Tranh Bá Thiên Hạ

Cho dù người tu hành mạnh mẽ hơn nữa, cũng không thể dùng lực lượng bản thân thay đổi cả một trận chiến tranh. Trác Bố Y cũng đủ mạnh, kiếm khí của Trầm Khuynh Phiến cũng đủ linh hoạt, sắc bén, nhưng ở bờ bắc sông Hoàng Ngưu, một chiết xung doanh có chiến lực yếu của phản quân, cũng đủ đè chết người tu hành như bọn họ.

Trên chiến trường, năng lực của Trác Bố Y kém xa so với mười Cấp Sự Doanh tinh nhuệ này.

Từ lúc bắt đầu tới hiện tại, đã có hơn ba trăm binh lính phản quân chết dưới đại mạch đao. So sanh với ba mươi, sức chiến đấu như vậy đủ để cho người ta rung động. Cho dù ngay từ đầu vây công, đều là những phản quân không đủ tư cách là binh lính, nhưng lại chiếm hoàn toàn về nhân số.

Biệt tương Lý Hạo của phản quân thấy đã tổn thất bốn mươi lăm kỵ binh, đôi mắt của y bắt đầu đỏ lên.

Nhìn đại đội binh mã rậm rạp ở phía sau ngọn đồi đang chạy tới, nhìn chiến kỳ màu xanh thêu chữ Ân, Lý Hạo biết rằng nếu mình bắt được mười mấy kẻ địch này, thì y đừng mong giữ được chức Biệt tương này nữa. Dùng năm trăm kỵ binh vây công mười mấy bộ binh, rõ ràng còn bị người xung phong giết hai mươi mấy người, chuyện như vậy bất kể thế nào cũng chẳng vinh quang gì.

Y không biết gì về Cấp Sự Doanh, tất nhiên không biết bộ áo giáp vàng và đại mạch đao đại biểu cho cái gì.

- Làm sao bây giờ?

Trác Bố Y lau mồ hôi trên trán, hỏi Phương Giải.

Kỵ binh phản quân lại chỉnh đốn lại, xem ra lần này sẽ dốc hết toàn lực. Mà trên ngọn đồi, ít nhất có một vạn binh mã phản quân đang chạy tới. Mà Tả Tiền Vệ phía sau đang ra sức dựng cầu, nhưng với tốc độ kia, hiển nhiên không thể nhanh bằng kỵ binh phản quân.

Dù mũi tên không có hiệu quả gì với áo giáp của Cấp Sự Doanh, nhưng là người thì cuối cùng cũng phải mệt. Mặc một cái áo giáp nặng như vậy, hơn nữa còn cầm đại mạch đao nặng nề trong tay, không ai biết đám người Xuân Cô còn có thể kiên trì bao lâu nữa. Hiện tại bọn họ dựa hoàn toàn vào một cỗ huyết khí để chém giết. Một khi trong lòng sinh ra tuyệt vọng, vậy thì áo giáp vàng và đại mạch đao sẽ không còn uy lực nữa.

Phương Giải quay đầu nhìn binh lính Tùy trên mặt sông, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Nếu như không có kỳ tích xuất hiện, vậy thì chúng ta chết chắc rồi.

Trác Bố Y bỗng nhiên cười nói:

- Ta chưa từng nghĩ rằng mình có thể chết trên chiến trường. Ta ở trong lao tù nhiều năm như vậy, cuối cùng là ruồng bỏ chủ cũ, phụ tá Hoàng Đế. Phỏng chừng mấy trăm quỷ hồn của Khâu gia Giang Đô đang ở âm phủ lạnh lùng nhìn ta. Ta vốn cho rằng ta sẽ không chết tử tế được, sẽ thân bại danh liệt…ai ngờ, tới cuối cùng lại chết trong sự vinh quang này.

Y cười rất thoải mái, nhưng Phương Giải có thể nghe thấy được sự thương cảm thê lương trong giọng nói của y.

Lúc trước Hoàng Đế Đại Tùy mới đăng cơ liền tàn sát Khâu gia ở Giang Đô. Chuyện này vẫn là khúc mắc trong lòng Trác Bố Y. Y vốn là thương khách của Khâu gia, dù Khâu gia không có đại ân gì với y, nhưng Trác Bố Y vẫn nhớ kỹ trong lòng. Hoàng Đế niệm y là nhân tài hiếm có, cộng thêm La Úy Nhiên là bạn cũ nhiều năm cầu tình, cho nên y chỉ bị nhốt lại.

HIện tại, ở trong hiểm cảnh như vậy, không ngờ Trác Bố Y lại cho rằng đó là một sự giải thoát.

- Nếu chắc chắn phải chết, vậy tiên sinh nói xem, có nên chết vinh quang hơn một chút không?

Phương Giải bỗng nhiên cười hỏi.

- Làm cách nào?

Trác Bố Y hỏi.

- Thấy tướng lĩnh kỵ binh kia không?

Phương Giải chỉ về phía Lý Hạo đang chỉ huy kỵ binh ở phía xa xa:

- Tên kia ít nhất là Biệt tương của phản quân, tuy quần áo bên ngoài đã thay đổi máu sắc, nhưng bì giáp vẫn là của Đại Tùy chế tạo. Trước khi chết kéo theo một tướng lĩnh phản quân làm cái đệm, cũng có thể coi như là công đức viên mãn.

- Ngươi tính toán làm như thế nào?

Phương Giải nhìn kỵ binh càng ngày càng tới gần, cười cười nói:

- So xem ai may mắn hơn?

Hắn vừa nói xong liền nhặt một cây lao dưới mặt đất, ngắm một cái rồi vung tay ném về phía trước. Lao này bay thẳng tắp về phía trước, nhanh như tia chớp. Lực cơ thể của Phương Giải đâu chỉ ngàn cân, lao như tàn ảnh đâm về phía Lý Hạo.

Trác Bố Y cười ha hả:

- Từ trước tới nay ta khá là may mắn.

Nói xong câu đó, y cũng nhặt một cây lao lên ném về phía Lý Hạo. Lúc trước phản quân dùng lao để công kích, xung quanh hoa mai trận của Cấp Sự Doanh rơi lả tả cũng phải trên dưới một trăm cây. Lúc này kỵ binh phản quân còn cách đám người Phương Giải chừng năm mươi bước. Dựa theo tốc độ của chiến mã thì chỉ cần mấy giây là có thể vọt tới. Chính vì chiến mã quá nhanh, lao cũng nhanh, cho nên cự ly càng thêm gần, càng thêm khó phòng bị.

Xuân Cô thấy Phương Giải và Trác Bố Y nhặt lao lên để ném, nàng liền cắm đại mạch đao xuống đất, cũng nhặt lên một cây ném mạnh về phía trước. Người của Cấp Sự Doanh đều làm theo. Cộng thêm Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu, hơn mười cây lao trước sau bắn về phía kỵ binh.

Thân binh của Lý Hạo thấy cây lao ném tới, lập tức tăng tốc bảo vệ lên trước bảo vệ Lý Hạo. Đám kỵ binh hai bên cánh liền giơ lá chắn lên, bảo vệ cho Lý Hạo. Cây lao mà Phương Giải ném tới có tốc độ quá nhanh. Lúc hai thân binh mới giơ tấm chắn lên thì lao đã tới. Lá chắn của kỵ binh nhỏ hơn bộ binh rất nhiều, đường kính chừng có 0,5 mét, nếu lớn hơn sẽ ảnh hưởng tới tốc độ giết địch.

Cây lao bắn tới, lập tức bắn xuyên lá chắn của một thân binh. Lao thế không giảm, lại xuyên qua cánh tay của binh lính này, sau đó đâm xuyên qua lồng ngực của y. Cú ném này mang theo một khí phách không thể ngăn cản. Đục lỗ tấm chắn, xuyên qua cánh tay, cuối cùng kéo cả thân binh rơi xuống ngựa. Lúc thân binh này rơi xuống ngựa đã nện vào người chiến mã của Lý Hạo. Con ngựa kia kinh hãi kêu lên một tiếng rồi nhảy dựng lên.

Thanh lao của Trác Bố Y vừa lúc bay tới, đâm xuyên qua cổ của chiến mã.

Mũi lao xuyên qua cổ chiến mã, Lý Hạo cực kỳ sợ hãi, liền vung đao chặt đứt cây lao rồi ghìm chặt chiến mã để cho nó không ngã xuống. Như y vừa mới đứng vững, thì có hơn mười cây lao trước sau bắn tới. Phốc phốc, thân thể của Lý Hạo bị sáu, bảy cây lao bắn xuyên qua, còn lại thì bắn vào người chiến mã.

Người và ngựa phát ra một tiếng kêu rên sau đó ngã xuống đất. Đám kỵ binh phía sau căn bản là không tránh né kịp, liên tiếp đạo vào người. Một vó ngựa giẫm mạnh vào hốc mắt của Lý Hạo, lập tức máu bắn ra từ hốc mắt, xương mũi và nửa bên mặt đều vỡ nát. Óc sền sệt chảy ra ngoài, giống như là một miếng đậu hũ bị giẫm nát vậy. Chiến mã này không duy trì được cân bằng đổ về phía trước, kỵ binh ngồi trên cũng ngã theo.

Con chiến mã thứ hai dẫm lên lồng ngực của Lý Hạo, rắc một tiếng, lồng ngực của y tan tành, máu phun ra ngoài. Ít nhất bốn kỵ binh bị ngã xuống do chiến mã của bọn họ trượt chân khi giẫm lên thi thể Lý Hạo. Lúc người phía sau ghìm chặt chiến mã lại, thì thi thể của Lý Hạo đã biến thành đống thịt nát.

Vó ngựa dính nội tạng và bùn đất biến thành màu nâu đen. Thật giống như bùn lầy sau cơn mưa bị vô số người giẫm lên, chẳng qua là nhiều hơn những bọt khí màu đỏ.





Lý Hạo chết, kỵ binh phía sau đều sợ hãi ghìm chặt chiến mã lại. Trận hình tấn công vừa mới được thành lập liền trở nên rối loạn. Đám kỵ binh ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên tiếp tục xông tới hay không.

Vừa lúc đó, bên kia ngọn đồi vang lên tiếng kèn ồ ồ. Đám kỵ binh nghe được tiếng kèn, vô thức tu lại một chỗ, nhìn về phía cây cờ lớn màu xanh kia.

Ân Phá Sơn dừng ngựa ở trên ngọn đồi, thả Thiên Lý Nhãn xuống, không nhịn được hừ lạnh.

Sắc mặt của y cực kỳ lạnh lùng, trong mắt đầy bất mãn.

Y đã biết tình hình chiến đấu vừa nãy, một chiết xung doanh cộng thêm năm trăm kỵ binh, không ngờ lại không đánh thắng được mười mấy quân Tùy. Cho dù chiến lực của chiết xung doanh kia rất thấp, nhưng tốt xấu gì cũng có một nghìn hai trăm người. Số lượng đông hơn kẻ thù gấp trăm lần, không ngờ lại tổn thất tới hơn hai trăm người mà không giết được một kẻ địch nào.

Kỵ binh thì càng không cần phải nói. Tổn thất mấy bảy tám chục người, tướng chỉ huy còn bị người ném lao đâm chết. Kết quả như vậy thật khiến người ta mất hết mặt mũi.

Cho nên y hạ lệnh thổi sừng trâu, lệnh cho kỵ binh chỉnh lại đội hình.

- Đi, nói với đám kỵ binh kia, hôm nay không bắt được mấy kẻ đó, thì tất cả xử theo tội thông đồng với kẻ địch. Đã chết vài trăm người rồi, ta không quan tâm chết thêm mấy trăm. Ta không cần lưu lại những kẻ giá áo túi cơm.

- Vâng!

Lính liên lạc lên tiếng, phóng ngựa lao tới.

- Ai là tướng lãnh binh?

Lính liên lạc lớn tiếng hỏi đội kỵ binh này.

Một thân binh của Lý Hạo hơi chút do dự, sắc mặt khó coi đáp:

- Tướng quân chết rồi.

- Tướng quân chết rồi, đội trưởng đội thân binh còn sống không?

- Ta ở đây.

Đội trưởng đội thân binh của Lý Hạo giục ngựa lên phía trước, sắc mặt đầy áy náy và e ngại.

- Đại tướng quân có lệnh, hiện tại do ngươi chỉ huy, chủ tướng chết trận, thân binh chôn cùng. Nếu hôm nay các ngươi không bắt được những kẻ địch kia, thì không chỉ là thân binh, tất cả đều phải chịu quân pháp!

- Vâng..

Đội trưởng đội thân binh của Lý Hạo chắp tay nói, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ. Ân Phá Sơn là một kẻ âm tàn, ai chọc giận y thì đừng mong sống sót. Ở trong đội quân này, không có quân quy gì mà đã hình thành thì không thể thay đổi. Ân Phá Sơn ra lệnh là phải phục tùng tuyệt đối, không phục tùng sẽ chết.

Đội trưởng biết những quân Tùy đối diện này không dễ chục. Tuy bọn chúng chỉ có mười mấy người, nhưng người nào cũng là sát thần chui ra từ địa ngục. Giờ tới mức này, y cũng chỉ có thể kiên trì xông lên thôi.

- Giết!

Y lớn tiếng hô một câu, lập tức giục ngựa dẫn đầu xông về phía trước.

Phương Giải quay đầu nhìn đường sông bên kia, cầu nổi còn cách bờ biển ít nhất trăm mét. Binh lính phản quân đã bày trận ở bờ sông, cung tiễn thủ đông đúc, chỉ còn chờ lệnh sẽ vạn tên cùng bắn. Phụ binh Tả Tiền Vệ đang dựng cầu nổi chỉ mặc có bông giáp mỏng manh, căn bản không ngăn được cung tiễn.

Một bên nối một bên đóng cọc cố định vào lòng sông, đám phụ binh đã mệt tới đầu đầy mồ hôi. Bọn họ cũng biết, cung tiễn thủ của phản quân chỉ cần thả dây cung ra, thì số mạng của mình kết thúc ở đây.

Tướng lĩnh cung tiễn thủ của phản quân vừa muốn hạ lệnh bắn tên, thì nhìn thấy trong hàng ngũ của quân Tả Tiền Vệ bên bờ nam bỗng xuất hiện một đội kỵ binh. Một vị Đại tướng quân mặc áo giáp vàng đi ra từ đội ngũ. Nhìn lá cờ lớn cao cao kia, y liền đoán ra được thân phận của người tới. Dù sao trong mười sáu vệ chiến binh, thì chỉ có một mình La Diệu được ban áo giáp vàng.

La Diệu ghìm chiến mã dừng lại ở bờ sông, cầm Thiên Lý Nhãn nhìn nhìn về phía bờ bên kia, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

- Lưu Khoát.

Y chỉ về phía đám người Phương Giải:

- Cứu viện bất lực, thì là tội gì?

Sắc mặt của Lưu Khoát trắng nhợt, cúi người nói:

- Tội chém!

- Cho ngươi ba trăm tinh bộ binh, cứu không được Phương Giải thì ngươi cũng đừng trở lại.

Lưu Khoát run rẩy, lập tức lớn tiếng nói:

- Thuộc hạ tuân mệnh!

La Diệu giơ tay chỉ về phía trước:

- Nỏ xe, phá nát tiễn trận phía trước cho ta.

Ít nhất bốn mươi nỏ xe đã xếp thành hàng ở bờ bên này. Vừa có lệnh cái, bốn mươi mũi tên thật lớn đã bắn tới. Chỉ trong chốc lát, tiễn trận ở bờ bên kia đã bị rối loạn, tiếng kêu rên có thể nghe thấy rõ ràng từ bờ bên này.

Tả Tiền Vệ bên này không ngừng có xe nỏ được chuyển tới gia nhập vào đội ngũ giết địch. Phản quân trang bị kém xa Tả Tiền Vệ, bờ bắc lại cách đại doanh khá xa, không có nỏ xe đánh trả. Tiễn trận của bờ bên kia lập tức trở nên rối loạn.

- Theo ta xông lên!

Lưu Khoát hô một câu, sau đó dẫn theo ba trăm tinh bộ binh điều khiển hơn mười con thuyền nhỏ đi tới bờ bên kia. Lúc quận binh của Hoàng Dương Đạo rời đi, do phẫn hận nên đục thủng không ít thuyền đánh cá. Mấy chục con thuyền này là tìm được từ trong thôn gần đây, mỗi thuyền miễn cưỡng có thể chở được ba, bốn người qua sông.

Ân Phá Sơn thấy đại kỳ của La Diệu xuất hiện ở bờ bên kia, lông mày nhíu càng chặt.

Ánh mắt của y đầy sự phẫn nộ. Cũng không biết vì sao y lại nhìn La Diệu với ánh mắt phẫn nộ như vậy.

Không ai ngờ rằng, bao gồm cả Phương Giải cũng không ngờ rằng, lần dò tra vốn nhẹ nhàng này, không ngờ lại khiến Tả Tiền Vệ và phản quân giao chiến lần đầu tiên. Mà lần giao chiến này, thậm chí không nằm trong kế hoạch của La Diệu lẫn Ân Phá Sơn. Sự cân bằng bị Phương Giải phá vỡ trong lúc vô ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui