Tranh Bá Thiên Hạ

Hắn nghĩ, trên thân đao tự có hơi nước, máu không dính nổi, hơn nữa thân đao đặc biệt lạnh, cho nên hắn thử đem băng lực trong người điều vận ra, rót vào thân đao, băng lực này vừa mới vận dụng, theo những những rắc rất nhỏ trên thân đao kết thành một tầng hàn băng màu xanh. Băng lực càng mạnh, tầng băng càng dày. Phương Giải sợ triều lộ đao không chịu nổi, thu hồi băng lực chuẩn bị dung hợp thiên địa nguyên khí, nhưng đúng lúc này Phương Giải đột nhiên phát hiện, tầng băng kia không phải ở trên thân đao, mà là ngoài thân đao!

Bên ngoài thân đao, vẫn là một tầng hơi nước.

Tầng băng nằm ở bên ngoài hơi nước!

Đao này, đem sức mạnh của Phương Giải ngăn cách bên ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Phương Giải đột nhiên bừng sáng.

Hắn không ngừng thúc động băng lực trên thân đao, tầng băng này vừa dày lại vừa dài, một lúc sau, thanh đao này dài khoảng ba mét, đặc biệt bắt mắt. Vẫn giữ được hình dạng của một thành đao, nhưng trông dữ tợn hơn nhiều. Nếu Phương Giải có thể liên tục tăng lực, băng đao còn có thể dài hơn chút nữa.

Trầm Khuynh Phiến nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi kinh ngạc, trong lòng thoáng động đang định nhắc nhở Phương Giải, lại thấy thanh băng đao kia đang dần dần biến mất, không phải dung hòa, mà là biến mất.

Bắt đầu từ triều lộ đao, tầng băng bên ngoài biến mất không thấy, sự biến mất này từ từ dịch chuyển, cho đến khi toàn bộ băng đao biến mất hoàn toàn, giống như trong tay Phương Giải chỉ có một thanh triều lộ đao. Trầm Khuynh Phiến ánh mắt mừng rỡ, những gì Phương Giải đang làm lúc này chính là chuyện nàng định nhắc nhở. Sau đó Phương Giải tiến lên vài bước, vung mạnh một đòn về phía gốc cây cách đó ba mét.

Rắc một tiếng, thân cây giống như bị một cái gì đó chém trúng xuất hiện một vết cắt, sau đó tầng băng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng bò khắp thân cây, Phương Giải lại tung một đòn, cái cây ầm ầm sụp đổ.

Phương Giải quay đầu nhìn Trầm Khuynh Phiến, phát hiện ánh mắt Trầm Khuynh Phiến tràn đầy vui mừng.

- Đao này…

Hắn há miệng thở dốc, phát hiện cổ họng mình khô đến phát đau.

- Giỏi quá!

Trầm Khuynh Phiến cười cười:

- Triều lộ đao là võ lâm chí bảo, thì ra công hiệu là như thế này. Ban đầu mọi người chỉ nghĩ nó là một thanh bảo đao chém vàng cắt ngọc, mà không biết nó có thể chịu tải sức mạnh cổ quái của huynh. Thử cái khác xem, nếu tiếp tục thành công, đem sức mạnh khác rót vào thân đao, rồi dùng sức mạnh vô hình che giấu, đại tu hành giả cũng phải chịu thiệt!

Cái này giống như giúp Phương Giải mở ra một cánh cửa, tràn ngập ánh sáng.

Hắn cẩn thận rút băng lực khỏi thân đao, sau đó thúc động hỏa lực lên thân đao, ban đầu hắn còn lo lắng ngọn lửa có thể đốt cháy tất cả kia sẽ làm tổn thương triều lộ đao, nhưng sau đó lại phát hiện lo lắng của mình là dư thừa. Ngọn lửa đó sau khi bám bào thân đao, vẫn bị một tầng hơi nước ngăn cách bên ngoài. Phương Giải không ngừng thúc động, ngọn lửa kia dần dần biến lớn, trở thành một thanh hỏa đao dài ba bốn mét bốc cháy rừng rực.

Phương Giải thúc động vô hình lực, ngọn lửa dần dần biến mất, Phương Giải vung đao, cái cây cách đó vài mét lập tức bốc cháy ngùn ngụt.

Băng đao vẫn là băng đao, hỏa đao vẫn là hỏa đao, nhưng sau khi dung hợp vô hình lực, lại không nhìn thấy cũng không cảm nhận được.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không kìm được thở phào một cái.

- Cuối cùng cũng tìm ra thủ đoạn thực dụng nhất, triều lộ đao ơi triều lộ đao… Ngươi làm ta vui mừng quá.

Trầm Khuynh Phiến tán thưởng:

- Đây mới là triều lộ đao võ lâm chí bảo chân chính!

Phát hiện ra chiêu thức công kích cường đại nhất của mình, Phương Giải vui mừng như một đứa trẻ, mặc dù vừa mới thử nghiệm suy nghĩ này hiệu quả không quá lý tưởng, nhưng đã là một sự vượt trội về chất. Hiểu biết của Phương Giải đối với cơ thể mình từ mờ mịt vô tri dần dần đến tìm ra một con đường nhỏ, cảm ngộ cuối cùng có lẽ đã không còn xa nữa.

Đem khí mạch truyền lên triều lộ đao, hình thành khí mạch đao dài đến mấy mét, sau khi bỏ thêm lực vô hình, người ngoài nhìn vào, cho dù là cửu phẩm thượng cường giả như Trầm Khuynh Phiến cũng chỉ nhìn thấy có một thanh triều lộ đao trong tay hắn mà thôi, chứ không thể cảm nhận được khí mạch đao dài mấy mét.

Những lúc đối mặt với kẻ thù, có thể chiếm được ưu thế rất lớn.

Trong mắt kẻ thù, chỉ có thể nhìn thấy một thanh triều lộ đao dài bốn thước, chứ không thể nhìn thấy khí mạch đao vươn ra, khó có thể phòng ngự.

Phương Giải hưng phấn không ngừng thử nghiệm, cho đến khi cảm thấy chóng mặt buồn nôn mới dừng lại. Khí mạch lực và tinh thần lực tiêu hao quá lớn, cho nên có chút choáng váng. Phát hiện sắc mặt hắn đã trở nên trắng bệch, Trầm Khuynh Phiến vội vàng ngắn hắn tiếp tục tu hành, nếu cứ tiếp tục thế này, ai cũng không biết sau khi khí mạch khô kiệt có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.

Phương Giải áy náy liếc nhìn Trầm Khuynh Phiến, cười cười nói:

- Nhất thời hưng phấn quá độ, không kịp khống chế.

- Nghỉ ngơi một chút đi, băng dày ba thước không thể đông kết trong một ngày, cho dù huynh có phá cửa đi đường tắt cũng không thể đại thành trong hôm nay, thủ đoạn này không thể nói cho quá nhiều người biết, mới có thể đạt được hiệu quả bất ngờ.

Phương Giải gật gật đầu, để mặc cho Trầm Khuynh Phiến đỡ hắn vào quân trướng nghỉ ngơi.

Nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy chưa được bao lâu đã bị người ta đánh thức, Phương Giải dụi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu, Hoàn Nhan Vân Thù ba người phụ nữ đều đang có mặt trong đại trướng của mình, bên ngoài đứng một thân binh dường như đang có chuyện gấp muốn báo.

- Hầu gia, người Mông Nguyên ở phía Tây hẻm núi phái sứ giả đến, nói là muốn gặp ngài.

- Muốn gặp ta?

Thân binh cúi đầu nói:

- Đúng vậy, người Mông Nguyên dường như đã biết là ngài lãnh binh, sứ giả được cử đến yêu cầu rất rõ ràng nói muốn gặp ngài. Hạ Hầu tướng quân đang trông coi lối vào phía Tây, đề phòng người Mông Nguyên có hành động gây rối. Hỏi sứ giả kia đến làm gì nhưng hắn không chịu nói, chỉ đồng ý mở miệng khi được gặp ngài.

Phương Giải đứng dậy, sửa sang quần áo một lúc mỉm cười nói với ba nữ nhân:

- Các nàng nghỉ ngơi đi, ta đi một lúc rồi về.

Hẻm núi của Lang Nhũ Sơn rất dài, bằng không cũng không thể chứa được hai vạn hùng binh. Từ quân trướng của Phương Giải cưỡi ngựa đến bức tường đá phía Tây chỉ mất khoảng nửa canh giờ, Phương Giải leo lên tường thành nhìn ra ngoài, phát hiện bên ngoài có khoảng một trăm Lang kỵ Mông Nguyên, dẫn đầu là một nam tử mặc trang phục quan văn vương đình Mông Nguyên, tuổi tác khoảng chừng bốn mươi tuổi, đang ngẩng đầu quan sát bức tường đá, trong tay người này cầm sứ tiết, trên người cũng không mang binh khí.

- Ngươi là ai?

Phương Giải hỏi.

Thấy có một nam nhân trẻ tuổi mặc bào đen đứng trên tường đá, quan văn Mông Nguyên kia thấy Phương Giải diện mạo thanh tú tuấn lãng đoán được người này là ai, lập tức học theo bộ dạng của người Trung Nguyên chắp tay nói:

- Ta là Da Lỗ Bất Hoa, thuộc hạ dưới trướng Mông Nguyên Thiên Khả Hãn, phụng mệnh Đại hãn nhà ta đến đây cầu kiến Phương tướng quân.

- Chính là ta.

Phương Giải nói:

- Có chuyện gì ngươi cứ việc nói.

Người tên Da Lỗ Bất Hoa lắc lắc đầu:

- Chuyện này trọng đại, nếu tướng quân không chịu gặp mặt nói chuyện thì ta sẽ quay trở về, sở dĩ ở đây đợi tướng quân đến là vì không thể làm trái mệnh lệnh Đại hãn, nhưng nếu tướng quân như vậy ta cũng không thể nói rõ chỉ có thể quay về phục mệnh. Đại hãn nói, chỉ cần nói với tướng quân chuyện này liên quan đến Trung Thân Vương, tướng quân chắc chắn sẽ không cự tuyệt.

Lời này thốt ra, trong lòng Phương Giải nhất thời chấn động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui