Tranh Bá Thiên Hạ

Cuối cùng Phương Giải không đi cùng La Diệu rời khỏi phòng khách, thậm chí ngay cả một câu khuyên bảo cũng không có.

Mộc Tiểu Yêu không hiểu nhìn hắn một cái, thực sự không nhịn được nói:

- Bởi vì một trận ám sát không thành công mà liên lụy tới hơn nghìn người. Ở nơi này, lời nói của La Diệu còn hữu dụng hơn cả pháp luật triều đình. Phương Giải…vì sao huynh không khuyên y?

Phương Giải bưng chén trà đã nguội,, uống một hơi cạn sạch rồi chậm rãi lắc đầu:

- La Diệu làm như vậy chính là cảnh cáo ta, dù ta khuyên cũng vô dụng. Hơn một nghìn người này chết đúng là oan uổng, chết như vậy trong lòng ai mà chả không phục.

- Nhưng đại nhân lại không khuyên câu nào. Tội làm việc bất lực không đáng chết, cho dù báo lên triều đình, cùng lắm cũng chỉ là miễn đi chức quan mà thôi.

Trần Hiếu Nho có chút sốt ruột nói.

Phương Giải nhìn y, lạnh nhạt nói:

- Nếu La Diệu cố ý làm vậy là để cho ta xem, ta càng khuyên y, lòng y càng nguội lạnh. Y phải phòng thủ cả Tây Nam, cái danh tiếng đồ phu là vẫn chưa đủ. Nếu ta không khuyên, những người đó còn có cơ hội sống sót. Nếu ta khuyên, bọn họ mới chắc chắn phải chết. Y diễn như vậy là để cho ta xem, chứ không cần ta diễn cùng.

Những lời này khiến mọi người giật mình kinh hãi, sau đó đều trầm mặc.

Phương Giải nhìn nhìn ra ngoài, hạ giọng nói:

- Tới thân phận địa vị này rồi, chẳng lẽ La Diệu không quý trọng thanh danh của mình hay sao? Chăng lẽ y không biết rằng giết người có thể khiến người ta sợ hãi nhưng chưa chắc khiến người ta phục sao? Các ngươi nhìn những thủ hạ của La Diệu mà xem, có ai là không phục y không? Điều này chứng tỏ La Diệu có biện pháp có thể khiến người khác kính phục. Cho nên y chắc chắn sẽ không làm xằng làm bậy. Vừa rồi nếu ta theo chân y đi ra ngoài, các tướng lĩnh sẽ không dễ cầu tình, bởi vì chuyện vốn từ ta mà nên. Còn nếu ta không đi ra ngoài, thì lúc bọn họ cầu tình, La Diệu sẽ thuận theo mà làm, còn được một cái danh tiếng tốt. Đương nhiên, nếu ta cầu tình thì cũng được một thanh danh tốt, nhưng ta sẽ đoạt đi sự nổi bật của La Diệu…

- Chỉ hy vọng là như vậy.

Trần Hiếu Nho thở dài

- Đây mới là lần đầu tiên đại nhân gặp mặt La Diệu, làm sao hiểu về y rõ như vậy?

- Ta đâu hiểu gì về y.

Phương Giải cười cười:

- Tuy nhiên, phàm là kẻ bề trên, thường có một điểm giống nhau.

- Điểm gì?

- Không thích bị người khác phản bác lời của mình, nhất là ở trước mặt các thủ hạ.

Phương Giải đứng dậy nhìn ra bên ngoài, trầm mặc một lúc bỗng cười cười:

- Hiếu Nho, ngươi ra ngoài đi dạo xem trong thành có cửa hàng làm biển quảng cáo nào không. Chi nhiều tiền làm gấp cho ta một cái, ta muốn mang đi tặng.

- Nội dung gì?

- Đương nhiên là khen ngợi việc Đại tướng quân thương cảm mà tha mạng cho hơn nghìn người. Chậm nhất là sáng ngày mai phải làm xong. Trước khi rời khỏi huyện An Lai, ta muốn đưa tấm biển này cho y trước mặt toàn bộ dân chúng của huyện.

- Đại nhân xác định La Diệu sẽ tha cho những người đó.

- Lúc trước ta nói với La Diệu rằng ta đã nhìn thấy bệ hạ chém rụng ba vạn sáu nghìn cái đầu, chính là muốn nói cho La Diệu biết, cho dù y làm lớn hơn nữa cũng không hơn được bệ hạ. Vụ án mưu nghịch của Di Thân Vương lớn như vậy, bệ hạ giết ba vạn sáu nghìn người, nghe thì khủng bố, nhưng con số này đã khống chế trong phạm vi đúng người đúng tội. Mà La Diệu muốn giết hơn một nghìn người căn bản không đáng chết. Cho dù địa vị của y ở Tây Nam có cao hơn nữa, thì cũng không dám tùy ý làm xằng làm bậy. Tám, chín phần là muốn diễn trò…thứ nhất, là để cho ta thấy y mạnh mẽ, cứng rắn như thế nào. Thứ hai, hạ lệnh giết rồi lại miễn tội chết, là để cho ta xem sự nhân từ của y.

Phương Giải cười cười:

- Cho nên ta nắm chắc chín phần rằng y sẽ không giết những người đó.

- Nếu chẳng may giết thật?

- Vậy thì phá tấm biển đó đi.

Phương Giải nói xong câu đó liền rời khỏi phòng khách rồi đi tới khu vườn phía sau. Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đuổi theo, bảo hai người còn lại chờ ở chỗ đó, không được đi linh tinh.

- Huynh xác định La Diệu sẽ không giết người?

Trầm Khuynh Phiến không nhịn được hỏi.

Phương Giải vừa đi vừa nhổ một cây cỏ lau bỏ vào miệng ngậm, rồi ngồi xuống một chỗ sạch sẽ:

- Xác định…nhưng xác định là La Diệu nhất định sẽ giết người, mà không phải không giết.

- À?

Mộc Tiểu Yêu sửng sốt:

- Vậy huynh còn bảo Trần Hiếu Nho đi làm biển tặng làm gì?

Phương Giải lắc đầu:

- Những người đó không chết được…La Diệu muốn giết không phải là bọn họ. Hai người không để ý tới một việc sao, vừa nãy Diệp Cận Nam đề cập tới Như Ý giáo gì đó. Nếu chuyện này là do Như Ý giáo ở phía sau thao túng, vậy thì La Diệu sao có thể bỏ mặc được? Đám người Huyện lệnh Tôn Mậu Tài không chết được, nhưng vẫn có không ít người trong thành phải chết. Hai người đã quên rồi sao…lúc trước Diệp Cận Nam từng kể qua, La Diệu đã từng giết mười sáu vạn người của huyện Như Ý.

- Vì duy trì địa vị tuyệt đối của mình, giết người là thủ đoạn tất yếu. Nhưng phải chia ra rõ ràng ai không đáng chết, ai đáng chết. Tôn Mậu Tài bất quá chỉ là không làm tròn nhiệm vụ mà thôi, nếu giết sẽ bị người ta lên án. Trước tiên bắt giữ người tới pháp trường, sau đó lại tìm vài người cầu tình, lại về sau sẽ nói cái gì mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha…như vậy La Diệu sẽ được thanh danh là người khoan dung. Y làm những việc này là để cho dân chúng nhìn thấy. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao y tự mình tới huyện An Lai.

- Sau đó La Diệu sẽ hạ lệnh toàn thành lùng bắt những người có liên quan tới Như Ý giáo. Cho dù chỉ dính líu chút quan hệ đều sẽ không bỏ qua. Triều đình có quy định từ lâu, một khi phát hiện ra người của tà giáo liền giết không tha. Giết những người này sẽ không vi phạm luật pháp quốc gia. Cho dù dùng lý do này để giết hết dân chúng trong huyện An Lai, đám người của Ngự Sử Đài cũng không biện pháp buộc tội La Diệu. La Diệu cần phải dựa vào việc giết nhiều người để duy trì uy tín của y ở Tây Nam. Không giết người thì ai sợ y? Đây là nguyên nhân thứ hai mà y tự mình tới huyện An Lai.

Phương Giải nhổ cây cỏ lau khỏi miệng:

- Đương nhiên, cảnh cáo ta cũng là một trong những lý do.

Mộc Tiểu Yêu nghe hắn nói xong, không nhịn được thở dài:

- Tên thủ lĩnh của Như Ý giáo này đúng là một tai họa. Tới địa phương nào, địa phương đó liền không bình yên. Bởi vì y mà chết nhiều người như vậy, nhưng y vẫn có thể trốn thoát khỏi…Vì sao trên đời này lại cứ có hạng người ôm giấc mộng viển vông đó. Có phải ai cũng có thể lên làm Hoàng Đế được đâu?

- Muội quá ngây thơ rồi…

Phương Giải không nhịn được cười nói:

- Cái kẻ tên là Truy Thương kia tuyên truyền mình Thái tử của Thương Quốc, nhưng vì sao phải tới Đại Tùy tuyên truyền mà không tới Nam Yến? Qua nhiều năm như vậy mà y vẫn không bị bắt, chẳng lẽ y thực sự có thần linh phù hộ?

Nghe Phương Giải hỏi mấy câu đó, Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đều biến sắc.

- Ý của huynh…là…

Phương Giải gật đầu:

- Sở dĩ cái tên Truy Thương kia vẫn chưa chết, căn bản là vì La Diệu không muốn y chết. Với thực lực trong tay La Diệu, nếu muốn bắt lại một người, thời gian bảy năm chẳng lẽ không bắt được? Truy Thương chưa chết, y vẫn sẽ đi tới xung quanh truyền giáo giảng đạo. Như vậy hàng năm La Diệu đều có cái cớ để giết đi một nhóm người…Đại Tùy thái bình, La Diệu muốn tùy tiện giết người lập uy đâu phải chuyện dễ dàng. Cho nên có một người như vậy còn sống, La Diệu vẫn còn có cơ hội giết người.

- Kẻ tên là Truy Thương kia là người thông minh, cho nên y mới có thể vẫn truyền giáo ở Đại Tùy. Bởi vì y biết La Diệu sẽ không dễ dàng giết y. Y không đi Nam Yến, bởi vì y biết nếu mình tới Nam Yến thì chắc chắn phải chết. Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ, tuyệt đối sẽ không để một người như y tồn tại.

- Một người giết người để mà sống.

Phương Giải thở dài một tiếng:

- La Diệu làm như vậy chính là để duy trì người khác e ngại y.





Đêm đến, người của Phương Giải từ bên ngoài mang tới tin tức. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phương Giải, La Diệu sai người mang Huyện lệnh Tôn Mậu Tài cùng hơn một nghìn người tới pháp trường. Sau đó gõ chiêng gõ trống để các dân chúng tới pháp trường xem xử trảm. Sau khi dân chúng tụ tập lại, đầu tiên là thủ hạ của La Diệu cầu tình, sau đó tới vài vị thân hào nông thôn đức cao vọng trọng cầu tình, sau một hồi do dự La Diệu lập tức hạ lệnh không giết.

Nhưng tội sống khó tha.

Tôn Mậu Tài, Lý Hắc Thát cùng các quan viên huyện nha bị sung làm quân nô, sung quân tới biên quân làm cu li. Gia quyến người thân của bọn họ miễn xử phạt. Vừa đi dạo từ Quỷ môn quan trở về, những người này tất nhiên là mừng rỡ, cả đám đều dập đầu tới chảy máu cảm ơn ân đức của Đại tướng quân. Đám người này vui tới phát khóc mà không biết rằng La Diệu vốn không muốn giết bọn họ. Đương nhiên, điều này cũng chỉ trong một ý niệm của La Diệu.

Bọn họ mang ơn, đám dân chúng cũng hiểu được hóa ra La Đại tướng quân không lạnh lùng, tàn khốc như lời đồn.

Tuy nhân khẩu của huyện An Lai không nhiều lắm, nhưng chẳng mất bao lâu chuyện này sẽ được truyền tới tứ phương.

Đang lúc mọi người ca ngợi sự nhân nghĩa của La Đại tướng quân, La Diệu bỗng nhiên hạ lệnh điều tra Như Ý giáo trốn trong huyện An Lai. Hễ là tra được người nào có chút xíu liên hệ với Như Ý giáo, lập tức bắt lấy. Lúc trước Truy Thương giấu ở huyện Như Ý hơn nửa năm, lừa được không ít người gia nhập giáo hội. Dù sao thế giới có không thiếu những người ngu ngốc, trong đó đa số là người già và con gái.

Trong một đêm, toàn bộ gia đình trong huyện An Lai đều bị điều tra.

Lúc Phương Giải nghe thấy tin tức này, hắn không tỏ vẻ gì cả. Cơ hồ không nằm ngoài dự đoán của hắn. Mà đám người Trần Hiếu Nho càng thêm kính nể Phương Giải. Chẳng ai ngờ rằng một vị khâm sai đại nhân trẻ tuổi như vậy lại có thể đoán được chính xác nhất cử nhất động của La Diệu.

Tới sáng sớm ngày thứ hai, có 139 hộ bị điều tra là có liên quan tới Như Ý giáo, tổng cộng là hơn 700 người. Lần này mấy nghìn giáp sĩ tinh nhuệ mà La Diệu mang theo tới thẩm vấn từng nhà một. Không ai biết trong số hơn 700 người đó có bao nhiêu người bị oan, nhưng một khi đã định tội thì dù là ai cũng không thể biện hộ cho họ được.

Những người lúc trước cầu tình cho đám người Tôn Mậu Tài lần này đều im miệng, không ai đứng ra cầu xin cho những dân chúng này. Phương Giải tất nhiên càng sẽ không đi cầu tình. Những thứ liên quan tới tà giáo, triều đình Đại Tùy sẽ không tha thứ. Hơn nữa một giáo phái cổ động tạo phản như Như Ý giáo, càng không có khả năng đặc xá.

Đám dân chúng đó đáng giá thông cảm, nhưng ở Đại Tùy mà nói, chết không oan.

Hơn 700 đầu người bị chém rụng ở pháp trường, dân chúng vây xem đều sợ tới run rẩy. Có lần giết chóc này, phỏng chừng rất nhiều năm sau, dân chúng trong huyện An Lai này sẽ không còn có người nào dám nhắc tới ba chữ ‘Như Ý giáo’ kia.

Phương Giải không tới pháp trường xem. Hắn dẫn theo Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu tới sông Dã Ngưu, một chi nhánh của sông Lạc Thủy để câu cá.

Hắn cố gắng làm cho mình không nghĩ tới những dân chúng bị giết kia, cũng cố gắng làm cho mình không nghĩ tới La Diệu.

Hiện tại điều hắn cần làm là khiến tâm tình của mình bình tĩnh lại. Bởi vì mấy tháng kế tiếp có lẽ hắn sẽ phải thường xuyên giao tiếp với La Diệu. Sở đĩ hắn có thể đoán được hành động của La Diệu, không phải vì hắn hiểu La Diệu, mà là vì Phương Giải hiểu biết quan trường Đại Tùy. Cho dù không phải là La Diệu, đổi thành các Đại tướng quân khác, đều sẽ làm như vậy.

Câu cá, có thể làm cho lòng người an tĩnh lại.

- Hai nàng muốn nghe một chuyện tình yêu cảm động không?

- Huynh kể đi.

- Từng có hai con hổ là huynh muội ruột. Từ nhỏ đến lớn hai chúng nó sống nương tựa vào nhau. Mỗi ngày hổ anh sẽ tìm thức ăn cho hổ em, hổ em cũng như vậy. Đợi tới khi chúng lớn lên, chúng mới phát hiện ra rằng bọn chúng yêu nhau rồi…Nhưng chúng nó là huynh muội ruột, tộc đàn không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên tách chúng nó ra. Lúc chúng nó bị tách ra, hổ anh nói với hổ em rằng, cuộc sống về sau mà không được trông thấy em, anh thà để mù mắt còn hơn. Vì thế nó chọc thủng hai mắt của mình. Hổ em nó, nếu cuộc sống sau này em không được nghe anh gọi nữa, thì em thà bị điếc còn hơn, vì thế nó cào đứt tai của mình.

Nói tới đây, Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đều biến sắc.

- Về sau thì sao?

- Về sau có một nhà thơ biết được chuyện này, liền rất cảm động, viết một bài hát được nhiều người biết đến.

- Huynh biết bài hát đó không?

- Biết.

- Bọn muội muốn nghe…

- Ừ…bài hát như thế này…khụ khụ…hai con hổ, hai con hổ, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh. Một con không có mắt, một con không có tai, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui