Tranh Bá Thiên Hạ

Phương Giải chỉ có thể trơ mắt nhìn tên tăng nhân đó nghênh ngang rời đi, nhảy lên thuyền nhỏ đi ngược dòng nước, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm Đại Giang.

Phật tông chỉ có Tứ Đại Thiên Tôn, nhưng mới hơn một năm mà có hai vị Thiên Tôn đổ bộ lên đất Đại Tùy. Những người tu vi như này từ biên quan nhập cảnh, nếu như không muốn bị người khác chặn lại thì có mấy người có thể phát hiện ra? Trong giang hồ Đại Tùy, Phương Giải không biết có mấy người có tu vi có thể so với Phật Tông Thiên Tôn, nhưng cũng biết những người như vậy chắc chắn sẽ không rời khỏi biên quan.

Hơn nữa cho dù trong chốn giang hồ của Đại Tùy có mấy người có thể dẹp được nhân vật Phật Tông Thiên Tôn, đối với Phật Tông mà nói, lực lượng trong chốn giang hồ của người Tùy rất phân tán.

Phương Giải yên lặng đi đến bên cạnh thi thể của chú lợn rừng to lớn, ngồi xuống giơ tay vuốt ve lông cứng như gai sắt của nó.

- Nếu như không phải thời khắc cuối cùng Trư Tiểu Hoa cứu mạng tiên sinh thì…Chúng ta cũng không đến kịp!

Hắn thấp giọng nói.

Trác Bố Y ho khan vài tiếng, giãy dụa muốn đứng lên nhưng không làm được.

- Trước khi ta đuổi theo đã bảo nó rời đi, núi Mang Đãng là một nơi không tồi, thật không ngờ nó lại nhớ tới ta…

Trác Bố Y khó khăn giơ tay lên lau máu ở khóe miệng, nói:

- Lúc ta đuổi tới thì phát hiện mình tuyệt đối không phải là đối thủ của kẻ này, hơn nữa cách thuyền quan của ngươi quá xa, vượt qua phạm vi cảm giác của Tiểu Yêu. Vì vậy trong nháy mắt giao đấu ta gắn kết một nửa niệm lực chuyển đi, đưa đến trong phạm vi cảm giác của Tiểu Yêu để các người nhanh chóng đuổi tới.

Mộc Tiểu Yêu dìu hắn, lắc đầu nói:

- Tiên sinh! Ngài đừng nói gì nữa, Ngài cần phải nghỉ ngơi.

Trác Bố Y ra hiệu mình không sao, bị thương nặng nhưng chỉ là ngoại thương chứ không ảnh hưởng đến nội phủ và Khí Hải.

Phương Giải ngẩn ra, sau đó thở dài:

- Chia ra một nửa niệm lực... Tiên sinh không sợ bị một chiêu của gã ta giết chết sao?

Trác Bố Y nói:

- Mặc dù ta dùng toàn bộ niệm lực tấn công, đối với gã mà nói cũng vẫn là như vậy thôi, lựa chọn trong chuyện này không khó, niệm để Tiểu Yêu cảm nhận được, ta vẫn còn một hai phần cơ hội đợi viện binh đến, đối phó toàn lực với tên tăng nhân kia, ta không còn hy vọng sống nào. Ngươi nên biết càng là người tu vi cao siêu này thì càng kiêu ngạo tự phụ, mà càng tự phụ, lại càng không nóng vội một chiêu giết chết đối thủ. Bởi vì gã muốn khoe thực lực của mình, đáng tiếc là Tiểu Hoa lại quay về…

Phương Giải ừ một tiếng, bước lại ôm Trác Bố Y, nói:

- Ta vẫn luôn nghĩ người giải quyết hậu quả cho ta ở núi Mang Đãng là Tô Bất Úy, thật không ngờ lại là tiên sinh.

- La Chỉ Huy Sử sắp xếp ta âm thầm bảo vệ ngươi!

Phương Giải lắc đầu:

- Sau đó tiên sinh vội tìm cái chết… Phật Tông Thiên Tôn…Tổng cộng chỉ có bốn người, có thể tưởng tượng ra tu vi của họ cao siêu đến mức nào. Tiên sinh đuổi theo như vậy, quả là không khác gì một kẻ ngốc.

- Đại Tùy chưa bao giờ thiếu kẻ ngốc nghếch như ta!

Trác Bố Y tự giễu cười, nhìn về thi thể của Trư Tiểu Hoa ở cách đó không xa.

- Có thể giúp ta chôn cất nó không?

- Được!

Phương Giải gật đầu.

Trầm Khuynh Phiến giơ tay chỉ về phía trước, Vô Hình Kiếm Khí mãnh liệt bay ra, không bao lâu trên mặt đất đã bị kiếm khí làm thành một hố đất lớn. Phương Giải gọi Trần Hanh và Trần Cáp nâng thi thể của Trư Tiểu Hoa đặt vào trong hố, sau đó lấp hố lại. Trầm Khuynh Phiến nhặt được một cây bị Thích Nguyên Thiên Tôn đánh gãy, lấy kiếm khí đẽo ra một bia gỗ cầm đến bên cạnh Trác Bố Y.

Trác Bố Y dùng ngón tay, dính máu của mình lên, trịnh trọng viết mấy chữ lên bia gỗ đó.

Mộ bạn thân: Tiểu Hoa

Trầm Khuynh Phiến cắm bia gỗ đó phía trước bia mộ, cẩn thận nhìn xác định bia được cắm thẳng sau đó mới rời đi.

Lúc đoàn người quay về thuyền lớn thì trời đã sáng, phu thuyền đã thức dậy ngồi trên thuyền chuẩn bị lái. Phương Giải bố trí ổn thỏa cho Trác Bố Y, nói cho phu thuyền không cần chèo thuyền nữa, sau đó phái Phi Ngư Bào đi mời Lang Trung. Vết thương của Trác Bố Y quá nặng, nhất định phải mua được dược liệu tốt nhất mới được.

Ngồi ở trên boong thuyền, Phương Giải cầm lấy túi rượu uống một ngụm.

Rượu cay từ từ vào miệng, giống như ngọn lửa đốt trong bụng. Phương Giải không phải là người ham uống rượu nhưng hiện giờ hắn rất muốn uống say. Sau khi uống say, hắn sẽ không cần nghĩ nhiều việc như vậy nữa. Lúc này, tâm trạng hắn rất bực bội, giống như mười mấy thanh đao đang đâm vào tim.

Hắn vốn nghĩ rằng thân thế của mình có khả năng liên quan với La Diệu, mặc dù trước đây hắn cũng từng nghĩ đến có lẽ mình và Phật Tông có liên quan đến nhau, nhưng hắn vẫn luôn kháng cự không chấp nhận ý nghĩ này. Nhưng hôm nay, những lời nói của Thích Nguyên Thiên Tôn khiến tâm trạng của Phương Giải lập tức trở nên hỗn loạn.

Hoàn mỹ vô khuyết!

Đây là câu nói đầu tiên mà tên tăng nhân đã nói sau khi nhìn thấy Phương Giải, điều này có nghĩa là gì?

“Không lâu tới, ngươi sẽ phải đối mặt với một sự lựa chọn, nhưng lựa chọn thế nào sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của ngươi, đi sai một bước sẽ sai một bước, ngươi phải tự mình quyết định. Hiện giờ ta sẽ không ép ngươi, đợi sau khi đến Ung Châu thì ngươi sẽ phải đối mặt với điều này. Ta ở Ung Châu đợi ngươi, hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”

Lời nói của Thích Nguyên luôn quanh quẩn trong trí óc Phương Giải. Hắn cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.

Mộc Tiểu Yêu đến bên cạnh hắn rồi ngồi xuống, nắm tay của hắn.

- Thật ra huynh không cần phải nghĩ nhiều như vậy…Bao nhiêu năm nay, việc chúng ta làm là trốn tránh sự truy đuổi chém giết của Phật Tông, sau đó giết những Phật Tông đuổi giết chúng ta. Sao huynh lại có liên quan mật thiết với Phật Tông được? Nếu có thì cũng là thù địch…Chỉ cần ghi nhớ điều này là đủ rồi, hà tất phải khổ não?

Nàng nhẹ nhàng nói.

Trầm Khuynh Phiến đứng chắp tay ở cách đó không xa, gật đầu nói:

- Đúng vậy…Bây giờ không giết được, không có nghĩa là sau này không giết được, sớm muộn gì muội cũng phải đến núi Đại Tuyết Sơn một chuyến, lật ngược ngai vàng hoa sen kia.

Phương Giải lắc đầu cười, nói:

- Điều mà ta lo lắng nhất bây giờ là…Nếu như ta và La Diệu có liên quan với nhau, La Diệu có liên quan đến Phật Tông, vậy thì sau khi ta đến Tây Nam còn có thể có đường rút lui không?

Còn có một câu hắn chưa nói, bởi vì hắn không muốn đối mặt.

Tương lai giữa ta và Đại Tùy, rốt cuộc sẽ là mối quan hệ như nào?





La Úy Nhiên chậm rãi đi vào tầng thứ ba của mật lao, đầu tiên là theo thói quen đi xem Tiêu Nhất Cửu. Mấy ngày nay Tiêu Nhất Cửu không nổi điên, mỗi ngày chỉ là cúi đầu khoanh chân ngồi ở trên mặt đất có không ít phân, thoạt nhìn giống như đã chết rồi. Đã năm ngày trôi qua, Tiêu Nhất Cửu không ăn một ít cơm, không uống một ngụm nước nào.

Hắn thở dài, sau đó đi đến cửa nhà giam đối diện.

Tương phản với Tiêu Nhất Cửu, mấy ngày nay tinh thần của Di Thân Vương Dương Dận tốt lên rất nhiều. Y dần dần thèm ăn hơn, cơm ăn cũng nhiều hơn. Buổi tối hôm qua y đã ăn ba bát cơm và một ít tương. Nếu như trước đây, những đồ có dầu như này y chẳng thèm liếc tới, nhưng giờ đây y lại ăn ngấu nghiến.

La Úy Nhiên phát hiện trong vài ngày ngắn ngủn này, sắc mặt của Dương Dận hồng hào hơn rất nhiều. Thoạt nhìn sắc mặt cũng có chút thịt, trong ánh mắt bắt đầu khôi phục lại thần thái.

- Mấy ngày này tâm trạng của ngươi rất tốt?

Hắn đứng ở cửa hỏi.

Dương Dận lau bàn tay dính nước tương vào áo, cười đáp:

- Bởi vì ta đột nhiên nghĩ thông một việc…Hoàng đế sẽ tuyệt đối không tha cho ta, Đại Tùy từ khi lập quốc đến bây giờ vốn không đặc xá cho bất cứ một kẻ mưu đồ phản nghịch nào. Có lẽ đến ngươi cũng không biết, xử lý những vụ án như này, theo quy tắc thì nhiều nhất cũng không quá bốn tháng. Mặc dù quanh năm trong mật lao này không thấy mặt trời nhưng ta xem chừng ngày đó cũng sắp tới. Ta đột nhiên nghĩ ra, nếu cuối cùng đều phải chết thì hà tất phải tra tấn mình như vậy? Thay vì chết như vậy thì chi bằng sau khi ăn no rượu xong, ngẩng cao đầu đi đến pháp trường.

La Úy Nhiên nhìn Dương Dận dùng ngón tay cẩn thận chải vuốt tóc của mình, không biết vì sao trong lòng hắn lại cảm thấy ghê tởm.

- Khi đến pháp trường, đầu của ngươi phải ngẩng thật cao mới được.

Hắn thản nhiên nói một câu, xoay người rời đi.

Vừa lúc đó, Phi Ngư Bào vội vã từ bên ngoài chạy vào:

- Bẩm Chỉ Huy Sứ, Tô công công của ngự thư phòng đến rồi. Nói bệ hạ đích thân thẩm vấn khâm phạm Dương Dận.

La Úy Nhiên ngẩn ra, sau đó không tự chủ được cười. Hắn xoay người nhìn về phía Dương Dận, vui mừng nói:

- Những ngày ngươi tính đúng là không sai, khâm phục thật!

- Mời Tô công công vào đi!

Hắn khoát tay áo dặn dò.

Không bao lâu, Tô Bất Úy- Thái giám cầm bút ở ngự thư phòng bước vào. Tư thế hắn đi vẫn là bộ dạng khúm núm, thấp hèn, kể cả không đi bên cạnh Hoàng đế thì vẫn cúi thân người xuống, xem ra giống như hơi gù một chút. Bước đi của hắn rất nhỏ, dường như không dám vượt qua.

- Bái kiến Tô công công!

La Úy Nhiên khẽ cúi người thi lễ.

Tô Bất Úy vội vàng đáp lễ:

- Chỉ Huy Sứ đại nhân khách khí rồi…Ta phụng theo ý chỉ của bệ hạ, đưa khâm phạm Dương Dận đến Đông Noãn các. Bệ hạ có vài lời muốn hỏi y, vẫn mong Chỉ Huy Sứ đại nhân cho đi.

- Được thôi!

La Úy Nhiên không hỏi nhiều, xua tay dặn dò người mở cửa nhà lao ra.

Tô Bất Úy đi đến cửa nhà lao, vô thức nhìn Tiêu Nhất Cửu đang bị nhốt trong mật lao. Lúc phát hiện người trong mật lao lại lâm vào cảnh thê lương khổ sở như vậy thì đến hắn cũng không kìm nổi sắc mặt biến đổi.

- Nghe Chỉ Huy Sứ đại nhân nhắc tới vài lần nhưng thật không ngờ y lại điên như vậy.

Hắn thở dài nói:

- Tông sư một thời, thật không ngờ lại thành bộ dạng như heo cẩu như thế này…

Lúc câu này chưa nói hết, Tiêu Nhất Cửu trong mật lao đột nhiên ngẩng đầu lên. Tóc tai rối bời như cỏ hoang phủ kín nửa khuôn mặt hắn, con ngươi u tối từ tóc nhìn xuyên qua, hắn nhìn ra bên ngoài, dường như có gì đó khiến hắn cảm thấy tò mò.

- Ai ở bên ngoài?

Hắn hỏi.

Tô Bất Úy hơi sửng sốt, bước tới cửa cách song sắt, đáp:

- Chào Tiêu chân nhân!

- Tô Bất Úy?

Trong ánh mắt Tiêu Nhất Cửu hiện ra tia nghi ngờ, sau đó hắn đột nhiên đứng dậy, xích sắt lớn đột nhiên phát ra tiếng kêu giòn vang.

- Ta biết ngươi tu vi không tầm thường, kiến thức cũng không tầm thường... Có một câu ngươi giúp ta suy nghĩ được chứ?

Tô Bất Úy không kìm nổi hỏi:

- Câu gì?

Tiêu Nhất Cửu nói:

- Có người nói…Cách một tấc chính là trời. Câu này…Có đúng không?

Tô Bất Úy không hề nghĩ ngợi liền lắc lắc đầu, nói:

- Tất nhiên là không đúng, trời xa không thể chạm đến được, sao có thể là cao hơn một tấc được. Nếu như cách một tấc chính là trời thì chẳng phải người người đều ở trên trời sao? Đây chỉ là câu chuyện cười mà thôi…Nếu người người bình đẳng, không có quy củ, không có quy củ thì thế giới này đã loạn rồi.

- Ngươi nói không sai.

Tiêu Nhất Cửu gật đầu, nói:

- Lão Tam…Ngươi sai rồi.

Hắn chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt hỗn loạn dần dần lùi xuống:

- Kẻ mạnh ở trên, kẻ yếu ở dưới thấp, đây là đạo lý từ cổ đến giờ chưa từng thay đổi, là quy luật trong chốn nhân gian. Nếu cách một tấc chính là trời, vậy thì Hoàng đế và dân thường chẳng phải sẽ giống nhau sao? Chẳng phải là kẻ đại tu hành với người không biết tu hành sẽ giống nhau sao?

Cùng với tròng mắt ngày càng sáng của hắn, thân thể của hắn cũng ngày càng thẳng.

- Cách một tấc sao có thể là trời được? Bảy thước trên mặt đất là người phàm, trên người phàm là người tu hành, trên người tu hành là kẻ mạnh…Vậy ta phải cao bao nhiêu?

Hắn nghĩ một chút rồi xoa lông mày của mình,vừa động liền phát hiện cánh tay bị khóa xích không thể chạm đến trán mình. Sau đó hắn rất tự nhiên giật một cái, răng rắc một tiếng, cẳng tay bị móc sắt ôm vào liền bị gãy đôi, nhưng hắn dường như không để ý, vẫn giơ tay vuốt lông mày của mình.

Bên ngoài song sắt, sắc mặt của Tô Bất Úy và La Úy Nhiên đều thay đổi, trong ánh mắt hiện ra chút hoảng sợ.

Tiêu Nhất Cửu bẻ gãy cánh tay, trong lúc giơ lên thì lại tự động gắn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui