Tranh Bá Thiên Hạ

Tường thành của Thấm Lâm Quách Lặc khá cao, chỉnh thể của thành được xây theo thành trì của Đại Tùy. Chỉ có điều tính chất của đất ở thảo nguyên không bằng Đại Tùy, không nung được gạch cứng rắn. Tuy rằng lúc mới xây dựng đã dùng phương pháp đặc biệt để xử lý, nhưng trải qua vài chục năm nó đã có vẻ cũ nát.

Có không dưới 40 vạn binh mã bao vây ngoài thành. Nhưng giống như phản loạn Lý Viễn Sơn ở Đại Tùy, những đệ tử Phật tông suất lĩnh mục dân này, có sức chiến đấu cực kỳ yếu ớt. Nhất là ở công thành chiến. Trong vòng trăm dặm Thấm Lâm Quách Lặc, không có một khu rừng nào. Muốn tạo ra khí giới công thành cũng không tìm thấy nguyên liệu.

Người Phật tông thông minh ở chỗ, bọn họ biết rằng dù bên mình có lực hiệu triệu, nhưng lại không biết cách chỉ huy quân đội. Cho nên bọn họ bổ nhiệm Điệt Biệt, một trong chín Đại Kim Trướng tướng quân dưới trướng của Mông Ca làm Nguyên soái, chỉ huy công thành. Tuy nhiên kỳ thực Điệt Biệt chỉ là dũng tướng của Mông Nguyên mà thôi, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm công thành nào.

Cho nên đã bao vây Thấm Lâm Quách Lặc hơn một tháng rồi, vẫn không có một chút tiến triển nào.

Người của Phật tông cũng không nhàn rỗi, phái người tu hành lẩn vào thành ý đồ ám sát các tướng quân chỉ huy thủ thành. Không ngờ tới chính là tiến vào bao nhiêu người thì chết bấy nhiêu người. Sáng sớm ngày thứ hai, thi thể của người tu hành sẽ bị lang kỵ treo trên tường thành rồi bỏ đó. Tuy binh lính lang kỵ cũng không am hiểu thủ thành, nhưng từ trên cao bắn cung xuống vẫn chiếm nhiều lợi thế hơn

Người tu hành của Phật tông bị tổn thất thê thảm ở Thấm Lâm Quách Lặc. Về sau có một vị Thủ Tọa của một chùa miếu tự mình vào thành. Kết quả là bị lão già mặc áo đen dùng kiếm khí chém thành hai mảnh. Sau khi giết chết Thủ Tọa kia, lão già đứng ở trên tường thành chỉ tay một cái, một mục dân đang cầm cờ cách đó trăm bước đột nhiên đứt đôi người. Việc này đã hù sợ Điệt Biệt, y vội vàng hạ lệnh lui binh.

Từ đó trở đi, tuy rằng Điệt Biệt ngày ngày phái binh công thành, nhưng không hề có tiến triển gì.

Đệ tử Phật tông bất đắc dĩ phải phái người trở lại Đại Luân Tự cầu viện. Nhưng cả đi cả về cũng phải mất một tháng. Điệt Biệt không lo lắng gì khác, chỉ lo lắng lão già mặc áo đen kia ra khỏi thành giết y. Người có tu vị như vậy, cho dù có thiên quân vạn mã cũng chưa chắc ngăn được.

May mắn lão già kia không có ý rời khỏi thành.

Mông Nguyên có diện tích quá lớn, cho nên các vùng cũng có khí hậu rất khác nhau. Trong phạm vi mấy nghìn dặm của Vương đình, khí hậu giống như Giang Nam Đại Tùy, sông lớn nối nhau, cơ hồ không có tuyết rơi. Cho nên sự hiện hữu của Đại Tuyết Sơn càng thêm vẻ thần kỳ, mà Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn càng thêm thần bí. Ban đêm gió mát khẽ thổi, nếu như không có trận chiến tranh này, có lẽ sẽ có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi ngồi trên bãi cỏ, dưới gió đêm mát mẻ nói chuyện yêu đương. Nhưng hiện tại, mọi người đều cảm thấy gió chỉ mang lại mùi máu tươi thoang thoảng.

Hạng Thanh Ngưu không hề có phong độ chui vào trong bụi cỏ, nhìn đại doanh của mục dân cách đó không xa, nhổ một bãi nước miếng dính bụi cát, hỏi Phương Giải:

- Nếu thực sự là Đại sư huynh của ta đang ở trong thành, vì sao huynh ấy không dứt khoát giết tên Điệt Biệt kia đi? Thuận tiện giết hết các tướng chỉ huy và người của Phật tông. Đám mục dân kia một khi không còn thủ lĩnh thì chỉ có thể giải tán.

Phương Giải cười cười, nhìn xung quanh phát hiện không có một du kỵ tuần tra ban đêm nào cả.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, hiện tại Thấm Lâm Quách Lặc chỉ là một tòa cô thành, Vương đình căn bản không còn binh mã để mà điều động. Phần lớn lang kỵ đều đang ở Đại Tuyết Sơn bên kia, cho nên Điệt Biệt không lo lắng có bị đại quân đánh lén. Mặc dù có tin Hắc Sơn quân sắp tới để giải vây cho Thấm Lâm Quách Lặc, nhưng Hắc Sơn quân còn cách đây tận hai nghìn dặm, không phải là trong chốc lát là tới. Huống chi, cho dù Điệt Biệt bố trí du kỵ tuần tra, thì đám mục dân này cũng chưa chắc giữ nghiêm quân lệnh, chỉ làm việc qua loa cho xong.

- Nó chứng tỏ rằng Đại sư huynh của ngươi đã không còn điên.

Phương Giải mỉm cười đáp, khiến Hạng Thanh Ngưu khó hiểu:

- Có ý gì?

Phương Giải hỏi:

- Ta hỏi ngươi, nếu quả thực chính là Đại sư huynh của ngươi đang giúp lang kỵ thủ thành, vậy thì mục đích của ông ta là gì?

- Nhìn người Mông Nguyên tự tàn sát lẫn nhau a. Nếu huynh ấy không ra tay, thì các tướng lĩnh trong thành sẽ bị Phật tông ám sát. Như vậy lang kỵ sẽ bị chia năm xẻ bảy, Thấm Lâm Quách Lặc sẽ không kiên trì được lâu. Mục đích của Đại sư huynh là giúp lang kỵ thủ được bao lâu thì thủ. Dù sao thời gian càng kéo dài, thì càng không tốt cho người Mông Nguyên. Thời gian càng kéo dài, thì vết thương của người Mông Nguyên càng lan rộng.

- Vậy ngươi đã hiểu chưa?

Phương Giải cười nói.

Hạng Thanh Ngưu hơi sửng sốt, lập tức gật đầu:

- Đã hiểu, Đại sư huynh không ra khỏi thành giết những Điệt Biệt và những người Phật tông kia, là vì nếu giết những người này rồi, thì mục dân sẽ giải tán, khiến Thấm Lâm Quách Lặc không còn bị bao vây nữa, Khoát Khắc Đài Mông Ca cũng không cần phái người gọi binh mã tới tiếp viện. Y có thể toàn tâm toàn lực ứng phó với Đại Tuyết Sơn bên kia. Nếu Thấm Lâm Quách Lặc bị phá, thì kế tiếp chính là Vương đình…

- Đúng vậy.

Phương Giải gật đầu:

- Đại sư huynh của ngươi đang nắm điểm mấu chốt có khả năng thay đổi cuộc chiến này. Thấm Lâm Quách Lặc đã trở thành bước ngoặt của chiến tranh. Chỉ cần người của Phật tông và lang kỵ giằng co nhau, Khoát Khắc Đài Mông Ca lo lắng cho Vương đình, nhất định sẽ phái binh trợ giúp, như vậy binh lực trong tay y càng thêm thưa thớt, trận chiến ở Đại Tuyết Sơn bên kia cũng càng giằng co.

- Tiêu Nhất Cửu quả nhiên hết điên rồi.

Hạng Thanh Ngưu thở dài:

- Thật không ngờ, sư huynh đệ bọn ta lại có một ngày gặp lại trên đại thảo nguyên, hơn nữa còn có chung một mục tiêu. Đây là một chuyện nhiều năm chưa từng gặp. Đại sư huynh say mê quyền lực, Nhị sư huynh làm việc không có quy tắc gì, mà ta thì luôn tầm thương vô vi…Ai có thể ngờ tới, lúc ở Trung Nguyên sư huynh đệ chưa từng đoàn kết bao giờ, nhưng ở quốc gia của kẻ địch, lại cùng cố gắng vì một mục tiêu.

Y thổn thức một hồi, sau đó thì hỏi Phương Giải:

- Khi nào thì chúng ta vào thành?

Phương Giải cười cười:

- Đừng nóng vội, cứ chờ ở đây đi. Ngươi vẫn chưa hiểu vì sao ta bảo ngươi dùng bí pháp của núi Thanh Nhạc các ngươi phong tỏa khí mạch của hai tên tăng nhân rồi ném vào thành sao?

Hai mắt của Hạng Thanh Ngưu tỏa sáng:

- Ngươi muốn sư huynh của ta biết mà đi ra gặp!

Phương Giải gật đầu:

- Chúng ta không biết gì về tình hình trong thành, nêu chúng ta tùy tiện đi vào thì không ai dám đảm bảo có chuyện gì ngoài ý muốn không. Cho nên thành thật chờ đợi Đại sư huynh của ngươi đi ra vẫn tốt hơn.

- Nếu Đại sư huynh của ta không tìm thấy ta thì sao?

Hạng Thanh Ngưu bĩu môi nói:

- Đang đêm hôm khuya khắt, mà mắt của huynh ấy cũng mờ rồi…

Y còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng thở dài cách đó không xa:

- Lão Tứ…nói xấu người khác sau lưng, không sợ bị cắt lưỡi sao?





Nghe thấy câu này, trong lòng Phương Giải liền chấn động mạnh.

Nghe thanh âm có thể thấy người lên tiếng cách hắn cũng không xa, vậy mà hắn không phát hiện ra gì. Không chỉ là hắn, người đã hiểu ra đạo tâm như Hạng Thanh Ngưu cũng không phát hiện được.

Phương Giải quay đầu nhìn, dưới ánh trăng, cách đó không xa, vị từng là người đứng đầu của Đạo tông đứng ở nơi đó. Nếu ông ta không mở miệng nói chuyện, thì ông ta giống như là không khí, là cây cỏ, là tảng đá, căn bản không khiến cho bất kỳ kẻ nào chú ý. Ông ta giống như sát nhập hoàn toàn vào thiên nhiên, mặc dù người ở nơi đó nhưng không có hơi thở của con người.

Phương Giải không chút nghi ngờ, cho dù Tiêu Nhất Cửu tới phía sau mình mình cũng không phát hiện ra được.

- Lão mũi trâu, làm ta sợ muốn chết.

Hạng Thanh Ngưu vỗ vỗ ngực, thanh âm đầy bất mãn, nhưng có thể nghe thấy tiếng của y khàn khàn. Phương Giải không cần nhìn cũng biết, hiện tại đôi mắt của mập mạp chắc đã đỏ lên. Y từ biệt Tiêu Nhất Cửu ở Trường An, muốn nói tình cảm sư huynh đệ cứ như vậy bị chặt đứt là không có khả năng. Hạng Thanh Ngưu vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại Tiêu Nhất Cửu nữa, dù sao đó là tội mưu nghịch, không liên lụy tới núi Thanh Nhạc đã là may mắn rồi.

Nhưng hiện tại, người tưởng rằng sẽ chết kia lại xuất hiện sờ sờ trước mặt.

- Đệ tới tìm Lão Nhị phải không?

Đứng ở xa xa, Tiêu Nhất Cửu bình tĩnh hỏi.

- Tới…

Hạng Thanh Ngưu cắn cắn môi, cuối cùng không nhịn được chảy nước mắt:

- Vốn định tới nhặt xác cho hai người, nhưng hai người vẫn sống tốt tới bây giờ, đệ không còn việc gì để làm nữa rồi. Sáng sớm ngày mai đệ sẽ trở về núi Thanh Nhạc, tiếp tục làm Đạo Tôn.

Tiêu Nhất Cửu trầm mặc một lúc, sau đó trầm thấp nói:

- Là ta có lỗi với đệ. Ngày đó trong đạo quán ở Trường An, ta không nên phong tỏa khí mạch của đệ lại, lại càng không nên có ý định giết đệ.

Hạng Thanh Ngưu hung ác nói:

- Từ ngày đó trở đi đệ vẫn luôn muốn giết huynh.

- Tốt lắm.

Tiêu Nhất Cửu gật đầu:

- Hạng Thanh Ngưu có sát ý, tức là có tiến bộ. Năm đó sư tôn nói Đạo tông hưng thịnh, sớm muộn gì cũng phải nhờ tới đệ. Lão nhân gia cuối cùng không nhìn lầm. Đệ đã hiểu rõ đạo tâm, còn hơn cả ta và Nhị sư huynh. Nếu đệ trở về tĩnh tu mười năm, Nhất Khí Quan vẫn là lãnh tụ của Đạo tông, cũng là thánh địa của giang hồ Trung Nguyên.

- Phì!

Hạng Thanh Ngưu mắng một tiếng:

- Con mẹ các huynh chạy tới đây làm gì, dựa vào cái gì bảo đệ trông coi Đạo tông? Đệ nói thật cho lão mũi trâu huynh biết, đệ đã truyền vị trí Đạo tông cho Mạt Ngưng Chi rồi. Giờ Đạo tông chả liên quan quái gì tới đệ, giờ đệ muốn làm gì thì làm!

- Mạt Ngưng Chi…

Tiêu chân nhân trầm mặc một lúc, rồi lẩm bẩm nói::

- Đó là một hậu bối khiến người ta không thể phán đoán được. Nhất Khí Quan giao cho nàng ta…chỉ sợ hoặc là đi về hướng cực đoan, hoặc là trở nên nổi bật. Tham vọng trong nàng ta quá mạnh mẽ, làm việc thì cực đoan, nàng ta sẽ không đi theo con đường chính chính.

- Huynh đã lên Đại Tuyết Sơn rồi à?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.

Tiêu chân nhân lắc đầu không đáp.

Hạng Thanh Ngưu hỏi:

- Không phải huynh đã điên rồi sao?

Tiêu Nhất Cửu trả lời:

- Ta đã gặp lại Nhị sư huynh của đệ.

Lời này, chính là đáp án.

Đương nhiên Hạng Thanh Ngưu cũng hiểu.

- Phương Giải.

Tiêu Nhất Cửu nhìn về phía Phương Giải, dừng một chút rồi thở dài

- Không ngờ ngươi cũng tới, ta từng xem qua số mạng của ngươi, ngươi là ngôi sao tại họa, đi tới chỗ nào, nơi đó liền loạn.

Phương Giải cười cười:

- Lão xem bói chưa bao giờ đúng.

Tiêu chân nhân nói:

- Quẻ này có lẽ là chuẩn.

Ông ta cẩn thận nhìn Phương Giải, lại thở dài:

- Ta càng không thể tưởng được, mới thời gian ngắn mà ngươi đã mạnh như vậy rồi. Lúc trước sư tôn bình luận những thể chất kỳ lạ trong thiên hạ, duy nhất chỉ có thể chất của ngươi là sư tôn im lặng không nói. Ta từng hỏi sư tôn, vì sao không nói gì về thể chất này? Sư tôn đáp, trăm ngàn năm mới xuất hiện một người, cho nên không dám đưa ra lời bình. Ta lại hỏi sư tôn, người như vậy thực sự tồn tại không? Sư tôn nói, thiên địa tạo hóa, không thiếu những điều lạ.

- Ngươi…

Tiêu chân nhân chỉ Phương Giải:

- Là một người kỳ lạ, ta chỉ có điều tò mò, vì sao sư tôn không thu ngươi làm đồ đệ để truyền thụ đạo tu hành?

Phương Giải cười nói:

- Lão quay về hỏi ông ấy xem, ta cũng rất hiếu kỳ.

- Ngươi trở về đi.

Tiêu chân nhân bỗng nhiên nói:

- Ngươi không nên nhúng tay vào chuyện trên thảo nguyên. Nơi này đã rất gần với Đại Tuyết Sơn. Nếu bị người không nên thấy nhìn thấy người, thì đó chính là một hồi tai nạn với ngươi, cũng không phải chuyện tốt gì với ta. Càng không phải là chuyện tốt với thế cục Mông Nguyên bây giờ.

- Ai là người không nên nhìn thấy ta?

Phương Giải truy vấn.

Tiêu Nhất Cửu không đáp, xoay nguời rời đi:

- Lão Tứ, Lão Nhị đang ở Vương đình, đệ tự đi tìm y. Ba sư huynh đệ chúng ta, gặp nhau ở đây có lẽ là ý trời. Có lẽ Lão Nhị cũng có nhiều chuyện muốn nói với đệ. Về phần Phương Giải…nghe lời khuyên của ta, đừng đi về phía tây nữa, bằng không ngươi khó thoát khỏi kiếp số. Nếu như ngươi không trở về, ta liền giết ngươi.

Không đi, ta sẽ giết ngươi.

Nghe thấy câu này, sắc mặt của Phương Giải liền thay đổi.

Tiêu Nhất Cửu, đang lo lắng điều gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui