tướng chi tài.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Về sau những lời như vậy tốt nhất không nên nói, Di Thân Vương không vào triều tự nhiên có đạo lý của hắn, những lời này thường ngày ở trong nhà nói cũng không sao, không được nói lung tung với người ngoài… Ta mặc dù chỉ gặp Di Thân Vương mấy lần, nhưng cũng thập phần khâm phục đối nhân xử thế của vương gia, nếu hắn vào triều, đối với Đại Tùy mà nói đương nhiên là một chuyện tốt!

Trang Điệp gật đầu nói:

- Công tử yên tâm đi, ta đâu có quen biết ai, có thể đi nói với ai?

- Đúng rồi… ta nghe nói giao tình của công tử với Đại Tùy thủ phú Ngô Nhất Đạo cũng rất sâu? Ngày còn ở trong lâu tử, mọi người đều nói công tử từng sống trong phủ Tán Kim Hầu. Bởi vì biết công tử phong độ phi phàm, cho nên các tỷ muội còn thương nghị thời gian rảnh nên đến cửa Hầu phủ dạo chơi.

- Vậy sao?

Phương Giải cười nói:

- Sớm biết ta có nữ nhân duyên như vậy, đã đến Tân Nguyệt Lâu dạo chơi.

Thấy Phương Giải không lộ dấu vết thay đổi chủ đề, sắc mặt Trang Điệp khẽ biến sau đó mỉm cười nói:

- Công tử, Ngô Nhất Đạo là nhân vật truyền kì, công tử quen biết hắn, kể chuyện về hắn cho ta nghe đi?

Tắm rửa dưới sự hầu hạ của Trang Điệp, lúc Phương Giải quay trở lại phòng đã thấy Trầm Khuynh Phiến đang ngồi dưới đọc sách. Trầm Khuynh Phiến gần đây tính tình càng lúc càng trầm lặng, so với trước đây giống như thời tiết tháng sáu, nói biến là biến. Thấy Phương Giải bước vào, nàng ngẩng đầu dịu dàng cười hỏi:

- Thế nào, cảm giác được mỹ nhân hầu tắm ra sao?

Phương Giải bĩu môi nói:

- Một bó củi khô, nhìn không có hứng thú!

Lời này hiên ngang lẫm liệt, Trương Khuynh Phiến không kìm được lườm hắn một cái, ánh mắt thuận theo mặt Phương Giải nhìn xuống dưới, dừng lại ở nơi vẫn còn dựng ngược luẩn quẩn một lúc.

Phương Giải ngượng ngùng cười:

- Đây là phản ứng tự nhiên…

Hắn ghé mông ngồi xuống bên cạnh Trầm Khuynh Phiến, tự nhiên đem nàng ôm vào lòng, dán vài tai nàng thấp giọng nói:

- Cô gái nhỏ này, liên tục thăm dò mối quan hệ giữa ta và Ngô Nhất Đạo, ngày mai để hắc tiểu tử lặng lẽ đi theo nàng ta, xem nàng ta đem tin tức truyền đi. Bắt đầu từ ngày mai việc đi chợ mua rau giao cho nàng ta. Cho nàng ta một điều kiện thuận tiện. Ngoài ra… chính bởi vì nàng ta liên tục thăm dò mối quan hệ giữa ta và Ngô Nhất Đạo, cho nên…xem ra chúng sắp động thủ với Ngô Nhất Đạo rồi.

- Nguyên nhân lần lữa không động thủ là vì sao?

Trầm Khuynh Phiến thấp giọng hỏi:

- Đám đại nhân trong triều vẫn chưa động thủ, là vì hoàng đế hình như cũng không vội đoạt lấy Hóa Thông Thiên Hạ.

Phương Giải nói:

- Có lẽ hoàng đế thời gian này bận chuyện xuất binh, đợi qua ngày mười hai tháng hai ai biết hắn có đột ngột hạ chỉ đem Hóa Thông Thiên Hạ thu về triều đình hay không?

- Về hộ bộ?

Trầm Khuynh Phiến lại hỏi.

- Cũng có thể trực tiếp thu về hoàng cung trông coi, hoàng đế phái người tín nhiệm cầm lái. Thu một Hóa Thông Thiên Hạ, tương đương Đại Tùy tự nhiên kiếm được mười mấy năm tiền thuế… Hoàng đế không tham mới lạ. Về phần các đại nhân kia vì sao vẫn chưa động thủ, có lẽ là vì trong tay Ngô Nhất Đạo có thứ đáng sợ, thứ đó chưa đến tay, họ không dám tùy ý manh động.

Hắn ngẫm nghĩ một chút tiếp tục nói:

- Nhưng nếu hoàng đế thực sự động thủ với Hóa Thông Thiên Hạ sau khi xuất binh, những người kia nhất định là ngồi không yên, cách ngày xuất binh đã không còn nhiều nữa, họ bây giờ vội hơn Ngô Nhất Đạo, cho nên… Ngô Nhất Đạo ngược lại có vẻ rất an nhiên bình tĩnh.

- Phương Giải…

Trầm Khuynh Phiến há há miệng, định nói lại thôi.

- Làm sao vậy?

Trầm Khuynh Phiến trầm mặc một lúc sau đó nhẹ giọng hỏi:

- Nếu… nếu những người trong triều đình thực sự muốn hạ thủ với Ngô Nhất Đạo, huynh có can thiệp hay không?

Sau khi câu này hỏi ra, Phương Giải cũng rơi vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Phương Giải mới chậm rãi thở phào một tiếng nói:

- Ta vốn đã khuyên mình rất nhiều lần, chuyện này ta không thể can thiệp tránh càng xa càng tốt. Nhưng vô dụng… Việc ta có thể làm không nhiều, nhưng vẫn muốn dốc sức bảo vệ Ngô Nhất Đạo. Ta không có năng lực giúp hắn giữ Hóa Thông Thiên Hạ, nhưng vẫn miễn cưỡng có năng lực giúp hắn giết những người kia.

- Làm như vậy, mọi nỗ lực của huynh trong thành Trường An, há chẳng phải uổng phí?

- Uổng phí thì uổng phí… Có những việc, biết rõ không thể đụng vào, nhưng đến cuối cùng vẫn làm.nếu có thể giấu được thì tốt, không giấu được, cùng lắm chúng ta chạy khỏi thành Trường An. Hội hợp với bọn Đại Khuyển, tìm một nơi sơn thanh thủy tú sống một cuộc sống bình thường.

- Huynh cam tâm?

Trầm Khuynh phiến hỏi.

- Không cam tâm.

Phương Giải trả lời:

- Cho nên mới phải suy nghĩ nên làm thế nào, ta không hi vọng Ngô Nhất Đạo chết, cũng không hi vọng chặt đứt đường đi của mình. Đây là sự kiện rất khó lưỡng toàn… Nếu trước khi đám người đó động thủ ta vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể đi làm điều ngớ ngẩn.

- Huynh và ta, cộng thêm người bên cạnh Ngô Nhất Đạo, bảo vệ hắn sống rời khỏi thành Trường An, có lẽ không thành vấn đề.

Phương Giải thở dài nói:

- Chỉ cần hoàng đế không nhúng tay vào.

- Huynh vì sao cảm thấy hoàng đế sẽ không nhúng tay?

- Bởi vì hắn muốn là Hóa Thông Thiên Hạ, chứ không phải cái đầu của Ngô Nhất Đạo. Triều thần làm loạn, Ngô Nhất Đạo bỏ chạy, hoàng đế có thể bớt được không ít chuyện… Hơn nữa, ai biết hắn có phải cố ý chờ đợi, xem có bao nhiêu thằng hề nhảy ra? Ta cho đến bây giờ, người không thể đoán thấu tâm tư chính là hoàng đế ngồi trên long ỷ… Người khác nghĩ chuyện, có thể nghĩ đến ba ngày sau đã là không dễ. Nhưng hoàng đế nghĩ chuyện, đều có thể nghĩ đến mấy năm, thậm chí mười mấy năm sau.

Nghĩ đến đây, Phương Giải bỗng nhiên sửng sốt.

- Hiện tại Đại Tùy quốc phú dân cường, cùng không phải không chống chịu nổi chiến tranh vài năm… Hoàng đế không cần vội thu Hóa Thông Thiên Hạ mới đúng? Hắn quyết đoán như vậy, không hẳn chỉ muốn nhắm vào trận chiến Mông Nguyên. Nếu cùng Mông Nguyên đánh đến thiên trường địa cửu, có thể mười năm hai mươi năm sau, quốc lực Đại Tùy mới dần suy bại… Mà lúc đó, hoàng đế đã già. Đem Hóa Thông Thiên Hạ giao cho tân hoàng đế không tốt sao?

- Tốt!

Phương Giải tự mình trả lời:

- Khẳng định tốt hơn bây giờ!

Trầm Khuynh Phiến không kìm được hỏi:

- Huynh có phải đã nghĩ thông điều gì?

- Ừm!

Phương Giải không kìm được bật cười:

- Ngô Nhất Đạo khẳng định cũng đã nghĩ đến điểm này! Ban đầu ra cho rằng hắn chỉ là vì trong tay nắm giữ nhược điểm của đám triều thần nên mới thản nhiên như vậy. Bây giờ mới hiểu trong tay hắn còn một con bài chính là thái tử nhỏ tuổi! Vậy hoàng đế tại sao lại muốn biểu hiện có hứng thú với Hóa Thông Thiên Hạ, khiến cho các đại thần đều phải bất an?

- Bởi vì hoàng đế muốn giết người.

Phương Giải cười lạnh nói:

- Đáng tiếc, đợi đến lúc các đại nhân đó tỉnh ngộ thì đã muộn rồi. Những người này… phân nửa là thân cận của Di Thân Vương! Xét cho cùng, mục tiêu của hoàng đế là loại bỏ những đồng đảng của Di Thân Vương. Chẳng trách Ngô Nhất Đạo chắc chắn như vậy… Hắn căn bản đang cùng hoàng đế liên thủ diễn một vở kích. Người như đương kim hoàng đế, sao có thể để triều thần kết bè kết cánh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui