Tranh Bá Thiên Hạ

Lúc trở lại sơn trại đã là giữa đêm. Bạch sư của Phương Giải vừa đi tới cửa sơn trại đã dẫn tới một hồi rối loạn. May mà bạch sư không có hứng thú gì với những binh sĩ bị dọa sợ kia, chỉ thành thật đi bên cạnh Phương Giải. Kỳ thực chính Phương Giải cũng kỳ quái, rõ ràng con sư tử này chỉ lần đầu tiên gặp mặt mình, vì sao biểu hiện của nó lại thân thiết như vậy?

Đám người Tôn Khai Đạo nghênh đón Phương Giải vào lều lớn. Tất cả tướng lĩnh từ Tứ Phẩm trở lên còn chưa ngủ. Bên trong lều lớn, đuốc thắp sáng ngời, chiếu rọi cả căn lều.

- Đại tướng quân.

Tôn Khai Đạo kể lại chi tiết sự việc, sau đó vừa đánh dấu lên bản đồ vừa nói:

- Ngài xem, Cao Khai Thái tạo phản ở Hà Tây Đạo, liên kết với Đại tướng quân Thủy Sư Vương Nhất Cừ phong tỏa đường sông, sau đó chỉ mất chưa tới một tháng đã công chiếm Hà Đông Đạo. hiện giờ binh thế của Cao tặc đang thịnh, Tổng Đốc Hà Đông Đạo Viên Đình Sơn căn bản không ngờ tới tình huống đó, còn chưa kịp triệu tập quận binh thì Nghiệp thành đã bị bao vây rồi.

- Hà Đông Đạo vừa mất, con đường trở về Trường An của Hoàng Đế coi như bị chặt đứt hoàn toàn. Cho dù Hoàng Đế vượt qua núi Mang Đãng tới Hoàng Dương Đạo, thì La Diệu cũng sẽ chờ sẵn ở đấy. Chắc Hoàng Đế không ngờ rằng, ở thời khắc mấu chốt này, người mà mình an bài lại phất cờ tạo phản. Cao Khai Thái được Hoàng Đế phân công mang theo hai mươi mấy vạn chiến binh, cộng thêm mười vạn Thủy sư của Vương Nhất Cừ, binh lực cường đại, quận binh ở địa phương làm sao ngăn cản được.

- Cho nên…

Tôn Khai Đạo áy náy nói:

- Thuộc hạ biết Đại tướng quân đã trở về, cho nên mới bảo Trần Hiếu Nho lập tức đi mời ngài về sơn trại nghị sự.

Phương Giải hơi cau mày, nghe Tôn Khai Đạo nói vậy, liền nói:

- Chớ suy nghĩ nhiều…Hoàng Đế biết rằng hướng đông không đường, xuôi nam không cửa, liệu có trở về Tấn Dương không?

- Có khả năng.

Tôn Khai Đạo cúi người nói:

- Nếu là Hoàng Đế rút quân về Tấn Dương, chỉ sẽ lập tức phái người liên lạc với chúng ta. Điều thuộc hạ lo lắng, đó là tuy binh lính oán hận Hoàng Đế, nhưng dù sao bọn họ đã làm binh lính Đại Tùy nhiều năm như vậy. Nếu chẳng may Hoàng Đế hứa hẹn cho bọn họ cái gì đó, khó bảo đảm binh lính sẽ thay đổi tâm tư. Hiện tại Hoàng Đế đã cùng đường, phải chiêu mộ nhiều binh mã hơn nữa để khai thông con đường trở về Trường An…

- Không chỉ là chúng ta, chỉ sợ Hoàng Đế bỏ qua cả phản quân của Ân Phá Sơn và Mạnh Vạn Tuế rồi.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Tiên sinh phỏng đoán rất đúng, chiến cuộc đã thay đổi, lúc trước Hoàng Đế bỏ rơi Hắc Kỳ Quân là vì cảm thấy đáng giá. Nhưng hiện tại Hắc Kỳ Quân của chúng ta đã biến thành một thanh dao găm mà Hoàng Đế nhất định phải có để có thể trở về.

- Cho nên, thuộc hạ mong Đại tướng quân sớm làm ra quyết định.

Tôn Khai Đạo chỉ bản đồ, nói:

- Thuộc hạ đã phái rất nhiều phi ngư bào tiến vào Hoàng Dương Đạo. Trong một tháng Đại tướng quân đi vắng, đã có tin tức từ Hoàng Dương Đạo truyền tới. Phi ngư bào tìm được mấy nơi thích hợp với đóng binh, cũng khá là bí mật. Chỉ cần chúng ta bảo vệ cho hành tung không bị lộ ra, thì sẽ không bị phát hiện. Tránh ở Hoàng Dương Đạo qua mùa đông, tới mùa xuân năm sau thì hẵng quyết định tiếp.

Phương Giải trầm mặc một lúc, lắc đầu nói:

- Rút phi ngư bào ở Hoàng Dương Đạo về đi, chúng ta không đi Hoàng Dương Đạo nữa.

- À?

Tôn Khai Đạo sững sờ, vô thức liếc nhìn Phương Giải, bỗng nhiên hiểu ra:

- Ý của Đại tướng quân là, chúng ta vượt Thanh Hạp rồi tới đại thảo nguyên?

Phương Giải gật đầu, ngồi xuống nói với mọi người:

- Một tháng qua, ta rời Thanh Hạp đi về phía tây, hành trình gần ngàn dặm, đã biết sơ qua về cục diện hiện tại của Mông Nguyên. Vương đình Mông Nguyên và Phật tông đang chiến đấu kịch liệt, những mục dân là tín đồ của Phật tông đã rời khỏi nhà cửa của bọn họ tới Đại Tuyết Sơn bảo vệ Thánh Địa của bọn họ. Mà binh mã ủng hộ Khoát Khắc Đài Mông Ca cũng tụ tập ở đó. Song phương ngày đêm giao chiến, máu chảy thày sông. Hiện tại Mông Nguyên, ngàn dặm không thấy khói biếp.

- Ta từ Thanh Hạp đi mãi tới Thấm Lâm Quách Lặc, không ngờ không gặp được một bộ tộc lớn nào, cũng không gặp được một đội quân chính quy nào. Trận chiến này không phải trong một chốc có thể phân ra thắng bại. Mặc dù phân ra thắng bại, thì thực lực đôi bên cũng tổn thất không còn bao nhiêu. Hơn nữa, chúng ta không phải tới Mông Nguyên là để định cư.

Phương Giải nói:

- Chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi và chỉnh đốn, quan trọng nhất là bổ sung chiến mã.

Hắn cười cười:

- Hiện tại trên thảo nguyên, người không thấy nhiều, nhưng dê bò và ngựa thì vô vàn. Dựa vào số đó, binh lính của chúng ta có thể mỗi ngày ăn thịt qua hết mùa đông. Sau đó chúng ta có thể chiêu mộ thanh niên cường tráng, đưa tới thảo nguyên huấn luyện. Đợi tới khi Vương đình Mông Nguyên và Đại Tuyết Sơn phân ra thắng bại, thì chúng ta đã có một đội khinh kỵ binh hành động như gió rồi.

- Hơn nữa, Thanh Hạp do chúng ta định đoạt.

- Đúng vậy!

Hai mắt Tôn Khai Đạo sáng ngời:

- Chúng ta sửa lại tường thành ở Thanh Hạp, chỉ cần bảo vệ nơi đó, không ai có thể qua được. Chẳng lẽ lúc này Hoàng Đế lại tiêu hao binh lực để tấn công sao? Nếu thảo nguyên đã không còn đề phòng, thì quả thực đỡ mạo hiểm hơn là đi Hoàng Dương Đạo. Quan trọng nhất là như Đại tướng quân nói, chính là bổ sung chiến mã.

- Chỉ cần một năm.

Tôn Khai Đạo cười nói:

- Nếu như chúng ta may mắn, thì có thể biến năm vạn người thành kỵ binh.

Các tướng lĩnh còn chưa thích ứng với sự thay đổi đột ngột này, nhưng nghĩ lại thì phát hiện đây là sự lựa chọn tốt nhất. Ở trên thảo nguyên ăn thịt những dê bò mà mục dân vứt lại, cưỡi chiến mã mà bọn họ vứt lại, thoải mái vượt qua mùa đông. Thừa dịp người Mông Nguyên căn bản không rảnh bận tâm tới bọn họ, dùng một năm thậm chí có thể thời gian dài hơn phát triển thực lực của mình. Đợi khi lớn mạnh thì mới trở về Tây Bắc. Lúc đó tám chín phần Hoàng Đế đã chết.

Huống chi, Thanh Hạp đang nằm trong tay bọn họ, muốn tiến muốn lui đều dễ dàng.

- Chuyến đi thảo nguyên này.

Phương Giải cười nói:

- Thu hoạch lớn nhất chính là phát hiện Mông Nguyên còn loạn hơn cả Đại Tùy. Đồng cỏ rộng hàng nghìn dặm mà chỉ thấy chiến mã, dê bò, không thấy có mấy người, ngay cả một kỵ binh lang kỵ cũng không thấy. Các bộ tộc lớn đều tới Đại Tuyết Sơn hoặc là đang trên đường tới Đại Tuyết Sơn rồi. Các bộ tộc nhỏ thì sợ liên lụy mà di chuyển hết về hướng nam…Hiện tại bên kia Thanh Hạp, có ít nhất vài nghìn dặm là không nhìn thấy kỵ binh. Người trong thảo nguyên tôn thờ Trường Sinh Thiên, nhưng hiện tại Trường Sinh Thiên của bọn họ lại chuẩn bị lễ vật cho chúng ta.

- Trời cho…tội gì không lấy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui