Tranh Bá Thiên Hạ

- Làm sao vậy?

Trầm Khuynh Phiến thấy Phương Giải nhíu mày càng ngày càng sâu, không nhịn được hỏi một câu, Phương Giải chậm rãi mở mắt ra, lắc đầu:

- Ta có thể cảm giác được vị trí của đường kinh mạch thứ năm, rất rõ ràng, nhưng không thể cảm giác được bên trong kinh mạch đó cất giấu cái gì như mấy đường kinh mạch kia. Mà kinh mạch này, có cảm giác như là…cái chết.

Trầm Khuynh Phiến ngẩn ra, ngẫm nghĩ một lát rồi an ủi:

- Có lẽ là lực cảm giác của huynh còn chưa đủ, nên không tìm được khí mạch ở sâu nhất kia.

Thấy hắn đi ra từ minh tưởng, Mộc Tiểu Yêu và Hoàn Nhan Vân Thù cùng tiến vào. Ba nữ nhân nhìn nước đã hòa tan, nhìn một tầng cát vàng, vẻ mặt khiếp sợ vẫn chưa biến mất. Phương Giải nhìn theo ánh mắt của các nàng, cũng giật mình kinh hãi, chính hắn đều không biết chuyện gì mới xảy ra.

Đang lúc bốn người nói chuyện, bên ngoài có phi ngư bào chạy nhanh vào nói:

- Tướng quân, có quân tình khẩn cấp!

Phương Giải lập tức đứng dậy đi theo phi ngư bào tới lều lớn bên kia.

Mộc Tiểu Yêu cầm lấy cây chổi quét qua cát vàng trên đất, chợt thấy một chồi non dần héo rũ ở dưới chân bàn. Tốc độ héo rũ rất nhanh, giống như là mất đi sức sống trong nháy mắt.

Nàng kinh ngạc chỉ chỉ, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Phương Giải bước nhanh tới lều lớn, vài vị tướng lĩnh quan trọng đã chờ sẵn ở trong.

- Tướng quân, thám báo đã trở về, báo cáo rằng phát hiện phản quân điều động binh lực với quy mô lớn. Ngoại trừ mấy huyện ở phía tây, cơ hồ tất cả tinh nhuệ của phản quân giấu ở các huyện khác đã hành động, tập kết cùng một hướng.

Phi ngư bào báo tin chỉ vào mấy vị trí trên bản đồ:

- Đội của Thượng Hỏa Hỉ đã bị tướng quân lừa đi phần lớn tới sông Thanh Thủy, đội của Hàn Ân không thấy động tĩnh, vẫn đang đóng tại chỗ. Trừ hai đội đó ra, còn có phản quân ở Khâu Thành, Vạn Vĩnh, Ân Trạch cũng không có động tĩnh. Thám báo của chúng ta vẫn đang nhìn chằm chằm, một khi phản quân điều động binh lực, lập tức sẽ mang tin tức về.

Phương Giải nghe xong, đi tới trước bản đồ dùng bút than vẽ vòng tròn lên những huyện trấn điều động binh lực mà phi ngư bào báo cáo, sau đó đánh dấu x lên những huyện trấn không điều động binh lực.

- Xem ra Lý Viễn Sơn đã buông tha Tương thành rồi.

Nhìn những nơi được mình đánh dầu, suy nghĩ của Phương Giải dần rõ ràng:

- Sở dĩ phản quân không điều động tinh nhuệ ở Lai huyện, Thanh Thủy, Khâu thành, Vạn Vĩnh, Ân Trạch, là vì chúng ta đã giết Lý Hiếu Liêm. Lý Viễn Sơn phân công bảy Tuần Sát Sứ, giám sát phạm vi 270 dặm từ phía tây Tương thành. Lý Hiếu Liêm bị giết, nên Lý Viễn Sơn không điều động được những binh lực ở mấy chỗ này! Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Tương thành đã bị đại quân triều đình công phá, Lý Viễn Sơn chắc đã dẫn theo tàn binh chạy về hướng tây rồi…

- Giác Hiểu, ý của ngươi là Lý Viễn Sơn đã mở cái túi bẫy đó ra.

Hoàn Nhan Trọng Đức hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Tuy phi ngư bào gửi tới Tương thành còn chưa mang tin tức về, nhưng từ việc phản quân điều động binh lực là có thể đoán được Lý Viễn Sơn đang thực hiện bước cuối cùng trong kế hoạch của y. Y dùng hơn 150 vạn phản quân để là mồi dụ, dụ đại quân triều đình đi vào cạm bẫy mà y bố trí. Hiện tại, trận quyết chiến rốt cuộc đã tới.

Hắn chỉ vào một vị trí trên bản đồ:

- Thành Tây Bình, trị thành của quận Tây Bình, là trung tâm của cái bẫy. Nếu ta đoán không nhầm, Lý Viễn Sơn sẽ mang theo phản quân đóng ở nơi này. Đại quân triều đình đuổi theo, tất cả phản quân mà Lý Viễn Sơn bố trí lúc trước sẽ tập hợp lại. Khoảng cách từ các thành mà phản quân đóng ở đó tới thành Tây Bình cũng không tính là xa. Chậm nhất là năm ngày có thể chạy tới. Lý Viễn Sơn tính toán vây kín đại quân triều đình, nhưng với binh lực hiện tại của y, khẳng định là không đủ…

Đang nói, thì có người bước nhanh vào:

- Báo! Đội thám báo điều tra La Diệu ở hướng đông nam đã trở lại!

- Cho vào!

Không bao lâu, một phi ngư bào mang theo vẻ mệt mỏi đi vào, đầu tiên là hành lễ với Phương Giải rồi nói:

- Tướng quân, thuộc hạ do thám biết được mấy chục vạn đại quân của La Diệu đang đóng ở Tứ Bàn trấn. Nhưng mấy ngày hôm trước bọn họ bỗng nhiên điều động, lách qua nơi đóng quân của Ân Phá Sơn đi thẳng tới phía đông. Mặt khác, kỵ binh Mông Nguyên cũng đã di chuyển, theo như quan sát thì bọn chúng cũng đi về hướng đông.

- Quả nhiên…

Phương Giải biến sắc, khoát tay nói:

- Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.

Hoàn Nhan Trọng Đức hít sâu vào một hơi:

- Hiện tại xem ra, binh mã của Hoàng Đế Đại Tùy đã rơi vào cạm bẫy tinh vi của Lý Viễn Sơn rồi. Mấy chục vạn đại quân của La Diệu đã di chuyển về hướng đông, hai mươi mấy vạn lang kỵ Mông Nguyên cũng đã di chuyển về hướng đông. Như vậy thì đại quân tây chinh của Đại Tùy liền bại lộ trước mặt kẻ địch…không chỉ như vậy, một khi quyết chiến, phản quân của Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn cũng lao tới bên này!

- Bệ hạ khẳng định có an bài khác!

Phương Giải nói:

- Kế sách của Lý Viễn Sơn vốn không giấu diếm được mọi người, với cơ trí của bệ hạ, không có khả năng không phát hiện ra.

Hắn dừng một lúc rồi nói:

- Chỉ sợ hiện tại Lý Viễn Sơn vẫn chưa nhận ra vị trí giữa y và bệ hạ đã thay đổi…Lúc trước bệ hạ là ở ngoài sáng, mọi cử động của đại quân triều đình đều nằm trong mắt của Lý Viễn Sơn. Mà lúc đầu, mọi bố trí của Lý Viễn Sơn đều như nằm trong sương mù, không ai đoán ra được. Hiện tại thì khác, mọi sắp xếp của Lý Viễn Sơn đã bị nhìn thấy rõ ràng, còn bố trí của bệ hạ…thì không ai biết được.

Hoàn Nhan Trọng Đức gật đầu:

- Vậy giờ chúng ta nên làm gì?

Phương Giải trầm mặc một lúc, rồi nói:

- Ta phải đi ra ngoài một chuyến. Phản quân các nơi khác đã điều động rồi, phản quân ở Lai huyện, Thanh Thủy và những nơi khác không điều động vì không nhận được lệnh của Tuần Sát Sứ, tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của phản quân. Nếu Tuần Sát Sứ giả mạo là ta mà không xuất hiện, bọn chúng sẽ nghi ngờ. Bọn chúng không có khả năng khám phá ra được thân phận của ta, vậy thì ta liền đánh cược, đào một cái lỗ hổng trong kế hoạch của Lý Viễn Sơn.

- Ngươi tính toán điều phản quân của năm huyện kia tới nơi khác?

Hoàn Nhan Trọng Đức hỏi.

- Đúng vậy.

Phương Giải nói:

- Điện hạ, ngươi mang theo đội ngũ lập tức rời khỏi thành đi về hướng đông, tránh đi binh lực của phản quân, chạy tới thành Tây Bình bên kia. Sau khi ta điều phản quân của năm huyện kia đi, ta sẽ lập tức hội quân với ngươi!

Hoàn Nhan Trọng Đức biết hắn đợi ngày này đã lâu, nên nhìn vào Phương Giải, chân thành nói:

- Cẩn thận!

Phương Giải cười nói:

- Không sao, giờ ta chính là Tuần Sát Sứ có quyền lực thật lớn.





Hiện tại ở Thanh Hạp núi Lang Nhũ, mấy ngàn binh lính tinh nhuệ đang bận rộn công việc. Một bức tường thành dần mọc lên, tuy xây dưng khá thô sơ, nhưng lại cực kỳ chắc chắn. Tường thành đã cao hơn hai thước, nhưng xem ra bọn họ vẫn không muốn dừng lại.

Trên núi truyền tới tiếng kèn trong trẻo, các binh sĩ đang vận chuyển đá ở dưới thung lũng lập tức chạy sang hai bên. Người phía dưới thổi kèn đáp lại. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm, mấy tảng đá lớn từ dốc núi lăn xuống.

Lúc tảng đá lớn rơi xuống đất, mặt đất như chấn động.

Khói bụi tản đi, binh lính phát ra tiếng hoan hô.

Bọn họ dùng gỗ tròn để di chuyển tảng đá tới tường thành bên kia. Lục Phong Hầu lau mồ hôi trên trán, nhìn tường thành đã dần có quy mô, trong lòng không khỏi tự hào. Mấy ngày qua binh lĩnh Hắc Kỳ Quân phụng lệnh của Phương Giải xây dựng tường thành bằng đá ở Thanh Hạp. Tuy rằng mệt mỏi, nhưng mọi người đều rất nhiệt tình. Bọn họ biết rằng Phương tướng quân chính là muốn chặn hai mươi mấy vạn lang kỵ Mông Nguyên ở chỗ này. Mà lang kỵ Mông Nguyên chính là kẻ thù không đội trời chung với những người ở đây.

Mấy năm trước, chính là đám lang kỵ kia đã dùng loan đao giết hơn 10 vạn đồng đội của Hắc Kỳ Quân. Thảo nguyên kéo dài hai nghìn dặm từ nam tới bắc của Mãn Đô Kỳ, đầy rẫy thi thể của binh lính Đại Tùy. Lý Viễn Sơn ra lệnh đóng kín Phan Cố, những người còn sống sót phải rất vất vả thoát khỏi sự truy đuổi của phản quân. Hiện tại bọn họ muốn trả lại nợ cho đám lang kỵ Mông Nguyên.

Thanh Hạp là con đường duy nhất để từ Đại Tùy trở về thảo nguyên.

Bọn họ biết rằng chặn ở chỗ này phải đối mặt với sự tấn công mãnh liệt của Mông Nguyên, nhưng không ai trong bọn họ cảm thấy sợ hãi, bất an.

- Cố gắng lên!

Lục Phong Hầu giúp đỡ nâng tảng đá, miệng hô lớn:

- Chúng ta cố gắng, để khi tướng quân từ phía đông trở lại phải kinh ngạc nhìn tường thành mà chúng ta xây dựng được! Để cho tướng quân biết rằng, lúc tướng quân không ở đây, không ai trong Hắc Kỳ Quân lười biếng.

- Ha ha.

Binh lính tươi cười, vung mồ hôi như mưa.

Đúng lúc này, trên núi truyền tới tiếng kinh hô. Lục Phong Hầu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tảng đá lớn đang lung lay, có lẽ sắp lăn xuống. Tảng đá này là nằm trên dốc núi, có lẽ lúc trước là bị tảng đá trên núi chạm vào, mắt thấy sắp rơi xuống. Lục Phong Hầu kinh hãi, lập tức hô to:

- Tản ra, lui về đằng sau!

Vừa mới hô xong, tảng đá lớn thoạt nhìn nặng mấy nghìn cân này lăn từ triền núi xuống. Binh lính lập tức hô hào chạy đi. Nhưng vì quá nhiều người, nên tốc độ không nhanh.

Mắt thấy tảng đá lớn đang lăn về hướng mình, Lục Phong Hầu quay đầu nhìn những binh sĩ còn chưa chạy hết, bỗng nhiên rống lên một tiếng, cầm một cây gỗ vọt về hướng tảng đá. Xem ra là muốn dùng thân thể của mình để giảm tốc độ của tảng đá xuống.

Hành động này đầy liều lĩnh và đột ngột.

Lục Phong Hầu chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị tảng đá đè chết. Y vẫn cho rằng mình sẽ chết vinh quang trên chiến trường. Không phải chết bệnh, không phải chết già, mà là được người chở thi thể về quê quán.

Tảng đá lăn ầm ầm xuống. Vào lúc này, Lục Phong Hầu lại cười tự giễu. Y cầm lấy cây gỗ, định dùng thân thể của mình chặn tảng đá lớn lại.

Ầm một tiếng!

Dây thần kinh của Lục Phong Hầu căng cứng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Bốn phía đều trắng xóa, tảng đá, người, cỏ cây đều trắng xóa.

Y không nhịn được sửng sốt, nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ đây là âm tào địa phủ? Hóa ra âm tào địa phủ có hình dạng như vậy, tất cả mọi vật đều không có máu sắc. Về sau y lại giật mình, đây không phải là địa phủ. Mình vẫn đứng ở nguyên đó thôi. Sở dì nhìn mọi thứ trở nên không có màu sắc, có lẽ là do hồn phách nhìn thấy khác với lúc còn sống nhìn thấy.

Tảng đá vẫn là tảng đá kia, mà người vẫn là những người đó.

À…

Tên béo này là ai? Là phán quan dưới Địa phủ à?

Đang lúc y kinh ngạc, thế giới màu trắng xóa dần khôi phục. Màu sắc lại trở về trong mắt của y, thế giới vẫn là thế giới đó. Sở dĩ mọi thứ đột nhiên biến thành màu trắng, là do sợ hãi quá mức.

Không biết từ khi nào một tên béo mặc đạo bào màu đen xuất hiện ở trước người Lục Phong Hầu. Một tay đỡ lấy tảng đá lớn kia, sau khi ổn định lại tảng đá, đạo sĩ béo mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu liếc nhìn Lục Phong Hầu một cái:

- Hắc hắc, thấy đá lăn xuống còn ngốc bức xông về phía trước. Ngươi có sao không?

Lục Phong Hầu vô thức nói:

- Không phải ngươi cũng xông về phía trước đó sao?

Đạo sĩ béo hơi sửng sốt, sau đó có chút ảo não nói:

- Ta còn ngốc bức hơn ngươi, không chỉ xông về phía trước khi nhìn thấy đá lăn, gặp phải vô số nguy hiểm hơn cả đá lăn này, nhưng ta vẫn không tránh đi…

Y biết vị tướng lĩnh chưa hoàn hồn này không rõ mình đang nói gì, y cũng lười giải thích:

- HỎi ngươi một việc, có phải từ nơi này đi về phía tây là tới thảo nguyên rồi không?

- Đúng vậy…

Lục Phong Hầu đáp, đột nhiên nhớ tới gì đó:

- Ta từng thấy ngươi rồi!

Đạo sĩ béo ngẩn ra:

- Ngươi từng thấy ta?

- Thấy qua thấy qua!

Lục Phong Hầu kích động nói:

- Lúc ở trên núi Mang Đãng, ngươi có tới gặp tướng quân nhà ta.

- Ai nha, ta đệch…các ngươi là binh lính của tên Phương Giải khốn kiếp kia? Ài, xem ra ta đi quá chậm rồi, dọc theo đường đi chỉ lo cảm ngộ đạo tâm…Các ngươi đã là người của Phương Giải thì cũng dễ nói. Giúp ta chuẩn bị lương khô cho một tháng và mấy con ngựa.

Y tùy tiện nói:

- Ta là sư thúc của Phương Giải, lấy ít thịt tới đây trước đã…Đúng rồi, ta vừa cứu ngươi một mạng, ngươi có chị gái hay em gái nào muốn giới thiệu cho ta không…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui