Tranh Bá Thiên Hạ

Trước khi tới Tây Nam, Phương Giải nghĩ tới không ít lần sẽ gặp La Diệu như thế nào, nghĩ tới lần đầu tiên gặp sẽ như thế nào. Nhưng lúc hắn nhìn thấy nam tử đi ra nghênh đón kia, lúc nhìn vào ánh mắt của y, hắn mới phát hiện ra rằng mình thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Vào lúc này, Phương Giải có một cảm giác hốt hoảng mà thật lâu chưa từng có.

HIện tại hắn có chút hốt hoảng.

La Diệu không mặc áo giáp, chỉ mặc một bộ áo dài màu xanh đen, đeo đai ngọc bên hông, chân không đeo ủng mà đeo giày vải. Y khoanh tay chậm rãi đi về phía trước, thân hình vô cùng thẳng. Đây là một người rất khác so với lời đồn đãi. Tuy Phương Giải không tin cái gì mà mặt mày hung tợn, thân cao hai mét, nhưng ấn tượng của hắn, La Diệu hẳn là một người có dáng người cao lớn.

La Diệu cũng không cao lắm, tầm 1m75, so với Phương Giải còn thấp hơn một chút.

Thân hình của y rất cân xứng. Tuy rằng đã hơn sáu mươi tuổi nhưng vẫn mạnh mẽ, cường tráng. Bước chân của y không lớn, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra rằng mỗi bước đi của y có cự ly hoàn toàn giống nhau. Từ điểm này có thể nhìn ra được, đây là một người cực kỳ nghiêm khắc, coi trọng quy củ.

Mặt chữ điền, râu ngắn.

Lông mày như kiếm, không giận tự uy.

Khiến trong lòng người ta lạnh lẽo nhất chính là khí chất trên người La Diệu. Phương Giải xác định, chỉ có những người giết vô số người mới có khí chất lạnh lẽo khiến người ta không được tự nhiên như vậy. Ngươi như vậy cho dù không mở miệng nói chuyện, chỉ cần đứng đỏ cũng đủ để khiến người ta sợ hãi.

Phương Giải hơi thất thần, nếu không phải Mộc Tiểu Yêu đụng vào lưng hắn một cái, thì hắn vẫn không phản ứng.

- Hạ quan Phương Giải, bái kiến Đại tướng quân.

Phương Giải hơi cúi người thi lễ.

La Diệu ừ một tiếng, nói:

- Ngươi là khâm sai do bệ hạ phái tới, không cần phải thi lễ với ta.

Phương Giải nói:

- Dựa theo quy củ, quả thực hạ quan không cần phải hành lễ với Đại tướng quân, nhưng lúc này hạ quan hành lễ chính là vì hai mươi mấy năm qua Đại tướng quân bảo vệ biên cương vì quốc gia. Đây là sự kính trọng thực lòng của hạ quan. Điều này không liên quan gì tới hoàng mệnh, cũng không liên quan gì tới tôn ti thân phận.

La Diệu không nhịn được gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Phương Giải.

- Ngươi rất có tài ăn nói.

Y thản nhiên nói một câu.

Phương Giải chân thành nói:

- Lời dễ nghe nhất vĩnh viễn không phải là lời nói dối, mà là lời nói thật lòng.

La Diệu đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên chắp tay cúi người thi lễ với Phương Giải:

- Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu, bái kiến khâm sai đại nhân!

Phương Giải vội vàng tiến lên đỡ y

- Đại tướng quân không cần đa lễ như vậy.

La Diệu chậm rãi đứng thẳng người lên:

- Quy củ chính là quy củ, không thể vi phạm. Nếu là vì ngươi cảm thấy kính trọng ta mà miễn đi quy củ, thì người khác sẽ noi theo. Cứ thể mãi, quy củ liền biến mất. Khâm sai chính là đại biểu cho bệ hạ…vừa rồi ngươi thi lễ với ta, ta coi như là ngươi không dùng thân phận để thi lễ. Hiện tại ta thi lễ với ngươi, không phải là tỏ sự kính trọng với ngươi, mà là với bệ hạ.

Trong lòng Phương Giải không nhịn được nghĩ, người này quả nhiên rất coi trọng quy củ.

Đang lúc Phương Giải muốn nói gì đó, La Diệu bỗng nhiên lại thi lễ:

- Đây là thay quan viên và dân chúng Bình Thương Đạo xin lỗi khâm sai đại nhân. Xuất hiện thích khách, là vấn đề của ta cũng là vấn đề của quan viên địa phương Bình Thương Đạo. Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu đại nhân cũng đã từ Ung Châu tới rồi. Tuy nhiên ông ta là quan văn, nên tới chậm một chút, mong khâm sai chớ trách.

Phương Giải sửng sốt, trong lòng tự nhủ, sao La Diệu phải khách khí như vậy nhỉ?

Trong giây lát, tim Phương Giải liền đập mạnh.

Lúc chia tay ở núi Mang Đãng, Hoài Thu Công có nói với hắn một câu.

“Kỳ thực nói khó cũng không khó, chỉ cần ngươi nhớ kỹ, là người thì ai cũng chột dạ. Cho nên từ thái độ của La Diệu, ngươi có thể nhìn ra chút manh mối. Nếu y đối xử với ngươi lạnh lùng, chẳng quan tâm, thì y vẫn là Đại tướng quân cao ngạo kia. Còn nếu y nhiệt tình ân cần với ngươi…vậy thì ngươi phải cẩn thận rồi”

Vào lúc này, những lời đó của Hoài Thu Công như tiếng sấm vang lên trong đầu Phương Giải, khiến tim hắn đập thình thịch.

Trong nháy mắt, trong lòng của Phương Giải như kinh đào hải lãng, nhưng vẻ mặt không hề chút biến hóa:

- Đại tướng quân thật khách khí. Lúc trước hạ quan có nói chuyện phiếm với Diệp tướng quân, nói rằng một nơi xa xôi hẻo lánh như ở đây, dân tâm chưa hoàn toàn quy phục và chịu giáo hóa. Việc cướp bóc cho dù là ở trung tâm Trung Nguyên cũng không thiếu. Lòng tham của con người, luật pháp của triều đình khó có thể ngăn cản được hết. Bất kỳ địa phương nào đều khó có thể làm được thái bình không có tội ác. Bằng không Hình Bộ và Đại Lý Tự đã mất đi tác dụng rồi. Trước khi vào kinh thành, hạ quan cũng là tiểu tốt biên quân, cũng không nhớ đã gặp bao nhiêu tội phạm rồi. So với Phan Cố ở Tây Bắc, nơi trị hạ của Đại tướng quân còn thái bình hơn nhiều.

La Diệu lắc đầu:

- Có thể nói như vậy, nhưng không thể làm như vậy.

Y nhìn Diệp Cận Nam một cái, hỏi:

- Điều tra ra được gì chưa?

Diệp Cận Nam cúi người nói:

- Bẩm Đại tướng quân, Huyện lệnh Tôn Mậu Tài cùng Huyện thừa Lý Hắc Thát không có liên quan gì tới đám thích khách. Bộ khoái, sai dịch, sai nha tổng cộng 126 người cũng không có liên quan gì tới thích khách. Thuộc hạ cũng đã suốt đêm thẩm vấn gia quyến của bọn họ, tổng cộng là 1012 người, cũng không liên hệ gì với thích khách. Binh sĩ phong tỏa phạm vi 200 dặm xung quanh huyện An Lai, đêm hôm qua bắt được hai người không mang theo Lộ dẫn, bộ dạng khả nghi. Sau khi thẩm vấn hai người này, hai người này đã cung khai, bọn chúng đều là tín đồ của Như Ý giáo…Chuyện ám sát khâm sai, chính là do tội phạm bị truy nã Truy Thương bày ra.

- Mục đích là gì?

La Diệu thản nhiên hỏi.

- Mục đích…chính là Đại tướng quân. Lúc ám sát khâm sai, bởi vì hai người kia e ngại, cho nên không động thủ. Theo như lời cung khai của bọn chúng, là Truy Thương mưu đồ ám sát khâm sai, khiến cho triều đình trách tội rồi bức Đại tướng quân rời khỏi Ung Châu…

Diệp Cận Nam nói thẳng chuyện này trước mặt Phương Giải, không hề e dè chút nào.

Sau khi nghe xong, La Diệu chỉ khẽ gật đầu, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Một kẻ ngu ngốc như vậy, cũng chỉ có thể cổ động một đám ngu ngốc…Dân tâm vốn ngu ngốc, lời này thật không sai.



...

Chỗ ở tạm thời của Phương Giải.

Diệp Cận Nam phái người đặt hai cái ghế ở trong phòng khách, La Diệu ngồi bên trái, sau đó chỉ vào ghế bên phải ý bảo Phương Giải ngồi xuống. Phương Giải cũng không chối từ, sau khi ngồi xuống nói một tiếng cảm ơn.

La Diệu khoát tay ra hiệu cho thủ hạ lui hết ra ngoài, chỉ để lại Diệp Cận Nam và Viên Phù Thành ở bên cạnh, mà Phương Giải thì chỉ để lại Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu.

Từ đầu tới cuối, La Diệu chẳng liếc mắt nhìn hai nàng một cái.

Nhưng Trầm Khuynh Phiến lại thỉnh thoảng nhìn La Diệu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

- Năm nay ngươi mười bảy?

Trầm mặc một lúc, La Diệu bỗng nhiên hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Tính cả tuổi mụ là mười bảy. Tuy nhiên thân thế của hạ quan có chút ly kỳ, thuở nhỏ buôn ba chạy trốn, người bên cạnh cũng không rõ lắm hạ quan rốt cuộc bao nhiêu tổi.

Hắn nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, nói:

- Tiểu Yêu Tỷ mang theo hạ quan từ nhỏ tới lớn, liền coi ngày nhặt được hạ quan là ngày sinh của hạ quan. Nàng và Khuynh Phiến tỷ thấy hạ quan bị bỏ rơi, liền mang về nuôi. Ngay cả tên của hạ quan cũng do hai nàng đặt. Bởi vì mong muốn hạ quan là một người ngay thẳng, cho nên mới lấy họ Phương. Bởi vì thân thế của hạ quan không được rõ ràng, cần tìm hiểu, nên mới đặt tên là Giải. Tên chữ của hạ quan là Giác Hiểu, cũng là có ý nghĩa này.

- Vậy à!

La Diệu than nhẹ một tiếng:

- Không thể tưởng được thân thế của ngươi lại ly kỳ như vậy. Tuy nhiên mới tuổi này ngươi đã có thành tựu như vậy, tiền đồ về sau khó mà lường được. Nếu cha mẹ đã vứt bỏ ngươi mà biết được, chắc là sẽ rất hối hận.

Phương Giải cố ý nói như vậy, lời của hắn nửa thật nửa giả. Hắn chính là muốn thử phản ứng của La Diệu. Nhưng sau khi nói xong hắn mới phát hiện mình vẫn còn đánh giá La Diệu quá thấp. Trên khuôn mặt người này không lộ vẻ gì cả, thậm chí ánh mắt cũng không tỏ vẻ gì. Dường như lời của Phương Giải không hề liên quan tới y.

- Có lẽ vậy…

Phương Giải cười cười:

- Tuy nhiên may mắn, dù gian khổ chút như hạ quan vẫn còn sống. Có người nói ông trời không ghét một ai cũng không ưu ái một ai, cho nên sẽ cho người đó cơ hội cũng như thất bại. Người nào không nắm được cơ hội liền trở thành tầm thường. Người nào không vượt qua được thất bại liền trở thành xương khô. Hạ quan khá may mắn, sau khi tới thành Trường An thì được bệ hạ ưu ái, cuộc sống mới tính là đi lên.

La Diệu ừ một tiếng:

- Lời này có chút đạo lý…cẩn thận suy nghĩ, quả thực cuộc đời mỗi người đều có một số cơ hội. Chỉ là có người lười biếng hoặc là ngu dốt không biết nắm bắt lấy. Ngươi có thành tựu như ngày hôm nay, tự nhiên không thể quy kết vào may mắn được, mà là vì ngươi biết chớp thời cơ.

- Đa tạ Đại tướng quân.

Phương Giải khẽ gật đầu nói.

La Diệu lắc đầu:

- Đại Tùy lập quốc cũng được hơn trăm năm rồi, nhưng chưa từng có một người trẻ tuổi như ngươi lại thay mặt Thiên Tử đi tuần tra một phương. Ngươi là người thứ hai thi vào Diễn Vũ Viện được chín môn xuất sắc, ngươi là người đầu tiên xuất thân hàn môn còn chưa tốt nghiệp Diễn Vũ Viện đã được bệ hạ thăng quan tiến tước. Ngươi còn là khâm sai trẻ tuổi nhất, so với lúc Lễ Bộ Thượng Thư Hoài lão lần đầu tiên đi tuần còn trẻ hơn…Ta không tin một người có thành tựu như vậy lại dựa hoàn toàn vào may mắn. Ngươi cũng không cần quá khiêm tốn.

Dường như y có chút cảm thán, thở phào một cái lại nói:

- May mắn có thể khiến cho con người ta có thành tích nhất thời, lại không thể khiến người đó cả đời vô ưu. Từ lúc tòng quân tới nay, ta chưa bao giờ đánh trận mà ỷ lại vào may mắn.

Phương Giải chắp tay nói:

- Đại tướng quân quân uy, vô địch đương thời.

- Đây là lời nói dối, chẳng ai là thực sự vô địch cả.

La Diệu khoát tay, dường như không muốn tiếp tục ở đề tài này nữa, y quay đầu nhìn về phía Diệp Cận Nam, hỏi:

- Đám người Huyện lệnh huyện An Lai đang giam giữ ở đâu?

- Đại lao huyện nha. Còn gia quyến của bọn họ thì đang tạm giam trong nhà bọn họ.

- Ý đồ ám sát khâm sai là tội sao gia diệt tộc. Quan viên làm việc bất lực không bị giết thì cũng đáng bị bỏ tù. Địa phương khác ta không xen vào, nhưng ở Ung Châu có kẻ nào dám vi phạm luật pháp thì không thể tha thứ. Hơn nữa đó còn là người của ta. Lỗi như vậy ở các địa phương khác có lẽ chỉ miễn đi chức quan, nhưng ở Tây Nam thì không được. Phạm sai lầm sẽ bị xử lý nghiêm khắc, không phải sai lầm nào cũng có cơ hội để sửa đổi. Chỉ có xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật, mới khiến kẻ khác ghi nhớ.

- Làm việc bất lực, cùng tội với ám sát. Nếu cùng tội, thì những gia quyến kia cũng là tòng phạm.

Diệp Cận Nam chắp tay nói:

- Thuộc hạ đã hiểu!

Y lên tiếng, sau đó xoay người rời đi.

La Diệu đứng dậy, nhìn về phía Phương Giải, thản nhiên nói:

- Tiểu Phương đại nhân muốn đi xem giết người không? Đã vài năm rồi Bình Thương Đạo chưa xảy ra một vụ án giết nghìn người như vậy. Cảnh tưởng có lẽ sẽ có chút máu tanh, nhưng chỉ như vậy mới có thể cảnh cáo người sống. Nếu Tiểu Phương đại nhân không muốn thấy đầu người bị trảm, thì chờ ở đây một lúc.

- Thứ cho hạ quan không đi.

Phương Giải lắc đầu, nhìn La Diệu, bình thản nói:

- Nhưng không phải vì hạ quan sợ hãi nhìn người chết, cảnh hàng nghìn người bị chém chết quả thực sẽ rất máu tanh, có người cả đời cũng không được nhìn thấy…Nhưng trước khi rời khỏi Trường An, hạ quan vừa vặn được xem Hoàng Đế hạ chỉ chém ba vạn sáu nghìn cái đầu người.

Hắn nhìn La Diệu, cười nói:

- Tràng diện kia còn lớn hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui