Tranh Bá Thiên Hạ

Lúc nhìn thấy bàn tay kia của Bác Xích, đồng tử của Phương Giải liền co lại. Lập tức liên tưởng tới cương thi. Bàn tay đó khô hép cứng ngắc, màu xanh thẫm, có thể nhìn thấy huyết mạch màu đen. Ngón tay giống như cái chân gà, từng khớp xương hiện lên rõ ràng. Nếu chỉ nhìn cái tay mà nói…thì không ai nghĩ nó là tay người sống.

- Ta không có hứng thú với La Văn.

Phương Giải lui về phía sau một bước, thoạt nhìn e ngại cái bàn tay gầy guộc kia.

- Tựa hồ ngươi rất quan tâm La Văn?

Phương Giải thử thăm dò một câu.

- La Văn…là đệ tử của ta, là đệ tử duy nhất.

- Trách không được.

Phương Giải gật đầu:

- Ngươi yên tâm, ta phung ý chỉ của Hoàng Đế tới điều tra La Diệu. Ta có quyền tự quyết. Nói trắng ra là ta điều tra được gì, Hoàng Đế chỉ nhìn bản báo cáo của ta. Mặc dù La Văn là con của La Diệu, nhưng ta có không ít biện pháp để giúp y không liên quan tới. Nếu xác định được tội danh của La Diệu, thì ta có thể để La Văn thành người làm chứng, coi như lập công lao. Hoàng Đế sẽ không động vào y. HOặc là ta có thể an bài La Văn rời đi trước khi Hoàng Đế tiêu diệt La Diệu.

- Dựa vào cái gì ta phải tin ngươi?

Bác Xích lạnh lùng nói:

- Qua nhiều năm như vậy có rất nhiều người muốn giết La Diệu, nhưng không ai thành công. Ta từng ở trong La phủ một thời gian khá lâu, cũng biết được bản lĩnh của La Diệu! Ngươi dựa vào cái gì để khiến ta tin tưởng là ngươi có thể giết được y?

Phương Giải cười nói:

- Ngươi nên biết ta khác với những người kia. Thứ nhất, ta có thể điều tra được ngươi còn sống, chứng minh ta có năng lực hơn những người kia. Thứ hai, lần này muốn giết La Diệu không phải là khách giang hồ, mà là Hoàng Đế của Đại Tùy! Ngươi nên biết Hoàng Đế của Đại Tùy đại biểu cho cái gì, đó là người có quyền lực tối cao ở trung nguyên! Dù La Diệu có mạnh hơn nữa, nhưng vẫn chỉ là một thủ hạ của Hoàng Đế mà thôi. Nếu Hoàng Đế muốn giết y, chỉ thiếu một lý do mà thôi. Nếu ngươi cho ta lý do đó, ta có thể cho ngươi một đáp án khiến ngươi hài lòng.

Bác Xích trầm mặc một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Phương Giải:

- Nếu ngươi lừa ta, ta sẽ giết ngươi. Vu Sư tộc Hột bọn ta nếu muốn giết người, cho dù người đó có chạy tới chân trời góc bể cũng không thoát được. Hơn nữa ngươi cũng biết thủ đoạn của ta rồi đây, ngươi đừng hòng trốn thoát.

- Không cần uy hiếp ta.

Phương Giải mỉm cười nói:

- Nếu ta là người của La Diệu, thì chẳng cần phải nói dối ngươi làm gì. Ta chỉ cần mang La Diệu tới đây, liệu ngươi có thể sống sót không?

Những lời này xúc động Bác Xích, nhìn ánh mắt lập lòe của y, Phương Giải liền biết mình thành công rồi.

Hắn không biết gì về Bác Xích, chỉ dựa vào phán đoán.

Vào lúc này, càng can đảm càng có lợi.

Bác Xích hận La Diệu, là điều Phương Giải có thể xác định được. Bác Xích không biết hắn, cũng là điều Phương Giải có thể xác định được. Y chỉ biết mình là khâm sai đại thần, không biết mình là con của La Diệu.

- Ngươi muốn biết cái gì?

Bác Xích hỏi.

Phương Giải sẽ không hỏi thẳng chuyện mười mấy năm trước La Diệu triệu tập đám Vu Sư bọn họ làm cái gì. Bởi hỏi vậy sẽ khiến cho Bác Xích hoài nghi.

- La Diệu và người của Phật tông có bao nhiêu lần lui tới. Nếu ngươi có thể nhớ rõ, thì nói thời gian cụ thể. Đại Tùy và Mông Nguyên đang khai chiến, ở thời khắc này nếu ta nói với Hoàng Đế rằng La Diệu có mối quan hệ với Phật tông, thì La Diệu coi như xong đời.

- La Diệu…

Bác Xích trầm tư một lúc mới nói:

- Lúc ta ở La phủ, cò gặp người của Phật tông vài lần. Ngươi có biết rằng lúc trước Thương Quốc cũng tin phụng Phật tông, chỉ là không thành kính bằng những quốc gia ở Tây Vực kia thôi. Nguyên nhân là do Thương Quốc cũng thờ phụng những Vu Sư tộc Hột như bọn ta. Ta đã bị trục xuất khỏi La phủ mười mấy năm rồi. Trong mười mấy năm này La Diệu có gặp qua người Phật tông hay không, ta không biết. Nhưng mười mấy năm trước, người Phật tông thường xuyên lui tới La phủ. Vì để không bị người khác phát hiện, La Diệu chỉ gặp người của Phật tông ở hậu viện. Mà Vu Sư bọn ta đều sinh sống ở hậu viện, nên nhìn thấy không ít lần.

- Bọn ta ở La phủ tương đương với bị nhốt, cho nên La Diệu cũng không sợ bọn ta nhìn thấy. Những người Phật tông đó khác với những đệ tử Phật tông từng truyền giáo ở Thương Quốc, bọn họ mặc áo cà sa màu vàng, ta nhớ rất rõ. Tựa hồ La Diệu cũng rất khách khí với đám Phật tông đó, cho nên lúc trước bọn ta kết luận đám người Phật tông đó có tu vị rất cao.

Phương Giải gật đầu, điều này đúng như lời La Diệu đã kể.

La Diệu nói lúc mình mới sinh ra, sứ giả của Phật tông đã tới La phủ. Xem ra La Diệu không nói dối việc này.

- Ngươi có biết người của Phật tông đã nói những gì với La Diệu không?

- Trẻ con!

Bác Xích nói:

- Người khác không biết, nhưng ta biết rất rõ! Đã không còn nhiều người biết chuyện đó nữa rồi. Lúc trước những Vu Sư tham dự vào đó, chỉ còn ta và tên súc sinh A Mạc Tát kia là còn sống! A Mạc Tát là thân tín của La Diệu, y đã ruồng bỏ tổ tiên tộc Hột bọn ta. Mà những Vu Sư của năm đó, đều đã bị La Diệu giết hết.

Nghe được câu này, tim Phương Giải chợt đập mạnh.





- Năm đó La Diệu dẫn binh vừa mới chiếm giữ được Ung Châu, y cũng không đuổi tận giết tuyệt người tộc Hột bọn ta. Về sau y triệu tập tất cả Vu Sư của Ung Châu tới phủ của y, nói rằng có một việc rất quan trọng muốn nhờ Vu Sư hỗ trợ. Lúc đó Thương Quốc vừa mới diệt vong, địa vị của tộc Hột tràn đầy nguy cơ. Cho nên vì bảo vệ bản thân, các Vu Sư đều tới đó.

- Nhưng qua mấy ngày, các Vu Sư đó đều bị La Diệu giết chết. Lúc ấy không ai biết bọn họ đã chọc giận gì La Diệu, khiến từ đó trở đi, La Diệu liền hạ lệnh giết hại người tộc Hột. Phần lớn người tộc Hột bắt đầu chạy trốn, trở về rừng cây. Một bộ phận ảo tưởng trở lại cuộc sống trước kia của tộc Hột liền chạy tới núi Thương Mang, trong đó có ta.

- Lúc đầu La Diệu không làm gì người tộc Hột ở núi Thương Mang, chỉ tập trung vào những khu vực khác của tộc Hột. La Diệu tiến binh, thấy người liền giết, bất kể là cụ già hay phụ nữ, trẻ con. Chiến tranh bắt đầu rồi, nhưng người của tộc Hột bọn ta sống ở Thương Quốc an nhàn sung sướng đã quen, đã quên cách chiến đấu của tổ tiên lưu lại, rất nhanh bị quân đội của La Diệu đánh cho tan tác. La Diệu dẫn binh xông vào rừng rậm, giết từng người, từng sơn trại một.

- Y bắt hết những Vu Sư về tới phủ của y, bên ngoài nói là thẩm vấn bí mật của tộc Hột. Bởi vì Vu Sư có địa vị rất cao trong tộc Hột, cho nên các quyết sách đều do Vu Sư và thổ ty các trại thảo luận để xử lý. Cho nên y lấy lý do như vậy, không ai hoài nghi. Nhưng những Vu Sư bị y bắt được, không ai sống sót.

- Về sau A Mạc Tát tới.

Lúc nhắc tới tên này, ánh mắt của Bác Xích lóe lên hận ý nồng nặc.

- Không thể phủ nhận, A Mạc Tát là một trong những Vu Sư ưu tú nhất của tộc Hột. Y là tế tự của Đại thổ ty, có địa vị rất cao. Y chủ động nói với Đại thổ ty rằng, để tộc Hột sống sốt, y tự nguyện tới tìm La Diệu. La Diệu cũng nghe nói qua danh tiếng của y. Sau khi A Mạc Tát tiến vào La phủ, La Diệu tạm thời ngừng tấn công người của tộc Hột.

- A Mạc Tát một mực ở trong La phủ nhiều năm, nhưng dường như vẫn chưa giúp được La Diệu hoàn thành việc kia. Nhưng tên này biết ta là hậu nhân của Thần Thánh Vu Sư tộc Hột, cho nên y đề cử ta với La Diệu.

- Thần Thánh Vu Sư?

Phương Giải kinh ngạc hỏi.

- Vu Sư tộc Hột chia làm ba loại. Loại thứ nhất là Vu Sư bình thường, mỗi trại nhỏ đều có ít nhất một người. Trại lớn có thể có mấy chục người. Sau đó chính là Vu Sư hiến tế, là người quan trọng bên cạnh thổ ty lớn nhỏ. Trong trại, bọn họ có địa vị gần với thổ ty. Mà Thần Thánh Vu Sư, chính là Đại tế tựu quan trọng nhất bên cạnh Hột Vương.

Ánh mắt của Bác Xích dịu đi, dường như đang nhớ lại hồi ức vinh quang từng khiến y tự hào.

- Thần Thánh Vu Sư Đại tế tự là người tôn quý nhất dưới trướng của Hột Vương. Từ trước tới nay đều do người ưu tú nhất trong gia tộc của ta đảm nhiệm, chưa từng có người nào chiếm được. Gia tộc của ta có huyết thống tôn quý nhất, chỉ dưới gia tộc của Hột Vương. Nhưng về sau, tộc Hột xảy ra hỗn loạn, Hột Vương bị kẻ làm phản giết chết. Mà tổ tiên của ta vì bảo vệ huyết mạch của Hột Vương đã chiến đấu tới hơi thở cuối cùng. Nhưng vẫn không thể nào cứu được hậu nhân của Hột vương.

- Về sau đám phản nghịch đó ai cũng muốn làm Hột Vương, cho nên tự giết lẫn nhau. Hắc hắc, nghe nói số người chết chất đầy cả thung lũng. Những kẻ đó đáng chết, chết sạch mới tốt. Về sau người có thực lực mạnh nhất nghĩ ra một biện pháp, chính là không ai làm Hột Vương cả, mà là tuyển một Đại thổ ty. Tuy y có thực lực mạnh nhưng thể đánh thắng hết mọi người. Đề nghị này khiến những người muốn tranh ngôi vị Hột Vương mà không có năng lực cũng có thể yên tâm.

- Từ đó trở đi, tộc nhân của ta liền mai danh ẩn tích. Về sau Thương Quốc thành lập, bởi vì tộc nhân của ta phụ tá Hoàng Đế Thương Quốc lập quốc, được phong quan lớn. Nhưng bọn họ không muốn chức vị, vì thế cầu Hoàng Đế Thương Quốc ban cho tộc nhân của ta núi Thương Mang. Từ đó trở đi, núi Thương Mang chính là nơi ẩn cư của gia tộc bọn ta. Trải qua mấy trăm năm, tộc của ta sinh sống trong núi Thương Mang, không tranh giành quyền thế, đã có quy mô vạn người.

- La Diệu biết được gia tộc của ta là Thần Thánh Vu Sư, lập tức phái binh bao vây Man Sơn. Y lệnh cho A Mạc Tát tới tộc của ta truyền lời, nếu không giao ra Vu Sư tốt nhất, liền tàn sát toàn bộ người tộc Hột ở núi Thương Mang.

- Cho nên ngươi ra mặt?

Phương Giải hỏi.

Bác Xích gật đầu:

- Đây là chức trách của ta, ta phải bảo vệ người của tộc ta. Nhưng La Diệu căn bản không phải là người. Mười mấy năm trước, bởi vì một việc mà y đã giết hết tộc nhân của ta. Hơn vạn nhân mạng a…y là một tên ác ma!





- Rốt cuộc La Diệu bảo ngươi làm gì?

Phương Giải cố gắng áp chế tâm tình, để cho bản thân bình tĩnh lại.

- Trẻ con.

Đây là lần thứ hai y nhắc tới hai chữ này.

Bác Xích thở dài. Dường như không muốn nhớ lại đoạn chuyện xưa đó.

- Lúc ấy ta đi theo La Diệu về tới Ung Châu, tới sống ở hậu viện La phủ. Lúc ấy có mười mấy Vu Sư bị giam lỏng trong hậu viện. Những người này thoạt nhìn rất e dè La Diệu. Lúc nhìn thấy y như là nhìn thấy Đại thổ ty của tộc Hột, đều quỳ xuống chào. Người duy nhất có thể không cần quỳ, chính là A Mạc Tát.

- A Mạc Tát đưa ta tới phòng, nói với ta rằng nếu ta có thể trợ giúp La Diệu hoàn thành tâm nguyện, La Diệu liền giúp ta khôi phục lại địa vị Thần Thánh Vu Sư ở tộc Hột. Thậm chí có thể giúp ta đi lên ngai vang Hột Vương. Lúc ấy ta cũng tham lam, tin tưởng lời dối trá của A Mạc Tát. Dù sao gia tộc của ta dã mấy trăm năm rồi không khôi phục lại vinh quang. Ta bức thiết muốn cho gia tộc của ta lần nữa đứng dậy. Cho nên ta đáp ứng A Mạc Tát, trợ giúp La Diệu.

- Nhưng về sau ta mới hiểu ra rằng, A Mạc Tát làm sao có thể để ta thành công? Y đang lợi dụng ta. Nếu ta thành công, y sẽ mất đi địa vị, thậm chí là bị La Diệu giết chết. Y cũng tính toán kỹ càng rồi, chờ tới khi ta thành công sẽ diệt trừ ta. Về sau, cũng chính là y chỉ đường cho binh mã tấn công lên núi Thương Man.

Phương Giải rốt cuộc không nhịn được hỏi:

- Chuyện trẻ con là sao?

Bác Xích trầm mặc một lúc rồi nói:

- Lúc đó A Mạc Tát dẫn ta tới một căn phòng bí mật. Trong căn phòng này trống không, chỉ có một quan tài.

- Quan tài rất kỳ lạ, được đúc bằng băng. Bên trong có một cỗ thi thể, là người trẻ tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui