Tranh Bá Thiên Hạ

- Trong mắt ta, thiên hạ, cỏ cây hoa lá, chim bay thú chạy đều như nhau mà thôi.

La Diệu nói:

- Hơn nữa, nếu ta không ích kỷ, thì làm sao tới được cảnh gới như ngày hôm nay?

Hoàng Đế sửng sốt, không biết nên nói gì nữa.

- Nếu bệ hạ không ích kỷ, thì làm sao xảy ra nhiều chuyện như vậy?

La Diệu cười cười nói:

- Ta chỉ là nhàm chán, mà ngươi thì là tham vọng. Thiên hạ rung chuyển, chẳng phải là do những người như ngươi tạo thành đó sao?

Hoàng Đế suy sụp ngồi xuống, mặt xám như tro tàn.

- Bệ hạ chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị phá hủy, cảm thấy hết thảy cố gắng giống như một trò cười, cho nên mới có tiếng hét vừa nãy, cho nên mới cảm thấy cái gì cũng mất đi ý nghĩa. Tuy bệ hạ không hiểu tu hành, nhưng về mặt tư tưởng thì có cảnh giới hơn xa người bình thường. Ta vốn cho rằng ngươi sẽ nhìn mọi việc một cách thấu triệt, nhưng hóa ra ngươi chẳng nhìn thấy được gì.

- Ngươi đi đi.

Hoàng Đế vô lực khoát tay:

- Nếu có cơ hội, trẫm vẫn muốn giết ngươi.

La Diệu không cười, bởi vì y biết đây không phải là một câu nói đùa, tuy rằng theo y, đây đúng là một câu nói đùa.

Y không còn hứng thú nói chuyện nữa, xoay người đi ra ngoài đại doanh. Kim Thế Hùng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhìn La Diệu vô lễ như vậy, thực sự không nhịn được nổi giận nói:

- Trước mặt bệ hạ mà vô lễ như vậy, còn cả gan làm loạn, nói năng lỗ mãng, ý đồ mưu nghịch! La Diệu, ngươi đã tới đây chẳng lẽ còn muốn chạy sao?

La Diệu chẳng thèm quay đầu lại, duỗi ngón tay chỉ lên trời.

Một giây sau, một cỗ áp lực từ trên trời chìm xuống, tạo ra một sự sợ hãi ở trong lòng mấy trăm binh lính xung quanh. Tay của bọn họ bắt đầu run rẩy, mồ hôi ướt đẫm sau lưng. Keng một tiếng, không biết là ai rơi binh khí trước, tiếp theo là hàng loạt tiếng binh khí rơi. Lại sau một lát, bởi vì khó thở mà có người vô lực ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy.

- Thế nào là thần minh, thế nào là trời?

La Diệu vừa đi vừa nói:

- Kỳ thực chỉ cần đứng ở nơi cao hơn tất cả mọi người, thì chính là thần minh. Còn về trời…có người nói không sai, cách mặt đất một thước chính là trời, cho nên không cần phải nhìn rất cao, mỗi người các ngươi kỳ thực đều ở trên trời, chỉ có điều không tự biết mà thôi. Lúc ta mới nghe câu này, liền biết hắn muốn nói cái gì.. Đáng tiếc, dù các ngươi nghe được vẫn không hiểu ý tứ cất dấu trong đó.

Y vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh liền biến mất trong bóng tối.

Y vừa biến mất, áp lực lên người binh lính cũng biến mất theo. Rất nhiều người không nhịn được thở phào một tiếng, nhớ lại vừa rồi mình thiếu chút nữa quỳ xuống, cảm giác thật kỳ quái.

- Cách mặt đất một tấc chính là trời…

Trương chân nhân thì thào, sau đó lắc đầu:

- Trời thực sự không cao, cách mặt đất một tấc, chỉ là cái chân mà thôi…Nhưng chính là chỗ cao đó, ai có thể giẫm lên?

Ai có thể giẫm lên một tấc trời này?

Nghe Trương chân nhân tự nói, Hoàng Đế đột nhiên cảm thấy, hóa ra mình rất thấp, thực sự rất thấp.





Liên tục chín ngày.

Thế công của người Mông Nguyên vẫn mãnh liệt như vậy, không những cường công vào ban ngày, còn tập kích quấy rối vào ban đêm. Từ ngày đầu tiên khai chiến, khe núi Lang Nhũ chưa có một lúc nào yên bình. Tin tức tốt duy nhất chính là, ở phía tây đại thảo nguyên tụ tập ít nhất hơn mười vạn mục dân, dưới sự dẫn dắt của tăng nhân đang cắm trại cách khe núi hơn mười dặm, nhưng vẫn không tấn công khe núi.

Phương Giải biết rằng, những người đó sẽ không tấn công.

Bọn họ chỉ đang chờ đợi, đợi tới lúc người Hán không kiên trì nổi, bọn họ sẽ tiếp tục ngăn chặn khe núi. Hiện tại bọn họ đã không còn cùng một phe với lang kỵ nữa rồi. Tăng nhân trên Đại Tuyết Sơn nhất định đã biết được Đại Hãn Mông Nguyên Mông Ca đã gửi lệnh triệu tập, bọn họ lo lắng có thêm hai mươi vạn lang kỵ của Mã Kiều, thực lực của Mông Ca sẽ tăng lên. Cho nên mới phái người triệu tập mục dân muốn ngăn cản ở Thanh Hạp.

Các tăng nhân mừng rỡ khi nhìn thấy người Hán làm giúp mình.

Cho nên Phương Giải khá yên tâm. Vào lúc này, người của Đại Luân Tự sẽ không gây thêm phiền cho hắn.

Chín ngày, mỗi ngày ở bên ngoài tường đá trong khe núi sẽ bỏ lại hơn một nghìn thi thể của người Mông Nguyên. Ở một nơi nhỏ hẹp như vậy, con số đó đã được cho là thảm thiết. Mỗi ngày đều lặp lại một kiểu, một đám lang kỵ mặc bì giáp, quơ loan đao xông lên, một đám người Hán kiên cường ở trên tường đá ngăn cản người Mông Nguyên. Song phương không ngừng có người chết.

Tình cảnh như vậy cứ diễn đi diễn lại.

Không có sự thay đổi nào.

Tới hiện tại, binh lính của Hắc Kỳ Quân đã không còn sự khẩn trương và sợ hãi. Bọn họ đã quen với chém giết, thậm chí lúc nhàn rỗi có thể kể cho nhau mấy chuyện cười.

Nhưng trong lòng Phương Giải càng ngày càng trầm xuống.

Trần Hiếu Nho vẫn chưa quay trở lại, nhưng Phương Giải đã xác định suy đoán của mình.

Nếu Hoàng Đế muốn hai mươi vạn lang kỵ của Mông Liệt chết ở Tây Bắc, thì y đã sớm phai người ngăn chặn ở phía sau lang kỵ Mông Nguyên rồi. Người Mông Nguyên không còn nhiều thảo nguyên, chỉ cần ngăn chặn đường trước và sau, thì chưa tới nửa tháng, lang kỵ sẽ sụp đổ. Nhưng đã là ngày thứ chín rồi, vẫn không nhìn thấy viện quân tới.

Phương Giải biết, kỳ thực ngay từ lúc đầu Hoàng Đế đã buông bỏ hắn, buông bỏ năm vạn chiến sĩ Hắc Kỳ Quân.

Từ đầu tới cuối Hoàng Đế đều không tin hắn, thăng quan tiến chức cho hắn, chỉ là muốn ma tý hắn, đẩy hắn vào chỗ chết. Không…là đẩy năm vạn người vào chỗ chết. Một trận chiến này, dù người Mông Nguyên hết lương thảo phải quay lại cướp đoạt, thì Hoàng Đế cũng sẽ không phái binh can thiệp. Bởi vì y rõ ràng hơn ai khác rằng người Mông Nguyên đang sốt ruột trở về nhà, mà y cũng biết Hắc Kỳ Quân ở Thanh Hạp đã không còn đường lui.

Nếu Phương Giải chết, có lẽ ở thời điểm nào đó Hoàng Đế sẽ cảm thấy đáng tiếc. Dù sao y thực sự từng muốn lưu người thanh niên này cho Thái tử, trở thành lương đống của triều đình Đại Tùy. Nhưng khi y biết được một số bí mật, thì y sao có thể yên tâm cho một người không rõ lai lịch đứng bên cạnh Thái Tử?

Về phần năm vạn Hắc Kỳ Quân…

Đối với Hoàng Đế mà nói, năm vạn người này chẳng khác năm vạn con kiến là bao nhiêu. Dùng năm vạn ngăn cản hai mươi vạn lang kỵ của Mông Liệt, Hoàng Đế không lỗ. Hơn nữa năm vạn người này có công lao quá lớn, nếu còn sông trở về thì Hoàng Đế lấy cái gì ban thưởng cho bọn họ? Chỉ cần bọn họ đều chết hết, Hoàng Đế chỉ cần nhớ lại là đủ, chẳng phải sao?

Lại một lần nữa!

Phương Giải đứng trên tường đá nhìn quân đội Mông Nguyên kéo dài liên miên bất tận ở bên ngoài thành, sắc mặt dần trở nên dữ tợn.

Lại một lần nữa, mình bị người mà mình tin tưởng lợi dụng. Lại một lần nữa, sự tin tưởng còn thừa không nhiều lắm lại bị giẫm đạp. Lại một lần nữa, mình giống như thằng ngốc bị đùa bỡn. Mà lúc trước mình còn đang cảm thán làm người tình cảm vẫn là trên hết.

Cái người tên là Dương Dịch kia, lại một lần nữa khiến hắn cảm nhận được nhân tình lạnh như băng.

Không hề nghi ngờ rằng, Dương Dịch là một người trời sinh thích hợp làm Hoàng Đế.

Phương Giải nắm tay thật chặt, ánh mắt nhìn về phía người Mông Nguyên đang điên cuồng tấn công, nhưng trong đầu lại nghĩ tới những chuyện khác. Hắn đang nghĩ tới lúc hắn rời khỏi thành Tây Bình, những lời Hoàng Đế vẫn ôn hòa hiền lành như trước, nhưng những lời này, kỳ thực đều là độc dược.

Lúc ở thành Trường An, Phương Giải bị nhốt trong nhà lao, đã tự nói với bản thân mình rằng, đừng dễ dàng tin tưởng bất kỳ người nào ngoại trừ người bên cạnh mình.

Nhưng hắn không làm được.

Dù sao hắn không phải là người của thời đại này. Những quan niệm thâm căn cố đế kia khiến hắn không muốn tin tưởng giữa người với người chỉ có thuần túy lợi dụng quan hệ. Mà sự thật là lần nào suy nghĩ này của hắn cũng bị cắt thành từng đoạn.

Ánh mắt của hắn có chút mờ mịt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn trời.

Rốt cuộc ông muốn cho ta hiểu được điều gì?

Hắn muốn hỏi ông trời, nhưng ông trời làm sao có thể cho hắn đáp án?

Đang lúc hắn ngẩng đầu nhìn trời, một mũi tên bắn lén bắn trúng ngực của hắn, lập tức dẫn tới tiếng kinh hô của đám hộ vệ. Vài hộ vệ ở gần hắn sợ tới mức biến sắc, khẩn trương xông tới. Kỳ Lân sợ tới mức không biết phải làm sao, miệng há hốc không dám lên tiếng.

- A!

Mũi tên bắn lén này kích phát lửa giận của Phương Giải. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua vết rách trên áo, màu đỏ trong mắt khó có thể ức chế lan ra ngoài, giống như một mãnh thú hồng hoang thức tỉnh. Lúc này đây, màu đỏ trong mắt sao mà cường thịnh, cơ hồ phun ra ngoài.

Hắn vẫy tay, Triều Lộ đao cắm trên mặt đất bay tới tay hắn, nam tử với lửa giận ngập trời này nhảy từ tường thành xuống, lọt vào đám lang kỵ đông rậm rạp. Hành động này dọa tất cả binh lính Hắc Kỳ Quân trên tường thành sợ tới ngây người. Đám người Kỳ Lân và người của Cấp Sự Doanh cơ hồ muốn nhảy xuống, lại bị Trầm Khuynh Phiến và Trác Bố Y ngăn lại.

- Kệ hắn đi.

Trác Bố Y thở dài một tiếng:

- Không ai làm tổn thương được thân thể của hắn, hắn chỉ là thương tâm mà thôi.

Dưới tường thành.

Nhìn thấy có người rơi xuống, đám lang kỵ lập tức nhào tới như dã thú nhìn thấy con mồi. Nhưng một giây sau, xung quanh cái người vừa nhảy xuống liền xuất hiện một lỗ hổng hình tròn đường kính ba mét, theo sự di động của hắn, lỗ hổng này cũng bắt đầu di động. Những nơi đi qua là máu nhục văng tung tóe.

Dưới tác dụng của kim loại lực, Triều Lộ đao biến thành một tuyệt thế hung khí dài ba mét. Trong đám người chỉ thấy chân cụt tay đừng không ngừng bay lên. Tiếng kêu rên quanh quẩn trên bầu trời khiến cho đám kền kền phải sợ hãi bay đi. Một người không ngừng giết chóc trong biển người, sinh mạng nhanh chóng trôi qua dưới thanh đao.

Dũng khí của đám lang kỵ chỉ giữ vững được ba phút thì tuyên cáo tan biến. Bại binh bắt đầu chạy về phía sau như điên.

- Ác Ma!

- Một Ác Ma từ trên thành nhảy xuống.

- Ác Ma từ địa ngục, đao thương bất nhập, đánh không chết!

Một người xua đuổi vô số lang kỵ chạy ra đằng sau.

Lúc Trác Bố Y nghe thấy những tiếng la hét đó, tâm tình vô cùng phức tạp.

Trong lòng có một thanh âm bi thương đang nói:

- Hoàng Đế à…ngươi biết không, ngươi luôn tự cho là đúng, nhưng kết quả chưa hẳn như điều ngươi mong muốn. Ngươi đã biến một người thành Ác Ma…một Ác Ma khiến thế gian này phải run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui