Tranh Bá Thiên Hạ

Trước khi lên xe Phương Giải liếc nhìn hắc tiểu tử Yến Cuồng một cái, cũng không hỏi gì. Nhưng Yến Cuồng hiển nhiên đã hiểu hàm ý trong ánh mắt Phương Giải, cho nên lắc lắc đầu. Trần Hanh và Trần Cáp sau khi trở về nói không có được ăn bánh bao bởi vì nhân bánh bao làm bằng thịt cá, mà hai người họ đến bây giờ sợ nhất chính là cá.

Phương Giải đương nhiên không tin chuyện bánh bao thịt cá, cho nên hắn khẳng định đã nhìn ra vấn đề.

Hắc tiểu tử bây giờ không nói, Phương Giải cũng không định ép hắn.

Hắn gật gật đầu, sau đó xoay người đi về phía đội ngũ cuối cùng leo lên xe ngựa của Hoài Thu Công.

- Hôm nay có thể xuyên qua Mang Đãng Sơn, trước khi trời tối có thể đến được bến Trường Giang. Cả quãng đường được Hoài lão dạy bảo, khiến ta học được rất nhiều thứ trước đây chưa từng nghe qua. Chỉ không nghĩ quãng đường này lại nhanh như vậy, thoáng cái đã phải chia tay.

Hoài Thu Công cười nói:

- Trong thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn, bên nhau lâu rồi cũng phải đến lúc chia tay. Đến bến Trường Giang ta sẽ xuôi dòng Đông hạ còn ngươi ngược dòng Tây hành, sau lần ly biệt này chỉ e sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa. Phương Giải… cả quãng đường ngươi kiềm chế tính cách nghe lão già hom hem này nói hươu nói vượn, không có tỏ ra chán ghét, thật chẳng dễ dàng gì. Ta biết người trẻ tuổi đều không thích cùng lão đầu như ta nói chuyện, bởi vì các ngươi sẽ cảm thấy những lời ta nói quá bảo thủ, không thể lọt tai.

Phương Giải lắc đầu:

- Ai chẳng có một thời tuổi trẻ, chỉ là ngài đã đi qua còn chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Nếu ta dùng những nơi mình mới đi qua, châm chọc những nơi ngàu đã đi qua, đó chính là biểu hiện vô tri ngu ngốc nhất.

Hoài Thu Công nói:

- Ngươi có thể hiểu được những đạo lý này, rất tốt. Nhưng đại bộ phận người trẻ tuổi lại không hiểu được. Trong mắt họ lão nhân gia đều là cây gỗ sắp mục, căn bản không biết dùng vào đâu.

Phương Giải nói:

- Không nghe lời khuyên của lão nhân, người trẻ sẽ còn mục ruỗng nhanh hơn.

Hoài Thu Công cười cười nói:

- Đại bộ phận người trẻ, đều cảm thấy nói chuyện với chúng ta là một chuyện rất nhàm chán. Mà ra lại là người thích tỏ ra thanh cao, cho nên cũng lười làm mấy chuyện giả vờ như hướng dẫn người trẻ. Chỉ là ngươi chướng ta ta chướng mắt ngươi mà thôi, đơn giản không chạm vào điều đối phương không thích là được. Ngươi không giống những người khác, câu nói ai cũng có một thời trẻ tuổi kia ta rất thích.

- Không tệ…

Hắn thở dài một tiếng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ giọng điệu nhẹ nhàng nói:

- Ta nhớ ngày ta còn trẻ, cũng nhìn phụ thân ta không thuận mắt… Cứ cảm thấy lời người nói đều là những thứ vô dụng, cảm thấy người quá thật thà chất phác, cảm thấy mỗi một câu người nói đều không có ý nghĩa. Lúc đó ta chỉ cảm thấy mình mới là đúng, còn người… là một ông già ngoài đậu phụ ra chẳng biết làm gì.

- Đợi đến tầm tuổi này ta mới đột nhiên phát hiện, những lời ta nói bây giờ người đều đã từng nói qua. Người ngu dốt, chất phác, nhưng người không phải không có trí tuệ. Có thể lúc trẻ người cũng giống như ta, nhìn không quen trói buộc của người già, nghe không quen giáo hóa của người già.

Phương Giải gật gật đầu:

- Cái gọi là trí tuệ, kì thực đại bộ phận là dựa vào tích lũy. Con đường người trẻ đi qua, đôi khi chỉ là lặp lại con đường lông bông của phụ thân mình hồi trẻ.

- Ngươi là cô nhi.

Hoài Thu Công nhìn Phương Giải nói:

- Tính cách của cô nhi thông thường đều có một chút lạnh lùng, nhưng ngươi thì khác. Ngày bé không có người ở bên cạnh đánh ngươi mắng ngươi trói buộc ngươi, nhưng ngươi vẫn biết những cái đó không phải thành kiến lão nhân dành cho ngươi.

- Có lẽ chính vì không ai trói buộc ta… cho nên ta mới hiểu sớm hơn người khác một chút.

Phương Giải cười cười:

- Hoài lão hôm nay sao lại có nhiều cảm thán như vậy.

- Là vì ngươi càng ngày càng khiến người ta yêu quý, sắp chia tay rồi có chút không nỡ.

Hoài Thu Công mỉm cười nói:

- Ngày ngươi mới đến thành Trường An, trong mắt ta căn bản không có ngươi. Cho dù ngươi ở trước mặt bệ hạ dâng lên phương pháp tính số và phương pháp ghép chữ phiên âm ta cũng không cho rằng ngươi là một thiên tài. Hơn một năm ngắn ngủi, ngươi leo lên được vị trí hiện tại ta cũng vẫn cho rằng ngươi dựa vào may mắn… Nhưng ở chung với ngươi một tháng thời gian, khiến ta đột nhiên hiểu được một đạo lý.

- Con người… làm gì có ai dựa vào may mắn mà thành công mãi được? Cho dù có, cũng thuộc loại chuẩn bị đầy đủ.

Hắn liếc nhìn Phương Giải một cái, ánh mắt tràn ngập tán thưởng:

- Mấy ngày nay, ta đã nói rất nhiều chuyện, ban đầu nói với ngươi những chuyện đó là vì bệ hạ căn dặn, nhưng về sau, ta lại hi vọng có thể nói với ngươi nhiều hơn một chút. Ngươi bây giờ thành công, tương lại nhất định cũng sẽ thành công, ta biết những kinh nghiệm đó đối với ngươi mà nói chẳng giúp ích được nhiều, nhưng nói không chừng cũng có thể giúp ngươi bớt được một chút đường vòng.

- Rời khỏi Trường An rời khỏi triều đình…

Hoài Thu Công lắc lắc đầu:

- Mười mầy năm trước ta đã có ý nghĩ này, khi đó bệ hạ vừa mới đăng cơ. Nhưng bệ hạ không cho phép, ta đành phải lưu lại. Sau này nghĩ lại, kì thực là do ta tham lam quyền vị không nỡ từ bỏ những thứ trong tay mà thôi, con người càng già lại càng tham luyến mấy thứ đó. Ta cho rằng mình còn có thể hiệu lực cho Dương gia thêm vài năm nữa, để báo đáp ơn coi trọng của Chân Tông hoàng đế. Mượn cái cớ này để mình có thể ỳ trên quan vị, kiếm chút niềm vui.

- Nực cười nực cười…

Phương Giải nói:

- Hoài lão, có lời này ta không biết có nên nói hay không.

- Ngươi nói.

- Có lẽ, đợi ngài về đến quê nhà, còn cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể thích ứng, không có triều đường chỉ có đồng ruộng, không có đồng liêu chỉ có hương thân, không có vinh quang chỉ có than thản… Ngài sẽ cảm thấy chẳng có việc gì làm, cảm thấy buồn tẻ chán nản. Bởi vì ta biết, ngài bây giờ, vẫn chưa báo lão.

- Ha ha…

Hoài Thu Công không kìm được bật cười:

- Một chút không cam lòng trong lời nói của ta vẫn là bị ngươi nghe ra, tiểu tử ngươi giảo hoạt chẳng khác gì con cáo.

Hắn dừng lại một chút ngữ khí đột nhiên có chút dị thường:

- Nhưng bây giờ lui thân cũng tốt, trước khi chết nói không chừng còn có thể thái thái bình bình vài năm.

Nghe xong câu này, trong lòng Phương Giải đột nhiên khẽ động.

Hoài Thu Công dường như muốn nói thiên hạ này chẳng còn vài năm có thể thái bình. Với thân phân địa vị của hắn, sao có thể nói ra những lời này? Cho dù hắn đã cáo lão về quê, từ miệng hắn nói ra những lời như vậy vẫn khiến Phương Giải có chút ngạc nhiên.

- Hoài lão… ta không hiểu ý của ngài.

Hoài Thu Công buông màn cửa sổ xuống, không ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp ven đường nữa:

- Không hiểu thì không hiểu, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn làm tốt công việc của mình là được. Thiên hạ dù có như thế nào, vẫn là thiên hạ này.

Lời này, càng khiến Phương Giải kinh ngạc.

Hoài Thu Công dường như không muốn tiếp tục chủ đề này, hắn trầm mặc một lúc hỏi:

- Nếu ta đoán không lầm, Lục tướng quân bên cạnh Diệp Cận Nam bị ngươi đánh cho tàn phế, bây giờ đã ngủ yên dưới đất vàng?

Phương Giải thoáng ngây người, không phủ nhận nói:

- Phải.

- Ta biết mà, ngươi sẽ bắt đầu xuống tay từ hắn.

Hoài Thu Công nói:

- Muốn điều tra La Diệu, họ Lục đó chính là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa ngươi và hắn cũng có thù riêng, cho nên đoán được ngươi giết hắn cũng không phải chuyện gì khó. Với phong cách làm việc của ngươi, không lợi dụng người này mới lạ. Cả quãng đường ngươi cố ý không nhìn người đó, chính là muốn làm cho hắn phẫn nộ? Hắn càng khó chịu, càng có thể rời khỏi đội ngũ bỏ trước. Còn ngươi, chính là đang đợi hắn rời đi.

Phương Giải cười cười nói:

- May mắn Hoài lão không làm trong Hình bộ hoặc là Đại Lý Tự.

Hoài Thu Công lắc đầu:

- Đây không phải việc gì khó đoán, Diệp Cận Nam đó bây giờ chỉ e đã bắt đầu hối hận. Lúc đó hắn không nghĩ ra, không có nghĩa bây giờ hắn không nghĩ ra. Đợi ngươi đến được Ung Châu, mà người họ Lục kia vẫn không quay lại, hắn lập tức biết đã xảy ra chuyện.

- Ý của Hoài lão là, lần này ta đến Ung Châu sẽ rất khó sống?

Hoài Thu Công trầm mặc một lúc sau đó lắc lắc đầu:

- Ngươi dù sao cũng là khâm sai, nếu La Diệu thực sự chỉ muốn cầu bệ hạ thưởng hôn, ngươi đến Ung Châu cho dù không được phong làm thượng khách cũng sẽ không làm khó ngươi, phong cách làm việc của La Diệu mặc dù trực tiếp thậm chí có thể nói là tàn nhẫn, nhưng bụng dạ vẫn là thâm thúy khó lường, cho dù hắn biết họ Lục kia chết không minh bạch, cũng sẽ không truy cứu.

Phương Giải không kìm được thở dài:

- Bệ hạ muốn ta cầm chân La Diệu nửa năm, cũng chính là nói phải ở Ung Châu ít nhất hai tháng, hai tháng này không biết phải sống thế nào?

- Dựa vào bản thân ngươi thôi.

Hoài Thu Công nói:

- Ta có thể dạy ngươi một số kĩ xảo triều đường… Về phần ngươi phải sống thế nào trong hai tháng tới, đừng làm bộ tội nghiệp trước mặt ta, nếu ngươi đến một chút bản lĩnh này cũng không có, bệ hạ sao lại phái ngươi Nam hạ.

- Hoài lão.

Phương Giải dừng lại một chút đột nhiên hỏi:

- Lời này có thể vượt qua quy củ, ngài cho rằng chiến sự Tây Bắc có thể thuận lợi bình định được không?

- Tây Bắc không khó, nhưng nếu cộng thêm nơi khác… thì sẽ trở nên khó khăn.

Hoài Thu Công ngẫm nghĩ một chút hỏi:

- Ta nghe nói ngươi từng bàn phương lược với bệ hạ, dùng thủy sư phong tỏa thủy lộ, chặt đứt con đường lương thảo nối Tây Bắc tam đạo với nội địa, biến tam đạo giang sơn thành một mảnh đất hoang?

Phương Giải gật gật đầu:

- Suy nghĩ chưa đủ trưởng thành, nói xong ta liền hối hận.

- Con người ngươi, vĩnh viễn sẽ không hối hận.

Hoài Thu Công cười cười:

- Phương lược này mặc dù không dễ thực thi, nhưng đối với triều đình mà nói không hẳn là không thể thực hiện. Bệ hạ một lòng muốn tự tay thu phục Tây Bắc tam đạo, cho nên bảo ngươi cầm chân La Diệu nửa năm cũng là muốn có thời gian điều động đại quân vận chuyển lương thảo. Nhưng, bệ hạ thân chinh, trăm vạn đại quân nửa năm là có thể khiến quốc khố trống rỗng, so với sách lược phong tỏa không đánh mà người đề xuất, đánh, tiêu hao dường như lớn hơn.

- Nếu dùng thủy sư cường đại của triều đình phong tỏa thủy lộ, chỉ cần nửa năm, phản quân sẽ phải bất đắc dĩ tiên quân về phía Đông, phản quân không có chiến thuyền, vượt sông đâu có dễ? Phản quân tấn công một lần, chúng ta liền chặn một lần, có cơ hội thì đánh qua, không có cơ hội thì lui về. Đánh như vật mặc dù có chút hèn hạ, nhưng lại có lợi với triều đình. Cho triều đình hai năm thời gian lấp đầy ngân khố, huấn luyện binh lính, sau đó mới tiến quân chinh phạt, thắng lợi coi như nắm chắc trong lòng bàn tay.

Nghe xong những này, Phương Giải bất đắc dĩ lắc đầu:

- Bệ hạ có vẻ không đợi nổi hai năm thời gian.

- Bệ hạ không lẽ chỉ muốn lấy lại Tây Bắc tam đạo?

Hoài Thu Công cười cười:

- Ta hầu hạ bệ hạ hơn mười năm qua, đối với tính tình bệ hạ cũng coi như có chút hiểu. Bệ hạ kiên trì thân chinh thảo phạt phản nghịch, kì thực còn có suy nghĩ tấn công Mông Nguyên. Hai ngàn dặm thảo nguyên Mãn Đô Kỳ đã được vẽ lên bản đồ lãnh thổ Đại Tùy, bệ hạ nỡ lòng nào cắt bỏ?

- Đánh nữa?

Phương Giải nhíu mày:

- Ngân khố quốc gia cùng lắm chỉ có thể chống chọi nửa năm, nếu còn dụng binh đánh Mông Nguyên… triều đình… sao gánh vác nổi?

Lúc hắn nói ra câu này, đột nhiên nghĩ ra Hoài Thu Công vừa nói chưa chắc đã có vài năm thái bình… Trong lòng không khỏi giật mình, mơ hồ hiểu được ý tứ của Hoài Thu Công.

- Bệ hạ bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm, cho nên mới phái ngươi đến Tây Nam Ung Châu.

Hoài Thu Công nói.

Phương Giải nói:

- Tây Nam không loạn, bệ hạ có thể thoải mái tay chân đi đánh… Nhưng, Tây Nam nhất thời không loạn, không có nghĩa vĩnh viễn không loạn. Nếu đại quân triều đình mất vài năm ở Tây bắc, quốc khố rỗng không, binh chuẩn sụt giảm, Tây Nam… không chắc có thể ổn định.

- Hoài lão, ta e rằng mình sẽ phụ tín nhiệm của bệ hạ. Ngộ nhỡ không tra được việc gì, há chẳng phải làm lỡ đại sự?

Hoài Thu Công cười cười, lạnh nhạt nói:

- Kì thực nói khó cũng không khó, ngươi chỉ cần nhớ kĩ, người muốn làm loạn tất sẽ chột dạ, bất luận là ai. Cho nên từ thái độ của La Diệu đối với ngươi ngươi có thể nhìn ra một số manh mối. Hắn nếu lãnh lãnh đạm đạm chẳng quan tâm, vậy hắn vẫn là đại tướng quân cao ngạo đó. Hắn nếu nhiệt tình ân cần… ngươi phải cẩn thận một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui