Tranh Bá Thiên Hạ

Sau khi trở về từ Sơn Tự Doanh, bởi vì hơi mệt nên Phương Giải nằm xuống giường chẳng muốn dậy. Mộc Tiểu Yêu dỗ hắn như dỗ trẻ con một lúc mới kéo được hắn đi tắm rửa.

- Mấy người Đại Khuyển đã liên lạc chưa?

Phương Giải ngồi trong thùng tắm, thoải mái rên rỉ một tiếng. Nước ấm, bàn tay dịu dàng, ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve trên da thịt, xương cốt như muốn tan ra. Mỗi lần tắm rửa Phương Giải đều muốn tắm cùng Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu. Nhưng Trầm Khuynh Phiến quả quyết không chịu. Nếu như Phương Giải muốn bắt buộc, ngón tay của nàng lóe lên kiếm khí. Thứ dưới cái của Phương Giải tuy dũng mãnh, nhưng không chịu được bị nhổ cỏ tận gốc…

Thế nên giấc mộng ba người cùng chăn của Phương Giải vẫn chưa thể thực hiện được.

- Đã liên lạc rồi, bọn họ đang ở ngoài thành Ung Châu, cách thành chừng ba mươi dặm.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Qua mấy ngày nữa so tài xong với Diệp Cận Nam thì bảo bọn họ trở về, nhưng không thể để bọn họ tham dự vào. Mười vị Cấp Sự Doanh tinh nhuệ kia, không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể dùng. Dù sao cũng phải lưu vài lá bài.

- Giờ là mười ba người, chứ không phải mười hai người nữa rồi.

Mộc Tiểu Yêu mỉm cười nói, nụ cười giống như hồ ly thành tinh.

- À?

Phương Giải cười nói:

- Là Xuân cô sinh ra đứa bé, hay là Đại Khuyển tìm được người yêu rồi?

- Là người mà huynh tìm.

Mộc Tiểu Yêu vừa đấm lưng cho hắn vừa nói.

- Ai?

- Huynh đoán xem.

Phương Giải khẽ nhíu mày, trầm tư một lát, liền đứng bật dậy:

- Đừng nói là khuê nữ bảo bối của Ngô Nhất Đạo cũng tới đấy!

- Đúng đúng, nhưng không thưởng.

Mộc Tiểu Yêu đứng dậy, đưa khăn mặt cho Phương Giải:

- Có phải tiểu cô nương đó coi trọng huynh phải không. Vượt ngàn dặm xa xôi từ núi Thanh Nhạc đi theo đám người Đại Khuyển tới tận Ung Châu…

- Cũng có khả năng nàng ta yêu Đại Khuyển rồi.

Phương Giải bĩu môi nói.

Mộc Tiểu Yêu không nhịn được cười khúc khích, hai đồi núi trước ngực cũng rung động theo. Phương Giải nhìn chằm chằm, kéo Mộc Tiểu Yêu vào trong thùng gỗ.

- Quần áo của muội…

Mộc Tiểu Yêu thấp giọng kinh hô, nhưng làm sao chống đỡ được bàn tay to tập kích bất ngờ của Phương Giải. Rất nhanh, bộ váy độ chót đã bị ngâm nước, dán chặt vào cơ thể của nàng. Thời tiết đã chuyển sang ấm áp, ở Ung Châu còn nóng hơn, phải mặc áo đơn mới thoải mái. Bên trong váy đỏ chỉ còn áo ngực, váy bị ướt lộ ra đường cong mềm mại.

- Lần trước huynh đã xé một bộ rồi.

Mộc Tiểu Yêu vô ý thức nói, Phương Giải còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã đỏ mặt trước.

Phương Giải vùi đầu vào ngực nàng dụi dụi một lúc, không bao lâu đã cởi nút thắt trên quần áo của nàng. Áo ngực bên trong lộ ra, da thịt trắng nõn và váy đỏ đối lập càng thêm đẹp mắt. Phương Giải thô lỗ cởi áo ngực xuống, hôn lung tung trước ngực nàng. Râu trên cằm hắn khiến nàng ngứa ngứa. Mà vật ở dưới ngẩng cao càng khiến nàng ngứa.

Phương Giải nhấc váy nàng lên, bàn tay luồn xuống dưới đùi đẹp.

- Ban ngày…đừng.

Mộc Tiểu Yêu phản kháng yếu ớt, khó có thể ngăn cản chú sói tiếp tục tìm tòi bí mật.

Rất nhanh, chỗ đó đã ẩm ướt.

Nữ tử có thân thể thành thục luôn rất mẫn cảm. Mà Phương Giải lại rất hiểu cơ thể nàng. Hắn biết chỗ mà nàng mẫn cảm nhất là ở đâu. Cũng biết làm sao để nàng mất đi sự phản kháng trong nháy mắt. Hai cỗ thân thể giằng co một chỗ, động tác kịch liệt khiến nước trong thùng gỗ vẩy ra ngoài, ướt đẫm sàn nhà.

Phương Giải thích nhất làm từ phía sau. Cảm giác chinh phục đó khiến người ta say mê.

Lúc đầu Mộc Tiểu Yêu còn nhịn được, cố gắng ngậm miệng để không phát ra thanh âm. Nhưng phòng ngự không được lâu đã bị công phá. Tiếng kiễu diềm phát ra từ mũi nàng. Thanh âm kia như tiếng trời, kích thích chú sói càng thêm ra sức.

Đợi cho mưa gió ngừng lại, thì nước trong thùng đã vơi đi hơn nửa.

Mộc Tiểu Yêu vịn vào thùng gỗ thở dốc. Nếu không phải hai tay cả Phương Giải vẫn nâng bụng nàng, thì nàng đã mất đi khí lực ở hai chân rồi không chống nổi thân mình rỗi. Mà ở thời khắc cuối cùng, xoay người lại cũng là một cử động rất khó với nàng rồi.

Trong phòng tràn ngập mùi thơm nhẹ nhàng, đó là mùi thơm đặc biệt trên người Mộc Tiểu Yêu.

Phương Giải ôm nàng rời khỏi thùng gỗ, dùng khăn mặt lau sạch thân thể cho nàng. Từ đầu tới chân, từng chỗ từng chỗ một, cực kỳ cẩn thận. Mộc Tiểu Yêu đỏ mặt tránh né ánh mắt khiêu khích của Phương Giải, phát hiện mình đã trầm luân trong lòng của Phương Giải, khó có thể tự kiềm chế. Lúc ở Phan Cố, nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy với Phương Giải.

- Mấy ngày nữa là so tài với Diệp Cận Nam rồi, huynh có nắm chắc không?

Nàng cố ý nói lảng sang chuyện khác, bởi vì nàng sợ Phương Giải vẫn chưa tận hứng sẽ không buông tha mình. Vạn tên cùng bắn, không phải là chuyện dễ dàng gì.

- Không.

Phương Giải lắc đầu, biết cơ thể của Mộc Tiểu Yêu không chịu nổi mưa gió lần thứ hai, cho nên nhịn dục hỏa trong lòng xuống:

- Ta không hiểu nhiều về y cho lắm, cũng giống như y không hiểu nhiều ta về ta. Cho nên lúc chiến đấu tùy cơ mà ứng biến. Có đôi khi may mắn cũng có thể ảnh hưởng tới cả trận chiến.

- Thua thì sao?

Mộc Tiểu Yêu chỉnh lại đầu tóc cho Phương Giải, ôn nhu hỏi.

- Thua cũng không sao.

Phương Giải cười có chút vô lại:

- Dù thua ta cũng trả lại Sơn Tự Doanh cho La Diệu. Một nghìn năm trăm người này chính là lực lượng bảo vệ mạng sống của ta trên chiến trường, làm sao ta có thể trả lại. Ngay từ lúc đó ta đã biết để cho Sơn Tự Doanh hoàn toàn nghe lời ta là một điều xa vời. Ta chỉ cần Sơn Tự Doanh trở thành một bộ áo giáp cho ta là được. Còn muốn biến bọn họ thành người của mình hoàn toàn, ta còn chưa có khả năng đó.

- Dùng binh lính của La Diệu đánh với tướng tai của La Diệu, thua cũng không mất mặt. Thắng thì đáng để ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng. Thua cũng không sao cả. Ta đã thay đổi một nhóm quan quân Sơn Tự Doanh, ta không cần người mới mang ơn ta, chỉ cần bọn đừng chống đối ta là được. Chờ tới Tây Bắc phải tìm đám người Húc Quận Vương trước, rút một đội từ chỗ bọn họ mới yên tâm. Binh lính của La Diệu là một thanh đao giết người rất tốt, đáng tiếc chuôi đao của nói không nằm trong tay ta.

- Ừ.

Mộc Tiểu Yêu không hiểu mấy chuyện trong quân đội cho lắm, nàng chỉ thích nghe Phương Giải nói chuyện mà thôi.

- Huynh định tính toán xử trí vị đại tiểu thư kia như thế nào?

- Đưa về!

Phương Giải cắn răng nói:

- Trước khi Ngô Nhất Đạo nổi điên…





Tuy Ngô Nhất Đạo chưa điên, nhưng cách điên rất gần. Khuê nữ bảo bối Ngô Ẩn Ngọc đi theo người của Phương Giải tới Ung Châu. Tin tức này vừa rơi vào kinh thành khiến cho Ngô Nhất Đạo hận không thể mọc ra hai cánh bay tới. Nói thật, nghe thấy tin tức này y vừa vui vừa buồn. Vui vì Ngô Ẩn Ngọc không quay lại Trường An, bệ hạ cũng thể làm gì được. Nhưng con bé lại tới Ung Châu. Nếu đổi thành địa phương khác, Ngô Nhất Đạo đã không lo lắng như vậy.

Không ai dám cam đoan La Diệu không phản. Hoàng Đế đã phát ý chỉ điều binh xuống. Nếu chẳng may La Diệu bí quá hóa liều, chia cắt ba đạo Tây Bắc, vậy thì y làm sao có thể yên tâm để con gái ở khu vực của kẻ địch. Hơn nữa Ngô Ẩn Ngọc là tới tìm Phương Giải, một khi La Diệu mưu phản, Phương Giải rất có khả năng trở thành vật tế cờ.

Cho nên lúc y nhận được tin tức, liền suốt đêm lựa chọn thủ hạ tinh nhuệ tới Ung Châu. Nếu không phải Hoàng Đế không cho phép, thì y đã tự mình chạy tới đó.

Y chỉ có mình đứa con gái này, coi như là bảo bối.

Lúc Hoàng Đế lần đầu tiên nhìn Ngô Ẩn Ngọc, hai mắt liền tỏa sáng, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu không chuyển mắt. Ngô Nhất Đạo thấy vậy trong lòng liền căng thẳng. Về sau Hoàng hậu còn cố ý triệu y vào hoàng cung nói chuyện một lần. Vô ý hữu ý nhắc tới Ngô Ẩn Ngọc có diện mạo giống với Hoàng hậu đã qua đời, hay chính là vợ chưa cưới của Hoàng Đế.

Điều này dọa cho Ngô Nhất Đạo suýt nữa nhảy dựng. Y biết con gái vào cung sẽ gặp phải tình cảnh như thế nào. Nếu Ngô Ẩn Ngọc vào cung được sủng ái, thì những Tần phi không được Hoàng Đế sủng hạnh nhiều năm sẽ rất ghen tỵ, ai biết liệu có sinh ra tâm tư xấu xa gì không. Nếu con gái không được sủng ái, thì cả đời nó coi như bị hủy. Ở trong hoàng cung như là chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, mất hết sự tự do.

Cho nên y mới chi một số bạc lớn để đưa nana núi Thanh Nhạc học nghệ. Lúc đó y không thể ngờ Tiêu Nhất Cửu lại cấu kết với Di Thân Vương Dương Dận.

Hiện tại con gái trốn được ra ngoài, nhưng chỗ ẩn núp lại quá nguy hiểm.

Quan viên trong kinh thành, thậm chí là Hoàng Đế đều không xác định được liệu La Diệu có thừa dịp Tây Bắc đang loạn mà giương cờ tạo phản không. Một khi Tây Nam cũng rốt loạn, thì Đại Tùy sẽ ngay lập tức rơi vào khốn cục. Nếu bảy mươi vạn tinh nhuệ kia không bị chôn vùi ở Tây Bắc, thì Hoàng Đế sẽ không lo lắng La Diệu mưu nghịch. Cho dù lương thực vật tư cung cấp cho Tả Tiền Vệ có đầy đủ hơn nữa, thì La Diệu muốn dùng một góc để chiến cả nước căn bản là không có phần thắng. Nhưng hiện tại binh lực của Đại Tùy đã như trứng chọi đá. Muốn ứng phó với hai địa phương phản loạn không phải là một việc dễ dàng.

Sau khi phái thủ hạ rời đi, Ngô Nhất Đạo vẫn không yên lòng. Lại viết liên tiếp ba bức thư bảo thủ hạ mang tới ba vị bằng hữu của y ở Giang Nam. Hy vọng ba người này có thể phái người giúp đỡ đưa Ngô Ẩn Ngọc trở về.

Y mới giao phó xong, thì tiểu thái giám Mộc Tam đã tới phủ Tán Kim Hầu.

Lúc trước Mộc Tam được phái đi truyền chỉ, vừa mới về kinh thành không lâu. Hiện giờ địa vị của tiểu thái giám này đã được đề cao, thoạt nhìn có thêm vài phần thành thục.

Ngô Nhất Đạo đi theo Mộc Tam tới cung Thái Cực, rồi tới thẳng Đông Noãn Các.

Ung Châu bên kia đã bắt đầu nóng rồi, nhưng ở Trường An vẫn chưa vào hạ. Cho nên Hoàng Đế vẫn chưa dọn tới Sướng Xuân Viên, mà vẫn đang ở Đông Noãn Các.

Sau khi đi vào, Ngô Nhất Đạo hành lễ theo đúng quy củ, sau đó cúi đầu đứng một bên.

- Trẫm tìm ngươi tới, là muốn hỏi Hàng Thông Thiên Hạ có thể thuyên chuyển được bao nhiêu bạc?

Hoàng Đế ngồi trên giường gạch, ngẩng đầu nhìn y một cái, lại cúi đầu phê duyệt tấu chương:

- Ngươi cũng biết hiện tại quốc khố có chút không đủ. Mấy ngày qua chiêu mộ dân dũng đã vượt qua năm mươi vạn. Nếu quân lương đều lấy từ quốc khổ thì sẽ có chút khó khăn…Dưới tình huống không ảnh hưởng tới việc buôn bán của Hàng Thông Thiên Hạ, thì có thể lấy ra bao nhiêu bạc?

Ngô Nhất Đạo nghe Hoàng Đế chỉ hỏi vậy, âm thầm thở phào:

- Hiện ngân có không ít. Dưới tình huống không ảnh hưởng tới việc buôn bán của Hàng Thông Thiên Hạ, lấy ra hai triệu lượng bạc không thành vấn đề. Chỉ có điều…bạc luôn đặt ở các cửa hàng và hiệu đổi tiền. Nếu thuyên chuyển tới cũng phải mất không ít thời gian. Quan trọng nhất là, nếu chuyển nhiều bạc như vậy, có thể khiến hiệu đổi tiền phải đóng cửa. Nếu hiệu đổi tiền đóng cửa, thì sẽ kéo theo rất nhiều cửa hàng khác thiếu bạc, ảnh hưởng quá lớn. Nói không chừng, khiến cho rất nhiều hiệu đổi tiền phải đóng cửa….

- Không phải là trẫm không nghĩ tới điều đó.

Hoàng Đế thở dài:

- Như vậy đi, ngươi tính toán xem, có thể chuyển được bao nhiêu bạc thì chuyển. Nếu vì trận chiến Tây Bắc mà làm cho việc buôn bán của Đại Tùy rơi vào khốn đốn, thì mất sẽ nhiều hơn được. Như vậy sẽ khiến cho không biết bao nhiêu dân chúng phải cửa nát nhà tan.

- Bệ hạ thánh minh…Thần sẽ trở về tính toán xem, có thể điều động được bao nhiêu bạc.

- Ừ.

Hoàng Đế ừ một tiếng:

- Mặc khác, để vận chuyển dân dũng tới Tây Bắc, còn cần đội thuyền của Hàng Thông Thiên Hạ. Hiện tại Thủy sư phương bắc đang phong tỏa sông Nghi Thủy, không còn nhiều thuyền cho lắm. Còn Thủy sư ở phía nam thì đang phong tỏa Trường Giang, càng không thể khinh động.

- Thần đã hiểu. Quay về thần lập tức phái người tập hợp đội thuyền.

- Phương Giải dùng Hàng Thông Thiên Hạ để gửi tin tức từ Ung Châu về kinh thành. Không biết có tin tức gì mới không?

- Bẩm bệ hạ, không có.

- Trẫm nghe nói con gái của ngươi cũng chạy tới Ung Châu tìm hắn rồi hả?

Những lời này khiến trong lòng Ngô Nhất Đạo căng thẳng, y vô ý thức ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế, khóe miệng run rẩy, không biết trả lời như thế nào.

- Hồi….hồi bẩm bệ hạ…đúng vậy.

Hoàng Đế hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Nhưng Ngô Nhất Đạo có thể nghe ra được, trong tiếng hừ kia, có mang theo một chút ghen tuông.

- Đúng vậy a…

Qua một lúc lâu, Hoàng Đế mới thở dài một tiếng:

- Trước kia Phương Giải ở trong nhà ngươi một thời gian, tuổi lại xấp xỉ với Ẩn Ngọc…tuổi…thực sự quan trọng như vậy sao?

Ngô Nhất Đạo không dám nói chen vào, sau lưng toát hết mồ hôi.

Y thực sự sợ Hoàng Đế dưới sự giận dữ sẽ bảo Ngô Ẩn Ngọc vào cung. Hoàng Đế ăn dấm chua, ai mà chịu được? Tuy nhiên may mà Hoàng Đế chỉ thở dài, rồi không nói gì nữa. Chỉ khoát tay bảo Ngô Nhất Đạo lui ra ngoài, ngay cả đầu cũng nâng lên. Lúc Ngô Nhất Đạo rời khỏi Đông Noãn Các, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

- Không được…thừa dịp bệ hạ không có thời gian để nghĩ tới chuyện đó, phải tìm biện pháp khác…chẳng lẽ…để cho tiểu tử kia gọi ta là cha?

Ngô Nhất Đạo vừa đi vừa nghĩ, lúc rời khỏi cung Thái Cực, bỗng nhiên mỉm cười:”Cũng khá thú vị…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui