Tranh Bá Thiên Hạ

Tuy Tả Tiền Vệ đã qua sông nhưng đúng như Phương Giải đoán trước, phản quân không vồ tới, tùy ý để cho Tả Tiền Vệ dựng xong doanh trại ở bờ bắc. Phương Giải vốn tưởng rằng cho dù Tả Tiền Vệ và phản quân không muốn khai chiến, thì phản quân cũng phải phản ứng kịch liệt mới đúng. Bởi vì Tả Tiền Vệ qua sông xây dựng doanh trai, chẳng khác nào một bước tiến dài trong cuộc chiến. Đây là lần đầu tiên quân đội triều đình bước lên vùng đất bị phản quân chiếm giữ.

Tùy ý để cho binh mã triều đình tiến vào, là một đả kích không nhỏ với phản quân.

Tuy Lý Viễn Sơn còn chưa xưng đế, nhưng đã tự xưng là Định Tây Vương. Ba đạo Tây Bắc này là địa bàn của y. Đại quân triều đình tấn công, Lý Viễn Sơn nên ngăn cản kịch liệt mới đúng. Với những điều mà Phương Giải hiểu về Lý Viễn Sơn, dã tâm của người này chắc chắn không dừng ở ba đạo Tây Bắc.

Đã qua nửa tháng, đại doanh Tả Tiền Vệ chỉ cách đại doanh phản quân có hai mươi dặm. Nhưng đôi bên khá bình yên vô sự.

Phương Giải ngồi ở dưới cây đại thụ nhìn binh mã Sơn Tự Doanh huấn luyện, lông mày nhíu rất chặt. Hắn lo lắng nhất chính là La Diệu âm thầm cấu kết với phản quân. Nếu Lý Viễn Sơn và La Diệu cấu kết với nhau, vậy thì Đại Tùy thực sự bấp bênh rồi. Nghe nói triều đình đã tụ tập được hơn một trăm vạn dân dũng, lại điều thêm ba mươi vạn chiến binh, chỉ chờ xuất phát. Nếu Lý Viễn Sơn liên thủ với La Diệu, vậy thì lần bình định này của triều đình sẽ lành ít dữ nhiều.

Lúc trước Lý Viễn Sơn cấu kết với Mông Nguyên đánh lén đại quân tây chinh của triều đình ở phía sau. Một chiêu đâm lén sau lưng này của Lý Viễn Sơn thật quá độc ác. Khiến bảy mươi vạn đại quân sụp đổ trong vòng mười ngày. Mà lần này, người đâm dao sau lưng liệu có đổi thành La Diệu hay không?

Đang lúc hắn trầm tư, thì Trác Bố Y bước tới.

- Gần đây tình hình có vẻ không đúng.

Trác Bố Y ngồi xuống bên cạnh Phương Giải, ngữ khí trầm trọng.

- Sao vậy?

Phương Giải hỏi.

- Mấy ngày nay, người của Tả Tiền Vệ không ngừng xung đột với dân dũng và quận binh của Hoàng Dương Đạo. Buổi trưa hôm nay, nghe nói vài binh lính Tả Tiền Vệ bị dân dũng đánh chết. Văn Tiểu Đao tự mình dẫn theo một đội tinh kỵ xông vào đại doanh dân dũng, bắt đi mấy chục người rồi chém đầu tại chỗ. Nếu không phải Tổng Đốc Dương Ngạn Nghiệp cố gắng áp chế, thì hôm nay đám dân dũng đã nổi dậy rồi…Mấy ngàn dân dũng làm ầm ĩ trong đại doanh của Văn Tiểu Đao, giương cung bạt kiếm. Nếu không phải Dương Ngạn Nghiệp tiến lên ngăn cản, thì đã có đánh nhau quy mô lớn rồi.

- Sao ta có cảm giác binh lính Tả Tiền Vệ cố ý gây sự nhỉ?

Trác Bố Y cau mày nói:

- Nghe nói đầu tiên La Diệu thúc giục Dương Ngạn Nghiệp giao phó cho Tả Tiền Vệ lương thảo dùng trong một tháng. Dương Ngạn Nghiệp thực sự không có đủ con số đó, phải vay mượn lương thực của thân hào nông thôn địa phương. Số lương thảo này mới giao phó, La Diệu lại ngay lập tức phái người đi thúc giục lương thảo, há mồm liền muốn ba tháng. Cứ ép bức như vậy, chỉ sợ sự nhẫn nại của Dương Ngạn Nghiệp sẽ tới giới hạn.

Phương Giải thở dài:

- Ta lo lắng nhất chính là điều này. Ta sợ mục đích bắc thượng của La Diệu căn bản không phải là phản quân, mà là Hoàng Dương Đạo. Bốn đạo Tây Nam đều là địa bàn của y. Duy chỉ có Hoàng Dương Đạo không thuộc phạm vi khống chế của y. Mà bốn đạo Tây Nam tuy giàu có và đông đúc, nhưng mấy năm qua La Diệu không ngừng tăng cường binh lực, không ngừng dụng binh với người tộc Hột. Dù địa phương có giàu có và đông đúc hơn nữa cũng không chống đỡ nổi. Nếu lại muốn tăng cường thêm binh lực, thì bốn đạo Tây Nam căn bản không nuôi nổi y…Mà nhà kho Hân Khẩu là một trong những kho lúa lớn nhất của Đại Tùy. Nếu La Diệu chiếm được nhà kho Hân Khẩu, cho dù nuôi dưỡng một trăm vạn đại quân cũng không có vấn đề gì cả.

Nói tới đây, Trác Bố Y bỗng nhiên biến sắc:

- Nhà kho Hân Khẩu ở Hoàng Dương Đạo, mà Hoàng Dương Đạo căn bản không có chiến binh phòng thủ. Quân coi giữ ở nhà kho Hân Khẩu chưa tới năm nghìn người, hơn nữa sức chiến đấu căn bản không thể bằng với chiến binh…phản quân đã chiếm Tây Bắc hai năm rồi. Hai năm qua vẫn không nhắm tới nhà kho Hân Khẩu, nguyên nhân vì sao?

Phương Giải nói:

- Dương Ngạn Nghiệp tổ chức và thành lập dân dũng ra sức chống cứ là một phần, chỉ sợ còn có ẩn tình khác.

Trác Bố Y cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt hiện lên một tia hoảng sợ:

- Ý của ngươi là, La Diệu đã sớm để ý tới nhà kho Hân Khẩu. Phản quân không chiếm lấy nhà kho Hân Khẩu không phải vì dân dũng của Hoàng Dương Đạo chống trả kịch liệt, mà là vì bọn họ đã sớm biết La Diệu chú ý tới nhà kho Hân Khẩu, nên bọn họ không dám đoạt. Ở thời điểm này, Lý Viễn Sơn không dám đắc tội La Diệu, người cầm giữ bốn mươi vạn đại quân. La Diệu và phản quân ăn ý ở chỗ, y không can thiệp vào chuyện của Lý Viễn Sơn, Lý Viễn Sơn cũng không động vào y…

- Đâu chỉ là bốn mươi vạn…

Phương Giải lắc đầu:

- Hiện tại tiên sinh vẫn chưa thấy rõ ràng sao? Nếu La Diệu nguyện ý, có thể kéo binh mã từ bốn đạo Tây Nam trong nháy mắt với một con số khổng lồ. Hai mươi mấy năm qua triều đình Đại Tùy rất chiếu cố bốn đạo Tây Nam, nhất là Bình Thương Đạo, không ngừng giảm miễn thuế. Tuy nhiên dân chúng nơi này không tính là giàu có cho lắm. Vậy lương thực và tiền bạc đều đi đâu hết rồi? Đều bị La Diệu cưỡng chế trưng thu để nuôi binh chứ đi đâu!

- Tả Tiền Vệ báo cáo với triều đinh là có hai mươi vạn binh mã. Nhưng chúng ta đều biết bọn họ có không ít hơn bốn mươi vạn. Hiện tại xem ra…đâu chỉ là bốn mươi vạn. La Diệu ở Ung Châu đã hai mươi năm, hoàn toàn biến Tây Nam thành một tòa quân doanh khổng lồ.

- Ông trời ơi…

Trác Bố Y nói:

- Ý của ngươi là, La Diệu vốn có phản tâm? Ngươi đã phát hiện, vì sao không rời đi? Chúng ta nên mau chóng trở về Trường An nói với bệ hạ. Nếu lại trì hoãn, thì đợi khi đại quân của triều đình xuất phát, phản quân liên thủ với La Diệu, đại quân của triều đình sẽ hai mặt thụ địch…

- Đi?

Phương Giải cười cười:

- Những điều này chỉ là do chúng ta phỏng đoán mà thôi, căn bản không có chứng cứ. Nói sau, hiện tại đi kiểu gì? Tất cả con đường đều bị binh mã Tả Tiền Vệ ngăn chặn. Nếu muốn đi, trừ khi là qua sông sang địa bàn của phản quân. Giờ Hoàng Dương Đạo không cho phép ai đi vào đi ra, người của chúng ta căn bản không quay về được.

- Vậy phải làm sao bây giờ.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:

- Nếu như có thể phá vỡ được sự ăn ý giữa phản quân và Tả Tiền Vệ, khiến La Diệu đánh nhau với phản quân thì không có gì tốt hơn…La Diệu phái binh qua sông, phản quân án binh bất động, việc này thật không tầm thường. Kỳ thực người sáng suốt đều đã nhìn ra rồi. Ta dám cam đoan, Tổng Đốc Hoàng Dương Đạo Dương Ngạn Nghiệp còn phát hiện sớm hơn cả chúng ta. Bởi vì La Diệu vừa tới liền một mực áp chế ông ta…Ta cũng không tin ông ta không nghĩ biện pháp đưa tin tức tới triều đình. Cho nên, ta tính toán gặp ông ta một lần.

- Liệu ông ta có tin ngươi không?

- Dù sao ta là từ Trường An tới, chứ không phải là người của La Diệu.

Phương Giải đứng dậy:

- Nếu thực không được, ta cũng muốn mang theo một đội binh mã rời đi. Ta đã bắt đầu sử dụng Sơn Tự Doanh thuận tay hơn rồi, không thể để mất được. Nếu không trở về được Trường An, thì đi tìm nương tựa vào Húc Quận Vương.

- Ngươi đã tính toán xong rồi à?

Trác Bố Y nghi hoặc hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Từ cái ngày bị La Diệu lưu lại, ta đã bắt đầu tính toán thoát thân kiểu gì.





Trác Bố Y và Phương Giải đứng ở bờ nam sông Hoàng Ngưu, nhìn nước sông chảy xiết, nhìn tòa đại doanh ở bờ bắc, nhìn chín cầu nổi dựng trên mặt sông, hai người đều trầm mặc.

- Nếu lúc trước Hoàng Đế không âm thầm điều binh tây chinh, mà đem chuyện này ra thảo luận với triều đình…thì chắc Đại Tùy không rơi vào khốn cục như bây giờ. Một chuyện lớn như vậy, mà Hoàng Đế lại tính toán lừa gạt mọi người.

Trác Bố Y thở dài.

- Hoàng Đế quá tự tin. Ngài ấy cảm thấy có thể bỏ qua đám triều thần, bỏ qua sự tranh luận của triều đình, dựa vào năng lực bản thân là có thể gánh vác tất cả giang sơn Đại Tùy trên vai. Ở trong mắt Hoàng Đế, không ai trong đám triều thần khiến ngài ấy yên tâm. Cho nên chuyện gì ngày ấy cũng muốn tự mình ra tay. Nhưng Hoàng Đế không hiểu rằng, không chuyện gì là không rời khỏi triều đình. Hoàng Đế biết một chuyện lớn như Tây chinh, một khi mang ra thảo luận với triều đình, sẽ nhấc lên sóng to gió lớn. Cho nên Hoàng Đế muốn tự mình làm.

- Không thể không nói, Hoàng Đế là một người cơ trí khó có ai bằng được. Lúc ngài ấy bình tĩnh, quả thực có năng lực nắm toàn cục trong tay.

Lời của Phương Giải càng ngày càng bất kính, nhưng Trác Bố Y rất đồng tình với lời của hắn.

- Hơn nữa sau khi Hoàng Đế lên ngôi, mọi chuyện đều rất như ý. Những kẻ trong triều đình từng ủng hộ Thái tử và các Hoàng tử khác, đều bị Hoàng Đế tiêu diệt vô thanh vô tức. Triều đình rất yên ổn, không có triều thần nào dám trái ý Hoàng Đế. Về sau Hoàng Đế âm thầm thành lập Hàng Thông Thiên Hạ, dám dựa vào một cửa hàng tu sửa lại tường thành mà Đại Tùy lập quốc trăm năm chưa thể tu sửa được. Chỉ bằng việc này, kỳ thực đủ để lưu danh sách sử.

- Nhưng chính vì mọi chuyện đều như ý, cho nên dã tâm của Hoàng Đế càng ngày càng lớn…Hoàng Đế dùng Hàng Thông Thiên Hạ âm thầm vận binh, vận lương, đưa bảy mươi vạn đại quân điều tới Tây Bắc rồi mới công bố cho mọi người. Đám triều thần biết được thì cũng đã chậm. Mà lúc này cơ quan khổng lồ của quốc gia mới vận chuyển để ủng hộ cho cuộc chiến Tây Bắc. Kỳ thực, như vậy đã xảy ra khuyết điểm rồi…

Phương Giải dừng một chút, tiếp tục nói:

- Mặc dù không có chuyện Lý Viễn Sơn phản nghịch, thì ta cũng không coi trọng cuộc chiến Tây Bắc này lắm. Mông Nguyên lập quốc gần nghìn năm, căn cơ củng cố, quân đội khổng lồ, thực lực hùng hậu, dân tâm bền vững, sao có thể dễ dàng bị đánh bại được? Không có chuyện Lý Viễn Sơn phản nghịch, thì đại quân triều đình tây chinh, cũng sẽ xảy ra vấn đề ở phía hậu phương.

- Đến lúc Tây chinh thất bại, Hoàng Đế không nghe theo triều thần đề nghị, liên tục đưa ra những quyết định hồ đồ…không phái binh canh giữ Hoàng Dương Đạo, chiêu mộ dân dũng tùy ý. Qua đó có thể thấy được Hoàng Đế đang chột dạ…

- Chột dạ?

Trác Bố Y khó hiểu.

- Đúng, bởi vì Hoàng Đế thất bại, nên ngài ấy cảm thấy đám triều thần đang châm chọc ngài ấy, cười nhạo ngài ấy. Cho nên tính tình của ngài ấy càng thêm quái gở, càng không thích nghe người ta nói. Chuyện gì đều cảm thấy mình đúng, người khác sai. Hoàng Đế cảm thấy đám triều đình đưa ra bất kỳ cái nhìn gì về cuộc chiến Tây Bắc, chính là đang giễu cợt mình.

Trác Bố Y nói:

- Có lẽ suy nghĩ của ngươi hơi võ đoán và bi quan. Dù sao chúng ta không ở thành Trường An, không biết chuyện xảy ra ở nơi đó.

Phương Giải lắc đầu:

- Chỉ hy vọng như vậy.

- Hoàng Đế chột dạ với chuyện Tây Bắc, cho nên càng muốn biểu hiện ra là mình bình tĩnh. Kết quả thì sao? Không điều binh kịp thời, cứ một mực giấu diếm, khiến cho Lý Viễn Sơn dần dần khống chế được ba đạo Tây Bắc. Đám dân chúng bị ép buộc, đành phải thuận theo phản quân. Cho dù không lập tức điều bình, thì cũng nên tiến từng bước một, khôi phục nguyên khí trước đã, sau đó dùng vài năm để bố trí. Từng bước điều binh, từ từ tiêu diệt, mới là chính đạo. Nhưng kỳ thực trong lòng Hoàng Đế còn sốt ruột hơn bất kỳ ai. Làm bộ như không thèm để ý, làm bộ tới một năm thì không thể làm bộ được nữa, lại bắt đầu điều binh…Vì mau chóng bổ sung binh mã, mà chiêu mộ dân dũng, tai họa ngầm quá lớn…Có hai con đường cần phải đi, nhưng Hoàng Đế lại không chọn con đường nào cả.

Trác Bố Y thở dài:

- Chẳng lẽ không có triều thần nào nhắc nhở Hoàng Đế?

- Hoàng Đế có thể nghe ai? Bùi Diễn?

Phương Giải cười lạnh:

- Lần đầu tiên nhìn thấy y, ta đã mơ hồ đoán được tính cách của y. Y chỉ biết thuận theo Hoàng Đế, tuyệt sẽ không làm trái ý.

Trác Bố Y ngẩn ra, trong lòng âm thầm thở dài. Y biết rằng Phương Giải nói không sai. Bùi Diễn là một kẻ sẽ không bao giờ nói ra những lời làm Hoàng Đế phật lòng.

Vừa lúc đó, vài phi ngư bào đỡ một người bước nhanh tới.

- Đại nhân, người từ kinh thành tới!

Một phi ngư bào hạ giọng nói.

Phương Giải vội vàng tiến lên, đỡ cái người đã mệt không đứng dậy nổi kia:

- Ý chỉ của bệ hạ?

- Không phải!

Người nọ khó khăn lấy ra một hộp sắt từ trong ngực đưa cho Phương Giải:

- Tán Kim Hầu…Tán Kim Hầu bảo ta tự tay đưa cho ngài.

- Mau đỡ vị này đi nghỉ ngơi.

Phương Giải phân phó một tiếng, lập tức gỡ miếng sáp ở ngoài, mở hộp ra. Bên trong chỉ có một bức thư, viết rất ngắn. Nhưng Phương Giải vừa xem xong, lập tức biến sắc, khóe miệng run rẩy, không nhịn được hít sâu vào một hơi:

- Hóa ra…là vậy. Hiện tại ta đã hiểu vì sao Hoàng Đế lại liên tục đưa ra những quyết định hồ đồ như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui