Tranh Bá Thiên Hạ

- Cung tiễn thủ lui về sau!

Trần Định Nam lớn tiếng hô:

- Để người Mông Nguyên đi lên. Một khi bọn chúng đi lên thì người của chúng sẽ không bắn tên nữa!

- Không được!

Biệt tương chỉ huy cung tiễn thủ vội vàng nói:

- Không áp chế thì kẻ thù sẽ không ngừng bò lên, tới lúc đó nếu chẳng may các ngươi không ngăn cản được thì ai chịu trách nhiệm?

- Ngươi cứ đứng đó mà quan sát!

Trần Định Nam vung trường sóc lên, trường sóc cắt đứt đầu một lang kỵ mới trèo lên. Một sóc này cực kỳ ổn định, cú cắt cũng rất ngọt.

- Sóc trận, lùi về phía sau bốn bước!

Trần Định Nam la lớn.

Hai trăm sóc thủ mặc áo trắng chỉnh tề lùi về đằng sau bốn bước. Hai trăm người chia làm hai hàng, đứng xen kẽ nhau. Lui về sau bốn bước là để cho lang kỵ trèo lên rồi có chỗ đứng. Nhưng có chỗ đứng không có nghĩa là sống yên ổn. Bởi vì lang kỵ vừa trèo lên phải đối mặt chính là một loạt mũi sóc.

- Các ngươi đã theo ta khổ luyện mười mấy năm, lúc ta mới tập võ đã huấn luyện cùng các ngươi. Trần gia đã trải qua nhiều khó khăn nhưng chưa từng dùng tới các ngươi, nhưng hôm nay chúng ta nhất định phải đứng ra! Ta phải khẩn cầu mãi, Hầu gia mới chấp nhận chúng ta đi lên thành. Tục ngữ nói, nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ, Trần gia không vì việc tư mà vận dụng các ngươi, nhưng giờ đang là quốc nạn, các ngươi không có lý do gì trốn tránh!

- Người nào rời đi, liền không phải là người của Trần gia a!

Trần Định Nam hét lớn một tiếng, tất cả sóc thủ áo trắng chỉnh tề trả lời:

- Thà chết không lui.

Đúng lúc này, có lang kỵ trèo lên. Nhìn thấy người của mình đã trèo lên được, quả nhiên Khoát Biệt Thiếp Nhi không ra lệnh bắn tên nữa. Khoát Khắc Đài Mông Liệt thấy tàn quân của Triết Liệt Biệt không ngờ có thể xông lên được, trong lòng liền mừng rỡ, lập tức lệnh cho Khoát Biệt Thiếp Nhi mang theo đội hai nghìn người tới trợ giúp.

Lang kỵ binh thứ nhất trèo lên còn chưa đứng vững, một cây trường sóc dài hơn hai mét đã đâm chuẩn xác vào ngực của y. Tốc độ đâm sóc cực nhanh, vừa đâm trúng cái lập tức rút ra. Vết thương do sóc gây ra phun máu như suối. Hàng thứ nhất vừa rút trường sóc về, hàng thứ hai lập tức dùng trường sóc đẩy kẻ địch từ trên tường thành xuống.

Lúc này chỉ huy cung tiễn thủ mới phát hiện, sóc thủ hàng thứ hai cầm ngược cây trường sóc, cán ở phía trước, còn phần đầu ở đằng sau.

Hàng thứ nhất giết người, hàng thứ hai đẩy xuống.

Hai sóc thủ vừa mới ra tay này, phối hợp cực kỳ kín kẽ.

Nếu không sự tự tin lớn, ai dám bày trận như vậy?

Vẻ mặt Trần Định Nam không có bất kỳ thay đổi gì, bởi vì y cực kỳ tín nhiệm hai trăm thuộc hạ mặc áo trắng này. Những người này đã theo y từ lúc y mới tập võ. Lúc trước phụ thân có một quyết định chính xác nhất, chính là cho y bồi dưỡng một đám hộ vệ trung thành. Hai trăm người này, chính là bùa hộ mệnh của Trần Định Nam. Lúc trước phản quân còn đang hoành hành, Phương Giải mang binh vây thành, Trần Định Nam không để cho hai trăm người này lộ diện. Chỉ khi đối mặt với kẻ địch bên ngoài, y mới không do dự sử dụng.

Lúc đầu Phương Giải không đáp ứng Trần Định Nam mang theo hai trăm thuộc hạ đi lên thành. Tuy Phương Giải nhìn ra được hai trăm người này khá là tinh nhuệ, bởi vì lúc đi đường bọn họ đi rất đều nhau, lúc dừng lại cũng tự xếp thành hàng. Đây là sự ăn ý không phải là tập luyện một tháng, hai tháng là có được. Nhưng bọn họ chưa từng có kinh nghiệm thực chiến, mà Phương Giải thì không dám lơ là.

Trần Định Nam kiên trì muốn đi lên tường thành chém giết. Phương Giải biết rằng thiếu niên này lập công sốt ruột, vả lại ánh mắt đầy sự tự tin, cho nên hắn không ngăn cản nữa.

Hàng sóc thủ thứ nhất giết người, hàng sóc thủ thứ hai đẩy người xuống. Phương thức chiến đấu như vậy, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ kẻ thù vừa xông lên sẽ tản mất. Nhưng hai trăm áo bào trắng này thì không như vậy. Bọn họ đã tập luyện trận hình này mười mấy năm. Người phía trước vừa có động tác, người phía sau liền có phản ứng.

Thật giống một người trời sinh đã có bốn tay bốn chân, hoàn toàn không có trí tuệ.

Từng cây thang dựng ở tường thành, từng lang kỵ trèo lên tường thành từ cây thang. Mà lúc này đây, Biệt tương chỉ huy cung tiễn thủ lúc trước không tin tưởng Trần Định Nam, giờ thì kinh ngạc tới trợn mắt há mồm. Sóc thủ hàng thứ nhất ra tay nhanh như điện mà chuẩn xác. Mỗi một đâm đều đâm trúng vào chỗ hiểm của kẻ địch. Mà người phía trước vừa rút trường sóc ra, người phía sau lập tức đẩy kẻ thù xuống.

Nếu như đứng một bên nhìn, hai hàng sóc thủ này hoạt động giống như một cỗ máy.

Hiệu suất giết người của hai trăm người này cực cao, cơ hồ không có phát nào trượt. Khí lực trên hai tay bọn họ dường như là vô hạn, liên tục đâm rồi rút, mà cánh tay không hề run rẩy chút nào. Chỉ mười phút ngắn ngủi, ít nhất một trăm lang kỵ trèo lên liền bị đâm chết. Không ai có thể đứng vững trên tường thành quá mười giây đồng hồ.

Tốc độ giết người này không thể dùng lời nó để hình dung. Người nào chưa từng tận mắt chứng kiến thì rất khó tưởng tượng được sự linh hoạt, sắc bén của nó. Mỗi lần đâm trường sóc là một lần giết người. Hai mươi phút sau, vẫn không nhìn thấy vết máu nào trên bộ áo trắng của hàng thứ nhất. Ba mươi phút sau, bọn họ vẫn duy trì tốc độ và sự ổn định như ban đầu.

Phương Giải nhìn thoáng qua Kỳ Lân, phân phó:

- Chuẩn bị một đội dự bị. Cách giết người như vậy tuy sắc bén, nhưng binh lính ra tay quá nhanh và liên tục, không có thời gian nghỉ ngơi, không còn kiên trì được lâu nữa. Tuy nhiên cứ để Trần Định Nam kiên trì được bao lâu thì kiên trì. Phương thức giết người như vậy, là sự đả kích nặng nề nhất vào sĩ khí của kẻ địch!

Kỳ Lân gật đầu, cầm theo côn đồng đi gọi người.





Ước chừng một canh giờ, ít nhất chín trăm lang kỵ bị hai trăm người mặc áo trắng này đâm xuống tường thành. Trần Định Nam cố ý để người của mình lùi về phía sau bốn bước, chính là hấp dẫn lang kỵ trèo lên. Lang kỵ trèo lên thấy từng khối từng khối thi thể rơi xuống, sự hoảng sự trong lòng ngày càng tăng. Khoảng cách bốn bước, vừa đủ chiều dài của trường sóc.

- Đổi người!

Trần Định Nam thấy tốc độ của hàng thứ nhất giảm dần, liền lớn tiếng hô một câu. Hàng sóc thủ đằng sau lập tức đi lên phía trước, trường sóc trong tay cũng quay ngược đầu lại. Hàng thứ nhất không quay đầu lại, bước một bước ra đằng sau, đổi vị trí cho hàng thứ hai. Phối hợp chính xác như vậy, khiến cho người ta không thể không tán thưởng.

- Cung tiễn thủ chuẩn bị!

Trần Định Nam vừa đâm thủng mắt một lang kỵ, quay đầu nhìn cung tiễn thủ ở phía sau cùng, hô lên:

- Người của ta đã mệt mỏi, đợi lát nữa ta kêu một tiếng thì các ngươi lập tức tiến lên!

Biệt tương vội vàng gật đầu, lệnh cho cung tiễn thủ chuẩn bị.

Hàng thứ hai đi lên trên chỉ có thể duy trì được mười phút. Nếu Trần Định Nam không đổi quân thì phòng tuyến rất có thể bị sụp đổ. Y lớn tiếng hô một câu, sao đó lao mạnh về phía trước. Tất cả sóc thủ áo bào tắng đồng thời khởi động về phía trước, chỉnh tề ép tất cả lang kỵ đang trèo lên xuống. Sau đó bọn họ đồng thời dùng lực đẩy trường sóc vào thang gỗ, động tác chỉnh tề như một cỗ máy.

Ba mươi mấy cái thang dựng lên tường thành, đều bị đẩy xuống.

Tràng diện này cực kỳ đồ sộ. Tất cả thang gỗ đều đổ về phía sau. Lang kỵ còn đang trèo lên liền kinh hô, sau đó rơi xuống như sung rụng.

Sau khi đẩy đổ thang, Trần Định Nam lập tức lui về đằng sau:

- Cung tiễn thủ và đội dự bị đi lên!

Biệt tương chỉ huy cung tiễn thủ một mực chờ đợi, nghe được tiếng kêu lập tức dẫn người đi lên bổ sung. Hai trăm áo bào trắng tự động rút lui về đằng sau. Bọn họ đã giết được hơn nghìn người, mà không tổn thất một người nào!

Sau khi đi lên, Kỳ Lân dẫn theo một đội ba trăm người lập tức thay thế sóc thủ của Trần Định Nam. Lúc đi xuống, Trần Định Nam quay đầu lại nhìn thoáng qua đội lang kỵ phía dưới thành, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.

Phương Giải đứng ở chỗ cao sau tường thành, trong mắt đầy sự khen ngợi.

Tuy Trần Định Nam là người tự phụ, nhưng y có bản lĩnh để tự phụ. Từ đầu tới cuối Phương Giải đều không hoài nghi năng lực của Trần Định Nam. Thiếu niên này chỉ cần trải qua vài trận chiến, có thêm kinh nghiệm, thì chắc chắn trở thành một dũng tướng. Cộng thêm hai trăm gia binh này, có thể phát huy được uy lực lớn nhất trên chiến trường. Chỉ có hai trăm người nhưng có thể bảo vệ đường tường thành. Nếu tường thành này dài hơn một ít, trận hình bị kéo dài, thì chưa chắc có hiệu quả như vậy.

Quan trọng nhất, là lúc hai trăm áo bào trắng này giết địch xong lui xuống nghỉ ngơi, sắc mặt đều rất bình tĩnh, không có một chút biến hóa nào.

Sau khi đi lên, Kỳ Lân vỗ vào vai Trần Định Nam, nói:

- Làm rất gọn gàng!

Trần Định Nam bị cái vỗ này làm cho lảo đảo, ngượng ngùng nói:

- Không thể vỗ nhẹ được à?

Kỳ Lân cười ha hả, chỉ về phía sau nói:

- Ngươi cùng thuộc hạ của mình nghỉ ngơi đi, lần này tới lượt ta!

Trần Định Nam gật đầu:

- Nghỉ một lát lại tới, ngươi cẩn thận chút!

Kỳ Lân nói:

- Mọi rợ có thể gây tổn thương ta còn chưa sinh ra, ngươi cứ yên tâm!

Trần Định Nam cũng cười to, từ tường thành cao hai trượng nhảy thẳng xuống. Y bước nhah tới trước người Phương Giải, chắp tay nói:

- Thuộc hạ trở về, binh lính đều mệt mỏi, không dám chiến đấu tiếp.

Phương Giải gật đầu:

- Ừ, ngươi làm rất đúng, đi nghỉ ngơi đi, phỏng chừng Kỳ Lân đánh tiếp trận này sẽ khiến khí thế của người Mông Nguyên rơi xuống đáy cốc. Sắc trời cũng đã tối, Khoát Khắc Đài Mông Liệt sắp lui binh rồi.

- Liệu tối nay người Mông Nguyên có tới đánh lén không?

Trần Định Nam hỏi.

- Tất nhiên.

Phương Giải gật đầu:

- Khoát Khắc Đài Mông Liệt không còn kiên nhẫn để hao phí thời gian ở đây nữa rồi. Vừa rồi thám báo báo lại, ở thảo nguyên Mãn Đô Kỳ phía tay, có không ít tăng nhân dẫn theo mục dân tập kết ở Thanh Hạp bên này. Tuy nhiên bọn chúng không phải tới để tiếp ứng Mông Liệt, mà là ngăn cản Mông Liệt trở về.

- Mông Nguyên bên kia xảy ra nhiễu loạn, xem ra Khoát Khắc Đài Mông Ca đã sứt đầu mẻ trán rồi!

Trần Định Nam cười to nói.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Không quan tâm tới chuyện đó, chỉ cần ngăn cản Mông Liệt là tốt rồi. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cho dù binh mã triều đình không công phá Tấn Dương thì cũng sẽ chia quân tới đây. Đám tàn binh ở Tấn Dương không đáng để lo nghĩ, hai mươi vạn lang kỵ mới là họa lớn. Cho nên, chúng ta chỉ cần kiên trì nhiều nhất sáu, bảy ngày, là viện quân có thể tới.

- Sáu bảy ngày không thể công phá được tường thành của chúng ta, chỉ sợ mọi rợ Mông Nguyên thực sự tuyệt vọng!

Trần Định Nam cười to, sau đó chắp tay thi lễ đi nghỉ ngơi.

Cung tiễn thủ của Hắc Kỳ Quân lại phát uy trên tường thành, dầu sôi và nước nóng lại tạt xuống, vợt đinh buông xuống, đội ba nghìn người còn sót lại hai trăm người của Triết Liệt Biệt rốt cuộc sụp đổ, phải lùi về phía sau. Bọn họ đã không còn năng lực tiếp tục tấn công. Khoát Biệt Thiếp Nhi dẫn người xông tới, tổn thất bảy, tám trăm binh lính vẫn không thể công phá được. Sắc trời dần tối, không ngoài dự đoán của Phương Giải, quân trận Mông Nguyên bên kia truyền tới tiếng tù và sừng trâu, đội ngũ tấn công bắt đầu chậm rãi lùi bước.

Ngày đầu tiên.

Người Mông Nguyên bỏ mạng hơn bốn nghìn thi thể ở bên ngoài tường đá. Trong vòng 150 bước bên ngoài tường đá không nhìn thấy mắt đất, chỉ thấy toàn là thi thể.

Người Mông Nguyên lùi lại không lâu, rất nhiều lang kỵ không mang theo binh khí bắt đầu quét dọn chiến trường. Binh lính Hắc Kỳ Quân dựa vào tường thành nhìn kẻ địch khiêng thi thể đi, không ai bắn tên. Lúc này, dù có thù hận hơn nữa cũng không khiên bọn họ mất đi lý trí.

Đây là lệ thường trên chiến trường, không ai sẽ động thủ với binh lính quét dọn chiến trường.

Phương Giải đi lên tường thành, nhìn đám người bận rộn phía dưới, ánh mắt vẫn bình thản. Không ai nhìn thấy lúc hắn nhìn chằm chằm vào đám người Mông Nguyên, có sự lo lắng lướt qua mắt. Vừa rồi hắn bỗng nghĩ tới một chuyện, một chuyện không tốt với Hắc Kỳ Quân. Nếu như bị hắn đoán đúng, vậy thì mọi người có thể rơi vào hoàn cảnh rất gian nan.

Hy vọng không phải là như vậy.

Trong lòng Phương Giải thì thào một câu, ánh mắt không tự chủ nhìn về hướng đông. Mặt trời đã lặn xuống rất thấp, đêm tối sắp bao trùm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui